Khó Bề Hòa Hợp

Vài ngày sau khi trở về Bắc Kinh, Kinh Hồng phải tham dự một hội nghị về công nghệ thông tin lớn hơn ở Thành Đô, và Chu Sưởng cũng sẽ tham dự.

Phản ứng đầu tiên của Kinh Hồng là không muốn đi, phản ứng thứ hai là mắc gì phải không đi. Anh nghĩ chắc hẳn mình có thể kéo tất cả về lại trạng thái ban đầu.

Đêm trước buổi hội nghị về IT, Kinh Hồng gọi trợ lý Đàm Khiêm đến địa điểm tổ chức hội nghị sớm một chút, anh nói, “Nhìn bảng tên trên bàn xem. Nếu chỗ của tôi và Chu Sưởng được sắp xếp cạnh nhau thì đổi vị trí với bảng tên khác, phải có ít nhất hai người giữa tôi và Chu Sưởng. Ngoài ra đừng để ai nhìn thấy lúc đổi bảng tên.”

Đàm Khiêm không hiểu mô tê ra làm sao, “… Tại sao?” Tuy trước giờ hai người không ưa gì nhau, nhưng ít nhất vẫn giữ thái độ khách sáo ngoài mặt.

Kinh Hồng đanh mặt, “Bảo cậu làm thì làm đi. Hỏi lắm thế làm gì.”

Đàm Khiêm, “… Vâng.”

Tất nhiên Kinh Hồng cũng có thể nhờ người bên ban tổ chức đổi vị trí, nhưng anh không muốn trở thành chủ đề bàn tán, kích thích người ngoài đồn đoán lung tung. Bằng không nhỡ lộ ra ngoài, chắc chắn các phóng viên sẽ lại múa bút ăn không nói có, kiểu “Những lần trở mặt của Kinh Hồng và Chu Sưởng” gì đó, đến khi ấy Kinh Hải Bình, Tưởng Mai thậm chí cả Kinh Ngữ đều sẽ tới hỏi anh bằng được, mà anh lại chẳng thể nói ra.

Bây giờ lén thay đổi, dù đến lúc đó người bên ban tổ chức phát hiện ra thì cũng sẽ chỉ nghĩ rằng bọn họ đã sắp xếp riêng với nhau, vì Kinh Hồng muốn tâm sự với người bên cạnh một chút chẳng hạn.

Vào ngày diễn ra hội nghị IT, Kinh Hồng mặc một bộ vest ghi đậm, màu sắc vừa lạnh lùng vừa kiềm chế.

Sau khi tới hội trường, Kinh Hồng lập tức nhìn bảng tên khách mời trên bàn, anh nhận ra Đàm Khiêm thật sự đáng tin. Vị trí chính giữa của “Khách mời trong ngành” dành cho CEO của Hành Viễn và Vị Lai, anh ngồi bên trái CEO Hành Viễn là Bành Chính, Chu Sưởng thì ngồi bên phải CEO của Vị Lai.

“…” Kinh Hồng chầm chậm bước tới.

Một lát sau, CEO của Hành Viễn và Vị Lai đều đã đến, cuối cùng mới là Chu Sưởng.

Chu Sưởng mặc một cây đen, đeo cà vạt màu xám bạc, giày da bóng loáng, tóc tai được chải vuốt tỉ mỉ, đây là dáng vẻ điềm tĩnh lãnh đạm mà Kinh Hồng quen thuộc nhất.

Dường như sự mê muội và phóng túng đêm hôm ấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Chu Sưởng hơi lặng người khi thấy vị trí của mình, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì mà lập tức đi tới phía sau chỗ ngồi, kéo ghế ra và ngồi xuống. Hắn điều chỉnh vị trí ghế một chút xong mới mở brochure trước mặt ra, lạnh lùng xem lịch trình sự kiện. Và trong suốt quá trình này, Kinh Hồng thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu lên.

CEO của Hành Viễn tự nhiên được ngồi ở vị trí trung tâm trong Big 4 thì thấy hơi hãi, bao nhiêu năm qua ông ta chưa từng nhận được đãi ngộ thế này. Ông ta quay sang trái nhìn Kinh Hồng rồi lại quay sang phải nhìn Chu Sưởng, thấy CEO của Vị Lai bên cạnh đang vô tư nghịch điện thoại thì cũng không để ý nữa.

Trong lúc chờ khai mạc, Kinh Hồng nói rất nhiều chuyện với Bành Chính ngồi bên cạnh như thường lệ, thậm chí còn trao đổi vài câu khách sáo về sức khỏe của cha mình với người mà anh vẫn luôn thấy phiền là CEO của Vị Lai. Nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn Chu Sưởng lấy một lần.

Mà Chu Sưởng cũng không hề ngước mắt lên.

Lật xong brochure, hắn lại dựa lưng vào ghế, cầm điện thoại bằng một tay để kiểm tra email.

Trợ lý của Chu Sưởng nhìn thấy vẻ mặt có chút lạnh lùng của hắn từ đằng xa mà cảm thấy sốt ruột như ngồi trên lửa.

Sau khi hội nghị IT khai mạc, Kinh Hồng và Chu Sưởng lần lượt lên phát biểu về mảng công nghệ thông tin, sau đó ăn trưa tại phòng ăn bên cạnh hội trường.

Bên trong phòng ăn có một khu nhỏ dành cho lãnh đạo và khách mời, bên ngoài thì phục vụ cơm hộp cho những người tham gia bình thường giống như căn-tin, hai món chay và một món thịt, tuy nhiên số lượng phiếu ăn có hạn nên ai đến trước thì được phục vụ trước, những người khác buộc phải qua chỗ khác tìm đồ ăn.

Kinh Hồng và một vài quản lý cấp cao của Oceanwide ngồi xuống trước, sau đó Thanh Huy đi tới, bàn của hai công ty chỉ cách nhau một lối đi ở giữa.

Chu Sưởng thản nhiên liếc mắt một cái rồi ngồi xuống chiếc ghế cách xa Kinh Hồng nhất. Kinh Hồng ngồi cạnh lối đi, còn Chu Sưởng thì ngồi ở chỗ xa nhất so với lối đi.

Chẳng qua ánh mắt của Chu Sưởng vẫn lướt qua bên này vài lần. Kinh Hồng vẫn luôn ngồi thẳng lưng, dù ăn gì cũng xử lý rất sạch sẽ, luôn giữ sự tỉ mỉ và tinh tế nhất quán.

Tuy ở rất xa nhưng Chu Sưởng vẫn nghe được những tiếng cười vang lên từ phía bàn bên kia. Giám đốc bộ phận tiếp thị vẫn nói mấy câu dí dỏm, Kinh Hồng vẫn vừa nghe vừa khẽ cười, đôi khi chêm vào một hai câu.

Một lát sau, nhà ăn bưng lên một đĩa đầu thỏ, Kinh Hồng hỏi mấy quản lý cấp cao, “Trước giờ tôi vẫn không hiểu, cái này ăn như thế nào?”

*Đầu thỏ xốt cay là một món ăn đặc sản nổi tiếng ở Tứ Xuyên.

Giám đốc bộ phận marketing là người gốc Thành Đô, tính tình lại hào sảng nên lập tức lên tiếng, “Nào, để tôi xé một miếng cho giám đốc Kinh!”

Kinh Hồng vốn định từ chối, nhưng anh khựng lại một lúc, cuối cùng chỉ im lặng ngầm đồng ý. Anh khẽ mỉm cười lẳng lặng quan sát.

Chưa đến hai phút sau, trưởng bộ phận tiếp thị đã gỡ đầu thỏ ra, hai miếng hàm dưới đặt bên dưới, hai miếng má thì đặt hai bên, hộp sọ được mở phanh, phần não bên trong lộ ra và được đặt lên trên. Chị ta đưa đĩa lại cho Kinh Hồng và nói, “Giám đốc Kinh, thế này là xong. Ăn hai miếng hàm dưới ở đây trước, sau đó ăn đến…” Chị ta hướng dẫn từng bước cực kỳ chi tiết.

“Được.” Kinh Hồng kéo đĩa qua, “Cảm ơn. Tôi còn tưởng cả đời này mình sẽ không biết ăn món này chứ.”

Người kia khoe khoang, “Tôi là cao thủ trong các cao thủ đó!”

Chu Sưởng, “…”

Hắn vô tình nhìn lướt qua vị quản lý cấp cao ngồi đối diện mình, có lẽ vì ánh mắt nhìn sang bên kia khi nãy quá rõ ràng, thời gian cũng lâu nên người kia lập tức hạ giọng nói với hắn, “Tôi là người Đông Bắc.” Tuy anh ta chỉ cao có mét sáu mươi lăm, nhưng anh ta là dân Đông Bắc thật.

Chu Sưởng lại, “…”

Món chính cuối cùng được ban tổ chức phục vụ là mì lạnh Tứ Xuyên.

Chu Sưởng không thích mùi này nên mới cầm lọ giấm nhỏ từ khay đựng gia vị trên bàn lên và đổ vào, nhưng hắn lại chỉ đổ được có hai ba giọt vì lọ giấm đã gần hết.

Người ngồi đây đều tinh mắt nhanh tay, ai cũng có EQ rất cao, một quản lý cấp cao ngồi sát bên lối đi lập tức hỏi bên bàn của Oceanwide, “Xin lỗi vì đã quấy rầy, bên bàn của mọi người có còn giấm không?”

Kinh Hồng nhìn xuống rồi vươn tay đưa lọ giấm qua, vị quản lý kia nhận lấy rồi đưa cho Chu Sưởng.

Chu Sưởng cầm lấy lọ giấm, mặt vẫn lạnh tanh.

Giấm này do đích thân Kinh Hồng đưa qua.

… Ầy.

***

Buổi chiều ngày hôm đó, Kinh Hồng định kết thúc hoạt động IT này thì sẽ trở lại công ty luôn. Buổi tối có một bữa tiệc tối kín nhưng Kinh Hồng không định tham gia.

Ai ngờ Kinh Hồng lại đụng mặt Chu Sưởng ở toilet ngay trước khi rời hội trường.

Khi rửa tay ở bồn rửa trước gương, Kinh Hồng láng máng nghe thấy tiếng cửa phòng riêng mở ra, anh liếc mắt nhìn qua gương thì vừa khéo va phải ánh mắt của Chu Sưởng.

Ánh nhìn chạm nhau hai ba giây, Chu Sưởng cụp mắt đi tới trước bồn rửa tay và vặn vòi nước, nước lạnh bắt đầu xối ra.

Qua khóe mắt, Kinh Hồng có thể nhìn thấy động tác rửa tay của Chu Sưởng, tay Chu Sưởng không hề tao nhã quý phái mà tràn đầy sức mạnh. Bàn tay hắn rất lớn, lòng bàn tay rộng, ngón tay dài và hơi dày, các khớp xương chỗ đốt ngón tay cũng gồ lên rõ ràng.

Vài hình ảnh lại hiện ra.

Chính đôi bàn tay này… đã nhen lửa, đã cởi phăng cúc áo của anh, sau đó có chỉ một tay đã có thể nâng anh lên, chia sẻ thể trọng của anh, tay còn lại thì… quăng anh lên đỉnh từng cơn sóng trào.

Mà lúc này đôi tay ấy đã sạch sẽ trở lại.

Kinh Hồng không nghĩ thêm nữa.

Anh vẩy tay để bọt nước rơi xuống, sau đó đi tới chỗ máy hong khô tay gắn trên tường, lòng bàn tay hướng về phía trước, máy sấy khô tay lập tức thổi ra những luồng gió ấm.

Mười mấy giây sau, Chu Sưởng cũng đi tới.

Hắn đứng một bên đợi Kinh Hồng. Toilet này chỉ có một máy sấy tay tự động.

Ánh mắt của Chu Sưởng vốn đang nhìn sườn mặt anh tuấn của Kinh Hồng. Làn da Kinh Hồng trắng nõn lại hơi mỏng, vùng da dưới đuôi mắt hơi ửng đỏ, hòa tan cảm giác lạnh lùng nơi đồng tử của anh.

Nhìn một hồi, Chu Sưởng lại dời tầm mắt xuống và bị hấp dẫn bởi dấu hôn ẩn sau cổ áo của Kinh Hồng.

Da Kinh Hồng trắng lại mỏng, tuy đã vài ngày kể từ đêm hôm đó nhưng dấu hôn vẫn chưa tan hết, lúc này tuy mờ nhạt nhưng vẫn thấy được trên cái cổ trắng nõn của anh.

Dấu hôn ẩn trong cổ áo nên bình thường thì sẽ không thể nhìn thấy, nhưng lúc này Chu Sưởng đang đứng rất gần lại còn ở ngay bên sườn, vóc người cao gần mét chín nhìn xuống vừa khéo thấy được dấu vết kia.

Trong ấn tượng của Chu Sưởng, Kinh Hồng làm CEO của Oceanwide sẽ luôn mặc vest hoặc sơ mi, điềm nhiên, kiềm chế và mang theo khói bụi thương trường, nhưng lúc này Chu Sưởng lại biết rất rõ điều gì ẩn bên trong bộ vest này.

Là cảnh đẹp.

Đương nhiên Kinh Hồng cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Sưởng. Anh vốn định phớt lờ nhưng chỉ hai ba giây sau, anh đã quyết định nói rõ chuyện đêm hôm đó lại một lần nữa, để nó kết thúc triệt để.

Đợi máy sấy tay ngừng lại và không gian chật hẹp quay về với sự tĩnh lặng, Kinh Hồng hờ hững hỏi Chu Sưởng, “Nhìn gì thế?”

Chu Sưởng dời ánh nhìn lên rồi mỉa mai, “Đoán xem?”

“…” Kinh Hồng quay người đi, vừa đi vừa đẩy từng cánh cửa phòng vệ sinh cá nhân ra để chắc chắn không còn ai khác ở trong này.

Chu Sưởng thấy khăn giấy được treo trên bức tường còn lại của toilet, hắn thô bạo rút hai tờ ra lau tay sạch sẽ rồi ném vào thùng rác.

Cuối cùng Kinh Hồng cũng kiểm tra xong, anh quay người lại và nói, “Lần trước tôi đã nói rõ rồi, chuyện trong kỳ nghỉ thì để lại ở kỳ nghỉ đi.”

Rõ ràng như vậy là tốt nhất, nhưng trái tim Chu Sưởng lại chùng xuống, hắn cười lạnh, “Giám đốc Kinh phóng khoáng thật đấy. Thái độ sống tuyệt quá đi chứ.”

Kinh Hồng khẽ thở dài, anh hỏi, “Vậy rốt cuộc giám đốc Chu muốn thế nào đây?”

Chu Sưởng nghe anh hỏi vậy thì khựng lại.

Đúng vậy, hắn muốn thế nào?

Tiếp tục sao? Chính hắn cũng biết là không ổn.

Chẳng lẽ lại bảo muốn hôn cậu thêm một lần nữa? Muốn ở bên cậu phóng túng phong lưu một đêm, một đêm rồi lại một đêm?

Thực ra cũng chỉ có thể như thế này.

Bọn họ vẫn là người lèo lái con thuyền Oceanwide và Thanh Huy.

Nếu nói những lời này ra, chắc hẳn Kinh Hồng sẽ nói “Giám đốc Chu hãy tìm người khác đi.”

Vì vậy Chu Sưởng đút hai tay trong túi quần và không nói được lời nào.

Kinh Hồng thấy Chu Sưởng nghẹn lời thì biết chuyện đã xong, anh bèn xoay người đi về hướng cửa.

Chu Sưởng bị giáng một đòn cũng không kịp suy nghĩ thêm, hắn bước thêm hai bước và nắm lấy cổ tay Kinh Hồng theo bản năng, sau đó buột miệng gọi tên anh, “Kinh Hồng.”

“…” Trái tim Kinh Hồng run lên, anh vừa kéo cổ tay vừa nói, “Giám đốc Chu, giữ tự trọng đi.”

Kinh Hồng nói xong thì kéo cửa lớn rồi sải bước ra ngoài.

***

Rời khỏi hội trường, xe của Kinh Hồng đã chờ sẵn bên đường.

Kinh Hồng mở cửa xe bước lên.

Ở trên xe, anh lại họp, lại đọc tài liệu và phản hồi email như thường lệ, nhưng đầu óc lại vô cùng rối loạn.

Xe đi qua một tiệm hoa.

Cửa hàng bán hoa kinh doanh khá tốt, trước cửa đâu đâu cũng có hoa, lá và cành vụn.

Kinh Hồng nghĩ: Hoa hồng tuy vừa to vừa đẹp, nhưng sau khi bị ngắt đi thì còn lại một đống thứ vương vãi cần phải dọn dẹp.

Chỉ hi vọng lúc này đây, anh đã dọn dẹp hết toàn bộ mọi thứ.

Anh không thể dây vào Chu Sưởng, nhưng Chu Sưởng cũng không thể dây vào anh.

Kinh Hồng lại nhớ đến dáng vẻ Chu Sưởng khi tập trung nhìn vào cổ mình vừa rồi.

Dấu hôn màu đỏ bên gáy hơi nóng lên như sắp bùng cháy và lan ra khắp cánh đồng. Đầu ngón tay Kinh Hồng vô thức chạm nhẹ vào dấu hôn ấy, anh cảm thấy ngay đến đầu ngón tay mình cũng rát bỏng.

Anh thở dài và nhắm mắt lại trong xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui