Quay lại bữa tiệc tối, ở giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng lại là ông chú béo họ Bành, hai người cũng không tương tác với nhau mấy.
Bữa tiệc từ thiện kết thúc đúng mười một giờ, cả Kinh Hồng và Chu Sưởng đều còn rất nhiều việc phải giải quyết và phải tham gia thêm vài cuộc họp. Tài xế của hai người tới phòng nghỉ đón bọn họ một cách chuyên nghiệp, Kinh Hồng và Chu Sưởng chào tạm biệt và xã giao thêm mấy câu với những người ngồi cùng bàn, cuối cùng bọn họ liếc mắt nhìn nhau trong mơ hồ, không ai nói gì mà tách ra rời đi cùng tài xế của mình.
Bành Chính lại nghĩ rằng bọn họ cãi nhau.
Số tiền từ thiện cuối cùng mà bữa tiệc quyên góp được là hơn hai trăm triệu, trong đó bản thân Chu Sưởng đã chiếm ba mươi triệu, Kinh Hồng thì bỏ ra mười tám triệu, có thể coi là con số rất lớn.
***
Trong hai tuần tiếp theo, Kinh Hồng và Chu Sưởng đều bận rộn với những dự án quan trọng của công ty.
Hai tuần sau, Kinh Hồng đi một chuyến tới Hungary. Hungary có khu vực phát triển kinh tế pin, hiện nay, với sự phổ biến của các phương tiện sử dụng năng lượng mới, nhiều nhà sản xuất pin đã chọn đầu tư vào Hungary, xây dựng nhà máy và cung cấp cho toàn bộ thị trường châu Âu.
Và Oceanwide cũng sẽ hợp tác với một công ty pin của Trung Quốc để xây dựng một cơ sở mới ở đó, đặt tên là “XX, cơ sở công nghiệp pin ô tô năng lượng mới của Oceanwide”. Bên đối tác sẽ phụ trách nghiên cứu phát triển và chế tạo, còn Oceanwide sẽ cung cấp một loạt các hỗ trợ liên quan đến nghiên cứu và phát triển, ví dụ như kiểm tra chất lượng AI, sử dụng hệ thống thị giác máy tính để định vị khuyết điểm của sản phẩm, nâng cao hiệu suất và đảm bảo tính năng.
Lần này Kinh Hồng phải đi để tham gia lễ khởi công.
Bản thân buổi lễ không có gì nổi bật, nhưng anh lại gặp được Chu Sưởng một lần nữa.
Kinh Hồng đặt khách sạn lâu đài cao cấp nhất ở Budapest, nhưng ngay sáng hôm sau trước khi lễ khởi công bắt đầu, Kinh Hồng lại nhận được tin nhắn của Chu Sưởng, chỉ có một câu duy nhất: [Giờ tôi cũng đang ở Hungary.]
“…” Kinh Hồng hỏi, [Cậu…?]
Kinh Hồng biết việc anh tham gia lễ khởi công đã được đăng trên nhiều phương tiện truyền thông, xây dựng nhà máy sản xuất pin mới là một sự kiện trọng đại.
Chu Sưởng nói: [Đi chơi thôi. Mấy hôm trước qua Đức đàm phán, đầu óc mệt mỏi. Cuối cùng sáng nay cũng ký xong hợp đồng nên qua Hungary nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng gần.]
Sau đó Chu Sưởng lại hỏi: [Tiếp theo giám đốc Kinh có sắp xếp gì chưa?]
Kinh Hồng nói: [Tôi không định nghỉ ngơi. Trưa mai tôi bay qua San Francisco rồi.]
“Vẫn kịp.” Chu Sưởng nói, “Vừa khéo hôm nay có lễ hội, có du thuyền và bắn pháo hoa trên sông Danube. Đi xem không?”
*Sông Danube (hay Đa-nuýp trong tiếng Việt) là sông dài thứ hai ở châu Âu (sau sông Volga ở Nga).
Chu Sưởng đã cố ý tới đây, Kinh Hồng im lặng suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Cũng được.”
Vì muốn chọn “ngày lành tháng tốt” nên lễ động thổ diễn ra vào buổi chiều.
Kinh Hồng tham gia lễ khởi công xong thì ăn một bữa cơm đơn giản với bên kinh doanh pin, đến khi về khách sạn thì vừa đúng sáu giờ, cũng chính là giờ hẹn với Chu Sưởng. Anh thay quần áo, xuống sảnh thì thấy Chu Sưởng đang chờ anh trước lò sưởi âm tường. Kinh Hồng ở trong khách sạn lâu đài xa hoa nhất Budapest và Chu Sưởng cũng vậy, hai người ở khác tầng.
Thấy Kinh Hồng, Chu Sưởng hỏi, “Đi xe điện qua đó nhé? Đã bao giờ đi xe điện châu Âu chưa?”
“Chưa.” Kinh Hồng nói, “Đi thôi.”
Xe điện ở Hungary trông không hề cũ kỹ mà khá mới và đẹp.
Hai người mua vé xe rồi đi tới ngồi xuống hàng cuối cùng, để xe điện đưa đi dọc theo trục đường chính của Budapest, hai bên toàn những tòa nhà kiến trúc châu Âu, qua cả cây cầu bắc ngang sông Danube.
Hai người tiện thể trò chuyện đôi ba câu.
Kinh Hồng nói, “Mới hôm qua thôi, một nhà cung cấp của Feichi đã lái một chiếc Roll-Royce và nói với CEO của Feichi rằng “Cứ làm dựa theo cái này đi! Tôi thích thiết kế này!”, bên Feichi lặng người luôn.”
Chu Sưởng khẽ cười.
CEO Feichi lập tức chỉ trích đối phương, “Anh muốn chiếc xe điện trị giá hai trăm ngàn đến ba trăm ngàn nhân dân tệ của chúng tôi mang lại cảm giác như một chiếc Rolls-Royce á?”, thế mà nhà cung cấp kia còn không nghe ra được đó là câu mỉa, còn đáp đúng rồi đúng rồi, không hổ là CEO của Feichi, nghe một câu đã hiểu.” Kinh Hồng còn nói, “Cuối cùng đến khi hiểu ra rồi thì nhà cung cấp lại đưa ra một lý luận kinh doanh mới tên là “bào ngư chay*”, kêu là đồ ăn chay cũng có thể tạo ra được hiệu ứng của sơn hào hải vị, bọn họ không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy.”
*Bào ngư chay là món ăn được chế biến theo cách đặc biệt sử dụng đồ chay làm nguyên liệu, cộng thêm các loại gia vị chay khác nhau tạo ra hình thức và mùi vị rất giống bào ngư thật.
Chu Sưởng cũng cười nói, “Tôi cũng nhớ đến một chuyện…”
Hai người nói về đủ loại chủ đề, thậm chí còn nói về chuyện của rất nhiều năm về trước.
Ví dụ như Chu Sưởng nói đến chuyện Tập đoàn Thanh Huy đổi một công ty khác, còn Kinh Hồng vừa khéo lại thực tập ở công ty đó mười mấy năm về trước.
Kinh Hồng nói, “Hồi ấy tôi làm ở bộ phận khách hàng… phải chụp lén kệ hàng của đối thủ cạnh tranh. Tôi tìm một công ty làm giả giấy tờ để làm một tấm thẻ nhân viên giả của công ty đối thủ, ngay cổng phía đông của Đại học Nhân Dân. Sau đó tôi tới siêu thị và nói với nhân viên bán hàng của bên đó là tôi tới từ bộ phận marketing của công ty và được cử đến để giám sát việc sắp xếp kệ hàng và bày hàng hóa, sau đó tôi lại nói thêm mấy câu, ví dụ như người phụ trách khu vực này tên là gì gì đó, bọn họ bảo không phải mà là ai đó khác, tôi sẽ nói à à rồi, đúng là người đó nhỉ, tôi lú quá… Nói chuyện thêm mấy câu, cuối cùng chẳng ai thèm nghi ngờ tôi cả. Sau khi trở về tôi đã nộp file thuyết trình, quản lý trực tiếp lúc đó của tôi lập tức hỏi, “Kinh Hồng, tại sao ảnh chụp gian hàng của họ đều là chính diện, toàn cảnh và full HD vậy?”.”
*Đại học Nhân dân Trung Quốc là một trường đại học công lập trọng điểm quốc gia tại Bắc Kinh, Trung Quốc.
Khóe môi Chu Sưởng lại nhếch lên, bầu không khí giữa hai người vô cùng thoải mái.
Kinh Hồng biết chủ đề mà bọn họ nói đến đã ngày càng riêng tư hơn. Bọn họ bắt đầu kể về quá khứ của mình nhiều hơn, kể về những câu chuyện từ khi còn chưa là “giám đốc Kinh” và “giám đốc Chu”.
Sau đó Kinh Hồng nhắc đến một công ty nào đó từng là khách hàng của Chu Sưởng hồi hắn còn làm ở McKinsey, Chu Sưởng nói về một dự án, Kinh Hồng nghe xong thì bình tĩnh đáp, “Tôi biết. Cậu từng đăng bài tổng kết lên trang chủ của McKinsey.”
Chu Sưởng khựng lại thấy rõ, hắn hỏi, “Cậu cố ý tìm kiếm à?”
Kinh Hồng vẫn bình tĩnh nói, “Ừ.”
“Khi nào thế?”
Kinh Hồng nhớ lại một chút, “Hồi cạnh tranh mua lại Saint Games ấy, sau đợt tới Trùng Khánh.”
Chu Sưởng nhìn anh đầy sâu xa.
Sau khi xuống khỏi xe điện, Kinh Hồng đi theo Chu Sưởng, đi một hồi thì dừng lại trước bể tắm nước nóng lớn nhất châu Âu.
“Còn hai tiếng nữa mới bắn pháo hoa.” Chu Sưởng hếch cằm, “Tối nay ở đây còn tổ chức party bể tắm nước nóng nữa, có thể vừa ngâm mình vừa thưởng thức bữa tiệc, nghe bảo thư giãn lắm. Tôi cũng chỉ muốn xem thôi chứ chưa trải nghiệm bao giờ.”
Hungary có rất nhiều bể tắm nước nóng, và “ngâm bể nước nóng” cũng là cách thư giãn phổ biến của người bản địa. Bạn có thể thư giãn trong bể nước nóng suốt cả ngày, mỗi bể nước nóng đều cung cấp bàn chơi bài và những dịch vụ khác, có thể làm bất cứ điều gì dưới nước.
Bể tắm ở Đông Bắc còn phải lên bờ, nhưng Hungary lại thực hiện rất nhiều hoạt động giải trí trong nước.
Bể tắm nước nóng trước mặt nằm ở trung tâm thành phố với diện tích rất rộng và được bao quanh bởi một vòng tròn lớn gồm những tòa kiến trúc phong cách châu Âu lộng lẫy và đồ sộ, bên ngoài lại là bảo tàng, phòng trưng bày nghệ thuật, Quảng trường các Anh hùng và lâu đài.
*Quảng trường các Anh hùng là một trong những quảng trường chính tại Budapest, Hungary.
Kinh Hồng nhìn sườn mặt của Chu Sưởng.
“Sao thế?” Ánh mắt của Chu Sưởng đáp lại Kinh Hồng, hắn mỉa mai, “Giám đốc Kinh sợ bị nhìn thấy à? Tiếc quá, cũng nhìn hết rồi.”
“Vâng vâng vâng,” Kinh Hồng nhấc chân bước vào một cửa hàng nhỏ bán quần bơi gần đó, vừa chọn vừa nói, “Chẳng có gì hay ho mà nhìn đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó.” Chu Sưởng dừng một lát mới nói tiếp, “Đẹp mà.”
Kinh Hồng, “…”
Chu Sưởng chọn cho mình một cái đen tuyền, sau đó lại cầm theo một cái cũng màu đen nhưng có thêm hai gợn sóng màu xanh lam bên sườn, hắn ướm trên bụng Kinh Hồng và nói, “Cậu mặc cái này đi.” Hắn nói xong thì móc thẻ tín dụng ra thanh toán.
Phòng thay đồ thiết kế riêng tư, Chu Sưởng đi ra thì không nhìn thấy Kinh Hồng, mấy phút sau hắn mới nhận ra Kinh Hồng đã đi ra bãi tắm và đang ngồi trên ghế đá trong bể tắm hình tròn nhỏ, đối diện với một chiếc bục dài.
Bãi tắm chia thành hai hình vuông và đều có diện tích rất lớn, ở giữa có một bệ dài kéo thẳng tắp. Và trong mỗi bể tắm hình vuông đều có những bức tường đá hình vòng cung cao hơn nửa người và chỉ có một lối ra vào, du khách có thể ngồi trên ghế đá và tựa lưng vào vách tường, vừa thư giãn vừa ngắm cảnh.
Chu Sưởng đi tới ngồi phía trong Kinh Hồng, một tay gác lên tường đá nom rất nhàn nhã, “Hình như bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ.”
Kinh Hồng đáp, “Ừ.”
Thực ra anh đã thấy Chu Sưởng lúc hắn đi tới.
Vẫn là dáng người cao lớn và cơ bắp tràn đầy sức sống.
Anh lại nhớ về đêm hôm đó, Chu Sưởng cởi áo sơ mi của anh, đặt cả hai tay anh lên ngực hắn, cảm xúc đàn hồi ấy đến giờ vẫn còn thiêu đốt đầu ngón tay anh.
Hai người để trần thân trên ngâm mình trong nước, nước khoáng nóng ấm áp thoải mái bao bọc lấy cơ thể của bọn họ.
Khoảng bảy giờ, party bể tắm nước nóng chính thức bắt đầu.
Trong đêm tối, trên mặt nước, quả cầu disco phát ra ánh sáng màu hồng, vài ô cửa sổ của các tòa nhà xung quanh cũng hắt ra ánh sáng màu hồng tương tự, đối diện với bể tắm nước nóng. Còn dưới nước thì những bóng đèn màu xanh dương được bật lên, khiến bể tắm giống như một mặt hồ huỳnh quang. DJ được mời xoay bàn mixer trong tiếng gào thét inh ỏi của những người cuồng nhiệt, hơi nóng từ bể nước bốc lên, tản ra và biến thành sắc hồng lộng lẫy bởi những chùm sáng phía sau.
Kinh Hồng gọi một ly mojito, vừa uống vừa ngắm nhìn.
Khói hồng mịt mờ, nước nóng, rượu, âm nhạc, khiêu vũ, quả thực rất thư giãn.
Không khí bữa tiệc vô cùng sôi động.
Và khi bầu không khí được đẩy lên đỉnh điểm, Kinh Hồng mới nhận ra vậy mà party hôm nay còn có “Cuộc thi cơ bụng” một năm tổ chức một lần!
Đã đến giờ, trong tiếng gào thét ầm ĩ, những chàng trai Đông Âu đã đăng ký lần lượt bước lên bục, ai cũng để trần thân trên và phô bày cơ thể. Khi mỗi người đi ngang qua là nam nữ trong bể tắm sẽ nhiệt tình bầu chọn. Tiếng nhạc, tiếng reo hò, tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian.
Cũng rất lâu rồi Kinh Hồng chưa ở trong bầu không khí điên cuồng như thế này, anh cũng nhìn những người kia, vừa đánh giá vừa uống rượu.
Các “thí sinh” lần lượt lên trình diễn, có cả da trắng lẫn da màu, Chu Sưởng bên cạnh bỗng tùy tiện hỏi, “Giám đốc Kinh vẫn luôn thích đàn ông à?”
Kinh Hồng dừng lại một chút, anh không đáp mà hỏi ngược lại, “Giám đốc Chu thì sao?”
Chu Sưởng nhìn gương mặt Kinh Hồng, rồi lại đáp đầy tùy ý, “Cậu là đàn ông thì tôi sẽ thích đàn ông, cậu là phụ nữ thì tôi sẽ thích phụ nữ.”
“…” Kinh Hồng không đáp lại, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Sau cuộc thi cơ bụng, các hoạt động vui vẻ giải trí lại bắt đầu một lần nữa.
Bảy tám đôi nam nữ mặc trang phục truyền thống của Hungary nhảy múa trên bục dài.
Những khúc nhạc khiêu vũ của Hungary luôn nổi tiếng trên thế giới với sự cuồng nhiệt và phóng khoáng, lúc này những cô gái đang xoay tròn, đầu đội hoa tươi, tà váy tròn màu đỏ đại diện cho “khiêu vũ Hungary” tung bay phấp phới tựa như sóng nước, để lộ ra đôi chân khỏe đẹp trong chiếc quần đen bó sát.
Trời ngày càng lạnh nhưng nước bể tắm vẫn ấm nóng. Kinh Hồng uống mojito, cảm thấy khá may mắn khi tới nơi này, dường như chiến trường kinh doanh gió tanh mưa máu đã ở rất xa.
Chẳng biết qua bao lâu, lại thêm một ly mojito nữa đã cạn, Chu Sưởng nhìn đồng hồ và nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, qua sông Danube thôi.”
Hai người đi tới mép bể tắm, Chu Sưởng nói với Kinh Hồng, “Cậu đợi tôi dưới nước một lát.”
Kinh Hồng, “Hả?”
“Ở ngoài lạnh lắm.” Chu Sưởng nhanh chóng ra khỏi mặt nước, “Tôi đi lấy khăn tắm qua.”
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng từ dưới lên.
Những giọt nước đang rơi xuống mặt đất tí tách, chân của Chu Sưởng khỏe khoắn và rắn chắc, nhìn từ góc độ này, vị trí nào đó của quần bơi màu đen bị căng đến độ dão ra mỏng hơn, thứ ở bên trong đang cực kỳ thiệt thòi, bừng bừng sức sống.
Miệng đắng lưỡi khô.
Không lâu sau Chu Sưởng đã cầm một cái khăn tắm lớn màu trắng tới, Kinh Hồng cũng ra khỏi bể tắm, nhận khăn tự lau cho mình.
Kinh Hồng lau xong lại nói với Chu Sưởng, “Giám đốc Chu, hình như người cậu chưa khô hẳn đâu, đặc biệt là phần lưng ấy.”
“Thế à.” Chu Sưởng chỉ mang một cái khăn tới, hắn thì đã lau luôn ở chỗ giá treo khăn, nhưng Chu Sưởng cũng chẳng thèm để tâm, hắn cầm khăn tắm Kinh Hồng đã dùng để lau vài đường quanh cổ, ngực, bụng, còn cả cánh tay và chân, động tác vô cùng gợi cảm.
Giơ tay lên lau qua sườn hoặc quấn lấy cẳng chân và lau từ mắt cá lên.
Cuối cùng Chu Sưởng lau mái tóc đen của mình, Kinh Hồng chỉ im lặng nhìn hắn.
Ở những nơi khăn đi qua, bọt nước đã bị thấm hết và trộn lẫn với nước trên người Kinh Hồng, làm ướt lẫn nhau, hòa quyện vào nhau không thể rạch ròi.
Sau đó Kinh Hồng ném khăn tắm vào thùng bên cạnh, hai người lần lượt tìm hai phòng tắm để tắm rửa và sấy tóc. Lúc đi ra thì Kinh Hồng đã trở về với dáng vẻ chỉnh tề, dường như những cuồng nhiệt trong party bể tắm đã rơi vào quên lãng.
Du thuyền xuất phát lúc chín giờ đúng.
Thực ra bọn họ đều nhớ về chuyến tham quan ban đêm tại Trùng Khánh, nhưng phong cảnh lại khác biệt hoàn toàn. Lúc này hai bên bờ sông là tòa nhà quốc hội, lâu đài và giáo đường, tất cả đều trở nên lung linh huyền ảo trong ánh đèn.
Bên trái sông tên là “Buda” với những dãy núi nhấp nhô, những ngôi nhà nhỏ đầy màu sắc ẩn mình dọc sông và trong núi, bên phải tên là “Pest”, là một bình nguyên rộng lớn bằng phẳng. Nơi này ngập tràn sự mâu thuẫn, là nơi mà von Neumann*, “cha đẻ của máy tính”, đại diện của lý tính sinh ra, cũng là nơi sinh của Liszt* đại diện cho cảm tính, Soros đại diện cho mảng “đầu cơ” và cũng sinh ra Pulitzer* đại diện cho sự “trung thực”.
*John von Neumann là một nhà toán học người Mỹ gốc Hungary và là một nhà bác học thông thạo nhiều lĩnh vực đã đóng góp vào vật lý lượng tử, giải tích hàm, lý thuyết tập hợp, kinh tế, khoa học máy tính, giải tích số, động lực học chất lưu, thống kê và nhiều lĩnh vực toán học khác.
*Franz Liszt là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là nhạc sĩ có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19 nhờ có kỹ thuật điêu luyện bậc nhất trên bàn phím.
*Joseph Pulitzer là một nhà xuất bản báo người Mỹ Do Thái đến từ Hungary, là chủ của St. Louis Post Dispatch và New York World. Ông đã lập giải Pulitzer trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải danh giá nhất.
Là một nơi kỳ diệu.
Du thuyền chật kín người, nam nữ trên thế giới đều muốn nhân lễ hội này để thêm chút gia vị cho cuộc sống nhàm chán của mình, dù là giả dối hay chân thành đi chăng nữa. Và Kinh Hồng nhận ra vậy mà chính anh cũng không khác gì.
Pháo hoa rực rỡ được bắn lên bầu trời đêm, người trên du thuyền đồng loạt reo hò.
Kinh Hồng khẽ dựa vào lan can, ngắm nhìn những chùm pháo hoa đủ màu, từ đỏ, vàng, xanh lá, xanh lam cho đến bảy sắc cầu vồng, thắp sáng bầu trời đêm phía trên tòa nhà quốc hội.
Du thuyền đi qua Cầu Xích*. Trên Cầu Xích rực rỡ ánh sáng, ánh đèn trên cầu phản chiếu xuống mặt nước và du thuyền đi xuyên chính giữa hai cụm đèn.
*Cầu xích Széchenyi, hay Cầu Xích là một trong những cây cầu tuyệt đẹp và nổi tiếng ở Budapest, Hungary. Cây cầu này bắc qua sông Danube để nối liền giữa hai khu vực Buda và Pest.
Cầu Xích(1)
Thành phố này toát ra vẻ cổ kính, cũ kỹ, đa cảm lại u buồn.
Gió đêm trên sông hơi lớn, Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng bên cạnh, sau đó đột nhiên đưa tay phải ra vén một lọn tóc đen của Kinh Hồng ra sau tai anh.
Kinh Hồng liếc sang, “…”
Chu Sưởng nói, “Sông Danube rất đẹp, tôi muốn ngắm cậu.”
Kinh Hồng, “…”
Hai câu nói như chẳng hề liên quan đến nhau, nhưng Kinh Hồng nghe xong lại chộn rộn đến bàng hoàng.
Anh quay cổ về, lại nhìn về phía pháo hoa đằng xa. Pháo hoa bay lên không trung và bung nở. Một lúc lâu sau, Chu Sưởng mới dời ánh nhìn về, con ngươi đen láy một lần nữa phản chiếu cảnh đêm đẹp tuyệt vời trên sông Danube.
Có một lúc, chẳng hiểu vì sao mà Kinh Hồng cũng im lặng nhìn sườn mặt của Chu Sưởng.
Vẫn là vẻ đẹp trai nổi bật như trước. Giữa ánh lửa của pháo hoa, đôi mắt ánh lên hai điểm sáng, sống mũi cũng được bao phủ một vầng hào quang cảm giác như còn cao hơn nữa.
Từng chùm từng chùm pháo hoa sáng ngời bay lên và nổ tung trên bầu trời, phản chiếu lên tòa nhà quốc hội, những tòa nhà khác, phản chiếu xuống dòng sông đa tình, cũng chiếu lên từng gương mặt chìm trong tình cảm từ nhiều đất nước khác nhau trên du thuyền.
Và trong đợt pháo hoa lớn nhất và rực rỡ nhất cuối cùng trên sông Danube, Kinh Hồng và Chu Sưởng lại bất giác nhìn vào mắt nhau. Đôi mắt bọn họ lập lòe ánh sáng, trong đó cũng là bóng hình của người còn lại.
***
Bắt taxi từ sông Danube về khách sạn thì đã là mười một giờ đêm. Kinh Hồng ở trên tầng ba của lâu đài, Chu Sưởng thì ở tầng bốn, hai người chào tạm biệt nhau trong thang máy xong thì Kinh Hồng bước ra ngoài trước.
Lúc đến cửa phòng thì Kinh Hồng thấy mấy người của Tập đoàn Oceanwide đang nói chuyện phiếm. Một trong số đó chính là trưởng nhóm điện toán đám mây Khương Nhân Quý, Oceanwide sẽ cung cấp dịch vụ điện toán đám mây cho cơ sở sản xuất pin, người còn lại là trưởng bộ phận quan hệ công chúng, và một người khác là trợ lý mới của Kinh Hồng.
Thực ra Kinh Hồng không quen với trợ lý mới lắm, nhưng Đàm Khiêm đã lên làm trưởng một nhóm lớn nên Kinh Hồng buộc phải thay trợ lý. Trợ lý mới này từng là trợ lý cho giám đốc của một trụ sở ngân hàng quốc doanh, vì vậy cậu ta cũng có một số thói quen cố hữu của người làm nhà nước, ví dụ như nều Kinh Hồng đứng trước bàn dặn dò cậu ta mấy câu thì chắc chắn cậu ta sẽ đứng dậy, nếu Kinh Hồng gặp cậu ta trên đường đi thì cậu ta sẽ lập tức lùi sang một bên chờ Kinh Hồng đi qua bất chấp đường đi có rộng thế nào.
Nhưng ngoài những điểm đó thì người này thật sự có năng lực.
Mấy ngày trước, Kinh Hồng nghe nói trợ lý mới của vị giám đốc ngân hàng kia là dân 9X, tính cách phóng khoáng tự do, phớt lờ rất nhiều “quy tắc” của giám đốc, chỉ coi như gió thoảng bên tai, em họ anh nói đây là “cải tổ nơi làm việc sau 90”.
Kinh Hồng nghe xong thì cảm khái: Nhu cầu của mỗi người là khác nhau.
Nhưng cô em họ cũng nói thế đã là gì, trợ lý của các giám đốc trong tiểu thuyết còn phải cúi đầu suốt ngày kìa. Kinh Hồng bảo chắc chắn mấy cuốn tiểu thuyết cô em mình đọc là của Nhật, cô nàng lập tức cãi lại bảo là không hề, là tiểu thuyết Trung Quốc luôn. Điều này làm Kinh Hồng hết sức ngạc nhiên, thành ra mấy hôm nay cũng để ý một chút khi nhìn trợ lý của những người khác, nhưng quả thật anh chưa gặp bao giờ.
Kinh Hồng đi tới nói với nhóm Khương Nhân Quý, “Đang nói chuyện à?”
“Giám đốc Kinh.” Trưởng bộ phận quan hệ công chúng vội tóm lược lại những gì mình vừa nghe, đồng thời cũng cho Kinh Hồng mở mang tầm mắt, “Sếp Khương vừa mới chia sẻ một câu chuyện ngày xưa liên quan đến “hình xăm”.”
“Ồ?” Kinh Hồng liếc qua Khương Nhân Quý, “Như nào thế?”
“Là thế này.” Khương Nhân Quý nói lại lần nữa đầy sinh động, “Giám đốc Kinh cũng biết lý tưởng của tôi hồi còn bé là làm người trong giang hồ mà. Về sau không làm giang hồ nữa nên mới thi vào Thanh Hoa.”
“… Ừ tôi biết.” Kinh Hồng nói.
Cũng vì khí chất đặc biệt này nên Kinh Hồng mới chú ý tới anh ta. Trong “cuộc chiến ngàn đoàn” vào năm 2011, nhờ vào sức chiến đấu mạnh mẽ nên anh ta luôn có thể cướp được vị trí đầu tiên khi tới gặp khách hàng, những người khác đều phải né bọn họ.
“Có một lần,” Khương Nhân Quý nói tiếp, “tôi muốn xăm một con rồng.” Khương Nhân Quý khua tay múa chân, “Con rồng trên vai Trần Hạo Nam* ấy! Siêu ngầu.”
*Trần Hạo Nam là đại ca của một băng đảng xã hội đen, nhân vật chính trong phim Người Trong Giang Hồ. (người đứng hàng trước bên phải của ảnh)
bnbvn
Kinh Hồng nói, “Ừ. Sau đó thì sao?” Kinh Hồng cũng láng máng có ấn tượng về con rồng trên vai Trần Hạo Nam, dù sao thì Người Trong Giang Hồ hồi ấy cũng hot khắp mọi ngóc ngách phố phường.
“Sau đó thợ xăm kia không đồng ý.” Khương Nhân Quý nói tiếp, “Anh ta nói không thể tùy tiện xăm thần thú mãnh thú kiểu này vì sẽ ảnh hưởng đến vận may, người bình thường không gánh được. Chỉ có người mang mệnh đế vương mới nuôi được thần thú thôi, nhất là rồng vắt qua vai.” Anh ta nói xong thì nhìn Kinh Hồng, “Mệnh đế vương có lẽ chính là như giám đốc Kinh ấy.”
Kinh Hồng hỏi, “… Sau đó thì sao.”
“Tôi không nghe chứ sao.” Khương Nhân Quý tỏ ra ương bướng, “Tôi cãi nhau với ông chủ trong cửa hàng, nói đến tận tối thiếu điều đánh nhau luôn thôi. Ông chủ bảo thằng nhóc con mười lăm tuổi xăm rồng trên vai làm cái khỉ gì? Chọn hình khác đi. Tôi không chấp nhận, nói là tôi phải xăm rồng trên vai! Nhất định tôi phải xăm rồng trên vai! Chú không cho tôi xăm thì tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi đâu hết!”
“…” Kinh Hồng cảm thấy nghẹn thay cho ông thủ tiệm xăm, anh lại hỏi, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó,” Khương Nhân Quý nói, “ông chủ bất lực và phải chịu thua, bảo rằng “Được rồi được rồi, nằm đó đi, để chuẩn bị ủ tê”, tôi vui lắm nhưng mà ủ tê xong thì tôi ngủ thiếp đi mất.”
Kinh Hồng lại hỏi, “Thế lúc tỉnh lại rồi thì thế nào?”
Khương Nhân Quý nhìn lên trần nhà rồi thở hắt một hơi, anh ta nói, “Đến lúc tỉnh tôi mới phát hiện, thợ xăm đã viết một chữ [Rồng] rất nhỏ bằng tiếng Hán kiểu Khải thư lên vai tôi. Không có con rồng vắt trên vai ngầu đét nào cả, không có gì hết, chỉ có một chữ Rồng bằng tiếng Hán trông ngu không thể tả.”
cbvc
Kinh Hồng, “…”
Mấy người còn lại dù đã nghe một lần trước rồi nhưng vẫn cười phá lên không ngừng nổi.
“Giám đốc Kinh,” Trưởng bộ phận quan hệ công chúng nói, “anh nhìn chữ “rồng” của anh ấy đi! Bọn tôi xem rồi, cười lắm luôn ấy!”
Khương Nhân Quý cũng không ngại ngùng gì mà bắt đầu cởi cúc sơ mi một cách thoải mái.
Kinh Hồng hỏi, “Sao về sau không xóa đi?”
“Thôi.” Khương Nhân Quý nói, “Nghe bảo xóa xăm đau lắm. Cứ để đó vậy.”
Lúc này trưởng bộ phận quan hệ công chúng đang nhận cuộc gọi từ nhà hàng bảo là đã bỏ quên thứ gì đó, thế là cô bèn chào hỏi Kinh Hồng rồi rời đi.
Để một người phụ nữ đi trên đường ở nước ngoài lúc mười một giờ đêm không an toàn cho lắm, thế nên Kinh Hồng mới nhờ trợ lý mới đi cùng cô, đến khi quay đầu lại thì Khương Nhân Quý đã để lộ chữ “rồng” trên vai mình.
Chữ nằm trên xương quai xanh ngay cạnh cơ ngực.
“…” Đúng là chữ Hán, lại còn là nét chữ Khải.
Kinh Hồng kéo áo nhìn trước ngực anh ta một lúc, anh cũng thấy thật sự rất hài. Sau hơn mười giây, cuối cùng anh cũng buông sơ mi của Khương Nhân Quý ra, tiện tay cài cúc thậm chí còn vuốt phẳng các nếp nhăn.
Sau đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi Khương Nhân Quý cũng về phòng mình, là căn phòng ngay cạnh phòng Kinh Hồng.
Kinh Hồng vốn cũng định vào phòng, nhưng chẳng hiểu sao lại liếc mắt về phía cuối hành lang trong khoảnh khắc lấy chìa khóa ra, sau đó anh nhìn thấy Chu Sưởng.
Chu Sưởng đi tới, hắn nhìn sang phòng Khương Nhân Quý rồi nói bằng giọng Bắc Kinh, “Vừa làm gì thế?” Thực ra hắn cũng mới tới không lâu.
Có lẽ vì tác dụng của rượu, Kinh Hồng định đùa Chu Sưởng một chút, anh vừa dùng chìa khóa mở cửa vừa lạnh tanh nói, “Không có gì, cũng chẳng liên quan đến giám đốc Chu.”
Khách sạn là một tòa lâu đài cổ nên cần dùng chìa khóa để mở cửa.
Chu Sưởng đút một tay trong túi quần, hắn nhìn chằm chằm lưng Kinh Hồng và nói, “Tôi ở Thanh Huy mà cũng còn nghe nói đến “Khương quý nhân”, bảo là người này đang được cậu sủng ái, sắp được lên phi tần rồi.”
“Mấy người đó chỉ đùa thôi.” Kinh Hồng mở cửa phòng, “Thôi, mười hai giờ rồi, giám đốc Chu về nghỉ đi.”
Kinh Hồng nói xong thì đi vào phòng mà còn chẳng buồn quay đầu lại, anh chỉ phất phất tay về phía sau coi như chào tạm biệt.
Bản thân Chu Sưởng cũng không cảm thấy bọn họ thật sự có quan hệ gì với nhau, hoàn toàn không cảm thấy. Nhưng vì bị thái độ lãnh đạm của Kinh Hồng kíc,h thích, hơn nữa đêm nay cũng vừa xác định trước giờ Kinh Hồng luôn thích đàn ông, hắn bước lên hai bước và nắm lấy cổ tay đang giơ lên của Kinh Hồng, ép Kinh Hồng vào phòng rồi xoay người bước lên mấy bước, đè Kinh Hồng lên bức tường bên trong, cảm giác xâm lược hung hãn tỏa ra khắp nơi.
Kinh Hồng, “…”
Chu Sưởng đổi sang tư thế khác, sau khi giữ cả hai tay của Kinh Hồng ở hông mình, hắn nhấn bờ ngực rộng lớn xuống, ánh mắt trong veo khóa chặt lấy anh.
Trong mắt Kinh Hồng vẫn không có chút cảm xúc nào, anh nói, “Tôi có đai đen taekwondo cấp năm.”
Bản thân Chu Sưởng cũng tập kickboxing, hắn nói, “Thế cậu đá tôi đi?”
Kinh Hồng vẫn bình thản nhìn hắn, nhưng lòng anh lại xao động.
Cánh tay Chu Sưởng lại siết chặt hơn, cổ cũng cúi thấp hơn, được một nửa thì hắn hỏi, “Có đá không?”
Kinh Hồng vẫn không phản ứng.
Đôi môi Chu Sưởng tiếp tục lại gần, hắn thổi một hơi ấm áp lên hai cánh môi của Kinh Hồng, sau đó lại hỏi, “Vẫn không đá à?” Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu, là loại cocktail ở bể tắm khi nãy, cũng là hương whiskey trên du thuyền, vừa thơm vừa cay.
Sau đó hai cánh môi Chu Sưởng nhẹ nhàng đặt lên môi Kinh Hồng, hắn mím lại đầy khiêu gợi, trong giọng nói là sự mê hoặc khó kháng cự, “Thật sự không đá hả?”
Môi như bị một chiếc lông chim ve vuốt, nhưng hai chân Kinh Hồng vẫn không nhúc nhích.
Chu Sưởng lại càng tham lam hơn, hắn đẩy một bên đầu gối của mình vào giữa hai đùi của Kinh Hồng, còn cạ cạ vào chân anh, “Thế này thì sao? Sao hai cái chân này lại không động đậy gì thế?”
Kinh Hồng vẫn không đáp.
Nhưng đối diện với ánh mắt không cảm xúc của Kinh Hồng, Chu Sưởng lại là người không chịu nổi trước, hắn hung dữ hôn lên, mãnh liệt và cuồng nhiệt, hắn m.út mát môi đối phương từng tí một, tiếng nhóp nhép và tiếng thở, dốc phát ra.
“Chu…” Kinh Hồng mới nói được một chữ đã bị đối phương tấn công thẳng vào.
Hơi thở của Chu Sưởng nặng nề, hắn đảo quanh đầu lưỡi Kinh Hồng, dồn sức hấp thu hương vị của anh, sau đó lại liếm và nhấn mạnh, thậm chí còn không buông tha chút nước bọt nào, vì cuối cùng hắn cũng được nhấm nháp đôi môi ngọt ngào này một lần nữa.
Kinh Hồng dừng lại một chút, vài giây sau, anh cũng túm lấy cổ Chu Sưởng rồi điên cuồng hôn đáp lại.