Quan Tinh Hòa không biết nên đối mặt với Hạ Chước như thế nào.
Cô gái mười lăm tuổi còn chưa từng nhận sự thất bại gì, ngay thẳng với lại không sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trong lòng cô, thích một người là sẽ đối xử tốt với anh, không thích thì sẽ không để ý.
Cố tình gặp phải người kỳ quặc và hướng nội như Hạ Chước, luôn biểu hiện vẻ lạnh nhạt lên trên mặt, đối tốt với người khác lại trốn trốn tránh tránh.
Khiến cho chân tay Quan Tinh Hòa luống cuống, không biết ứng đối ra sao.
Được rồi.
Quan Tinh Hòa thở dài, nghĩ theo hướng Phật hệ(*): Chờ nghĩ xong phải ở chung với anh như thế nào rồi nói sau.
(*) 佛系: Phật hệ là một từ thông dụng trên internet và là một loại hiện tượng văn hóa. Ý nghĩa chính là chỉ vô dục vô cầu, không buồn không vui, mây trôi nước chảy theo đuổi cuộc sống nội tâm với thải độ bình thản. Thuật ngữ này bắt nguồn lần đầu tiên từ một tạp chí Nhật Bản nào đó vào năm 2014, trong đó giới thiệu "Chàng trai Phật hệ",sau đó lan truyền trên Internet, phật hệ lại diễn sinh ra một loạt các từ trực tuyến như "thanh niên Phật hệ" "phái nữ Phật hệ ". (Baidu)
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, có một cơn mưa đêm qua, sân thể dục còn ướt nhẹp.
Sân vận động được đơn vị ngoài trường mượn dùng, mọi người chỉ có thể đứng trên bãi tập của siêu thị để chạy bộ.
Sau 800 mét gian nan, Quan Tinh Hòa và Thời Tuế bị giáo viên kêu đi lấy thiết bị.
Giờ phút này cả trường học đều đang học, con đường nhỏ trống trải yên tĩnh xa xưa, vừa vặn đi ngang qua quầy bán quà vặt, gương mặt Thời Tuế tràn đầy phấn khích: "Tinh Tinh, chúng ta đi vào mua chút đồ ăn vặt ăn đi."
"Mình không đi." Quan Tinh Hòa lắc đầu, cô thấy vẻ mặt của Thời Tuế tràn đầy mất mát thì không nhịn được thỏa hiệp: "Mình chờ cậu ở bên cạnh, cậu nhanh lên nha."
"Biết cậu tốt nhất mà."
Quan Tinh Hòa nhìn bóng lưng của cô ấy, vì để không cản những chiếc xe chạy qua, cam chịu đẩy hai rổ bóng vào trong một góc tường
Giây tiếp theo, hai rổ bóng bị một nguồn sức mạnh "vèo" kéo về phía góc sân.
Có một mùi thuốc lá gay mũi trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tinh Hòa đang muốn nói lời cảm ơn, cô ngước mắt, đôi tay lại đột nhiên siết chặt lại.
Người trước mặt ngậm điếu thuốc trong miệng, cụp mắt nhìn cô một cách mỉa mai với giọng điệu kiêu ngạo: "Không cần cảm ơn, bé à."
La Phi Ngôn cúi người, mùi khói thuốc lá nồng nặc khiến Quan Tinh Hòa lùi lại vài bước, nhưng cậu ta giữ chặt cánh tay của Quan Tinh Hòa, túm cô vào một góc tường bên cạnh.
Sức lực của nam nữ cách xa nhau, Quan Tinh Hòa bị xách đến góc giống như chú gà con.
"Lá gan còn rất lớn ha." Cậu ta thấp giọng uy hiếp: "Dám gạt tao."
Lần trước cậu ta mang theo mấy đứa đàn em chạy trối chết, đợi một buổi sáng cũng không thấy chuyện gì xảy ra thì biết bị con nhóc này đùa bỡn.
Nhóm bọn họ xuất thân tốt, ngày thường chỉ cần trêu đùa người khác, nào cho phép người khác chơi cậu ta.
Cậu ta càng nghĩ càng tức, dứt khoát trốn tiết cùng vài người chạy ra ngoài hút thuốc hít thở không khí, lại ngoài ý muốn gặp được Quan Tinh Hòa.
Chẳng qua là đứa con gái nũng nịu, phỏng chừng bị bản thân uy hiếp vài câu sẽ sợ mất mật.
La Phi Ngôn cười ác ý, dùng ánh mắt ra hiệu cho đàn em sau lưng.
Tên đàn em vội vàng nhanh nhẹn mở rổ bóng ra, thong thả ung dung lấy ra một quả bóng chuyền rồi đưa cho cậu ta.
Thật ra Quan Tinh Hòa cũng không sợ hãi, đây là ở trong trường học, cho dù người này có lớn gan đến cỡ nào cũng không dám làm gì cô, hơn nữa nơi này cách quầy bán quà vặt không xa, chờ Thời Tuế ra ngoài, không nhìn thấy mình, tất nhiên sẽ tìm đến cô.
Cô đã nghĩ thông suốt được điều này, cảm thấy hơi bình tĩnh, đang lúc ngước lên lại lơ đãng nhìn thấy phía xa xa có một người đang đi ra khỏi hành lang dài.
Là Hạ Chước.
Gió thu vừa lạnh vừa rít, anh mặc bộ đồng phục phong phanh, đang ôm một chồng bài thi chậm rãi đi tới từ hành lang dài.
Cặp mắt đen láy áy lơ đãng va vào cô, cơ thể Hạ Chước đột nhiên cứng đờ.
Nhưng La Phi Ngôn phát hiện cô không thích hợp, đột nhiên xoay người.
Cậu ta khẽ cười một tiếng, tâm trạng tích tụ một ngày cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
"Ơ kìa, đều tập hợp đủ." Cậu ta nhả ra một làn khói trắng khiến Quan Tinh Hòa sặc sụa ho khan mãnh liệt vài tiếng.
Đầu ngón tay của Hạ Chước run lên, nắm đấm không kìm được siết chặt, cơn giận dữ không ngừng trào dâng trong lòng.
Những bước chân dưới chân anh dồn dập, mang theo vài phần cẩu thả hoảng loạn.
La Phi Ngôn vốn tưởng rằng anh sẽ bỏ đi. Dù sao trong ấn tượng, chàng trai không quyền không thế như vậy, chỗ đáng khen cả người cũng chỉ có một cái thành tích tốt, cho dù bị người ta ức hiếp cũng không dám hé răng.
Nhưng chàng trai lạnh lùng trước mắt cụp mắt nhìn cậu ta, khóe mắt sắc bén lộ ra vài phần cố nén sự phẫn nộ, La Phi Ngôn mới đột nhiên giật mình, anh vậy mà còn cao hơn mình một cái đầu.
Nhưng vậy thì làm sao, mấy hôm trước còn không phải mặc cho cậu ta bắt nạt sao. La Phi Ngôn cười cười với giọng điệu khinh miệt, "Vừa lúc phải tính toán món nợ của hai người."
Vài người phía sau đè bả vai Hạ Chước, La Phi Ngôn xoay bóng trong tay, đột nhiên ném lên người Hạ Chước.
Một tiếng "Bịch", bóng chuyền va vào bụng, vang lên một tiếng vang nặng nề.
Trái tim của Quan Tinh Hòa nhịn không được co rụt lại, cất tiếng nói: "Bạn tôi sắp tới đây rồi, các anh tốt nhất là thả chúng tôi nhanh lên."
"Lại muốn gạt tao." La Phi Ngôn chậm rãi lấy một quả bóng từ trong giỏ ra, nhét vào trong tay Hạ Chước rồi bĩu môi với anh, "Đến đây, mày dùng quả bóng này đập vào nó, tao sẽ thả hai chúng mày rời đi."
Hạ Chước nhận lấy bóng, cụp mắt nhìn cậu ta.
Đôi mắt đen láy của chàng trai phẳng lặng tàn nhẫn, giống như một con sói cô độc trong đêm tối.
La Phi Ngôn ghét nhất ánh mắt như vậy của anh ta nên nhịn không được quát: "Còn không nhanh lên?"
"Hai chúng mày có quan hệ gì, còn che chở nữa hả?"
Hạ Chước chậm rãi nâng bóng lên, tay thoáng dùng sức, trên mu bàn tay tái nhợt nổi lên một đường gân xanh.
La Phi Ngôn vừa lòng cười cười, đàn em bên cạnh cười vang: "Không phải là bé tình nhân đó chứ."
Đôi tay cậu ta vươn đến trước mặt Quan Tinh Hòa rồi cười đùa: "Nhưng bé cũng khá xinh đẹp."
Trong chớp mắt, Hạ Chước vung tay quyết liệt, bóng chuyền giống như một viên đạn pháo đập vào mu bàn tay của La Phi Ngôn.
"Ầm" một tiếng vang lớn, đôi tay kia bị đột nhiên đập xuống.
"Shit." La Phi Ngôn che tay lại, cảm thấy đau như thiêu đốt.
Cậu ta tức muốn hộc máu, quát người bên cạnh: "Còn thất thần làm gì, còn không mau lên."
Đàn em khác thấy thế hô nhau xông lên, xô xát với Hạ Chước.
Thiếu niên chắn trước mặt Quan Tinh Hòa, đồng phục phong phanh phác họa ra vòng eo gầy gò của anh, mùi trên người anh sạch sẽ mát lạnh, lập tức bao phủ mùi khói thuốc lá gay mũi, xộc vào xoang mũi của Quan Tinh Hòa.
Chàng thiếu niên trước mắt đưa lưng về phía cô, sống lưng thẳng tắp cnhư một vách núi kiên cố, bảo vệ cô gái ở sau lưng một cách chặt chẽ.
Quan Tinh Hòa không nhìn thấy mặt Hạ Chước, nhưng lại nhớ đến mấy ngày mưa gió lạnh lẽo, thiếu niên bị đè xuống, cắn chặt khớp hàm, mặc cho bị bắt nạt như thế nào cũng không muốn trở tay.
Nhưng hôm nay......
Trái tim của Quan Tinh Hòa nhịn không được đập mạnh mấy lần.
Gió thu lạnh lẽo hiu quạnh, cô chỉ nhìn thấy đường cong sắc bén nơi cằm của chàng trai, bên tai vang lên tiếng gió cú đấm vừa tàn nhẫn vừa mãnh liệt của chàng trai, kèm theo tiếng rên rỉ của mấy người.
Cô lặng lẽ nhón chân, chỉ thấy mấy người kia hai ba chiêu đã bị đánh bò trên mặt đất, trên mặt đều bị thương, rầm rì ôm đầu, vô cùng chật vật.
Nơi xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn tiếng hốt hoảng của Thời Tuế: "Thầy ơi, thầy nhanh lên."
Mấy người bị đánh bò nghe giáo viên tới, xiêu xiêu vẹo vẹo giãy giụa, ra sức muốn bò dậy.
Hạ Chước chỉ cảm thấy trong lòng có một lửa đốt, khoảnh khắc bàn tay của La Phi Ngôn chạm vào cô, những kiên trì nhẫn nhịn và kiềm chế kia trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Anh lạnh mặt, từng cú đấm một không muốn sống đánh lên trên người bọn họ.
"Đừng đánh nữa." Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng vươn tay.
Hạ Chước chỉ cảm thấy dường như có một tầng mây mù mềm mại trên nắm tay đau đớn, cả người anh cứng đờ, trong lúc nhất thời đã quên cử động.
"Đều theo tôi đến văn phòng." Giáo viên nhìn đống bừa bộn trước mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra nhóm học sinh nội trú chuyên gây chuyện thị phi này, đã có quyết định trong lòng.
Ông nhìn Hạ Chước, nhận ra anh là học sinh hạng nhất mới tới nên giọng nói chậm lại chút, "Nhặt bài thi lên, em cũng đi theo tôi một chuyến."
Gió thu thổi nhẹ, những tờ giấy thi mỏng manh bị thổi tứ phía, sống lưng thẳng tắp của chàng trai hơi cong xuống, nhặt lên từng bài thi một.
Hương thơm nhẹ của cây sơn chi lan tỏa xung quanh, cô gái xinh xắn đang đứng, trên tay cầm một xấp giấy thi đã chỉnh sửa xong, "Cho anh."
Tên của Hạ Chước thình lình được viết trên cùng của bài kiểm tra, 150 đỏ tươi bắt mắt cực kỳ trong một góc.
Quan Tinh Hòa mím môi, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi, cảm ơn anh."
"Không cần." Giọng chàng trai lạnh nhạt khàn khàn, như thể người vừa rồi tàn nhẫn không muốn sống không phải anh.
Anh hiểu, không phải bởi vì mình thì đám người kia cũng sẽ không tìm tới cô.
Hạ Chước nhận lấy bài thi rồi khàn giọng nói: "Tôi đến văn phòng."
"Này." Quan Tinh Hòa đuổi kịp anh, nhỏ giọng nói: "Em cũng đi theo chung với anh."
Cô dừng một chút, nghĩ đến chén bánh sơn tra kia thì nhịn không được muốn mở miệng hỏi.
Nhưng sắc mặt của chàng trai trước mặt đang đóng băng, hệt như người mới vừa nãy bảo vệ mình chặt chẽ ở phía sau là một người khác.
Đêm qua anh không nói, còn chẳng phải là không muốn để mình biết sao?
Quan Tinh Hòa chớp mắt, không hề nhắc đến chuyện này, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần bướng bỉnh, "Dù sao, vẫn cảm ơn anh mới vừa rồi đã che chở em."
Hạ Chước cụp mắt xuống, lơ đãng đối diện với ánh mắt của cô gái.
Cô có một đôi mắt phản chiếu ánh sáng mùa thu, lộ ra vẻ mềm mại gợn sóng.
Ngón tay anh run nhè nhẹ, có trong nháy mắt như bị rơi vào trong đôi mắt ấm áp kia, cả trái tim cứng rắn lạnh lẽo cũng không khống chế được mà dâng lên một chút mềm mại.
Mặc kệ là bánh sơn tra ngày hôm qua hay là vừa nãy, tựa như chỉ cần gặp được chuyện của cô, bản thân sẽ không nhịn được quên đi quá khứ lừa gạt và quá quắt.
Có lẽ người được sinh ra trong bóng tối, gặp gỡ một chút ánh sáng sẽ không kìm được tới gần.
Hạ Chước năm nay mười sáu tuổi, cuộc sống gian khổ khiến anh che giấu cảm xúc của bản thân, trở nên ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế.
Nhưng kể từ khi cô bước vào cuộc sống của mình, những nguyên tắc được tuân thủ nghiêm ngặt đã bị phá vỡ hết lần này đến lần khác.
Đáy lòng của Hạ Chước dâng lên mấy phần luống cuống và cáu giận.
Anh đảo mắt qua, cưỡng ép mình quyết tâm lạnh lùng, vứt sự khó kìm lòng của mình không còn một mảnh rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Không cần."
"Là chú Quan kêu tôi chăm sóc tốt cho em."
Giọng anh nguội lạnh, làm như đang phủi sạch quan hệ, lại làm như đang tìm ra lý do vì bản thân không thể kiềm chế.