Ôn Dĩ Phàm phản bác: "Tôi không sợ...!"
Đụng phải ánh mắt của Tang Diên, cô kịp phản ứng, nhận ra trong lời nói của anh có chữ "Cũng", dừng lại mấy giây.
Cô vô thức muốn giữ chút thể diện cho anh, mạnh mẽ thêm vào câu vừa nói: "sao?"
"..."
Ôn Dĩ Phàm không ngờ Tang Diên lại sợ loại phim này.
Dù sao thì Tang Diên vẫn luôn mang một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, hơn nữa cô nhớ đây không phải là lần đầu tiên Tang Diên xem phim kinh dị trước mặt cô.
Trong ấn tượng của cô, năm lớp mười có một lần vào giờ học thể dục, vì trời mưa như thác đổ nên không thể học ở ngoài trời được.
Giáo viên thể dục liền nhắn ủy viên phụ trách bộ môn thông báo cho mọi người trực tiếp ở lại trong lớp tự học, hoặc có thể xem phim.
Lúc ấy máy tính của lớp không lên mạng được, hơn nữa chỉ có một học sinh có chép phim kinh dị trong USB, cho nên không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng vì đại đa số mọi người không muốn tự học, nên rất ít người từ chối, cuối cùng vẫn quyết định cùng nhau xem phim kinh dị.
Khi đó, Ôn Dĩ Phàm ngồi ở tổ thứ ba dãy bàn kế cuối.
Tang Diên ngồi ở tổ thứ tư bàn cuối, sau cô một hàng, chéo về phía sau so với bàn cô.
Vì Ôn Dĩ Phàm đã xem qua bộ phim kinh dị này rồi, nên cô xem cũng không tập trung, vừa làm đề, lâu lâu lại ngước mắt lên xem phim một chút.
Có một lần vừa giương mắt lên, thì vừa vặn đối diện với khuôn mặt quỷ trong phim.
Cùng lúc đó, Ôn Dĩ Phàm nghe được bên cạnh truyền đến tiếng hét lớn.
Cô quay sang nhìn.
Là bạn nam ngồi cùng bàn với Tang Diên.
Hình như bạn học đó bị hình ảnh trong phim dọa sợ, dựa người ra phía sau, nhưng vì động tác quá mạnh, cái ghế sau đó bị xô nghiêng, suýt nữa là ngã xuống.
Dưới tình thế cấp bách, cậu ấy bắt được lưng ghế của Tang Diên, muốn ổn định lại.
Nhưng cậu bạn học ấy hơi thừa cân, ngược lại kéo Tang Diên cùng ngã xuống.
Hai người gây ra động tĩnh rất lớn.
Cả lớp đều quay lại nhìn xem.
Vẻ mặt Tang Diên tỉnh táo, dường như mới bị động tĩnh này đánh thức.
Tâm trạng của cậu có vẻ không tốt lắm, lông mày nhíu lại, từ dưới đất đứng lên: "Cậu làm gì vậy."
Cậu bạn học kia vẫn còn hoảng hốt: "Con mẹ nó, hù chết tôi."
"..."
Nghe vậy, Tang Diên nhìn về phía màn hình, vừa vặn nhìn thấy những bóng ma đang bay chập chờn trên màn ảnh.
Ánh mắt cậu dừng lại, biểu tình không có nửa điểm biến hóa: "Con mẹ nó, chỉ như thế mà cũng dọa được cậu à?"
....
Cho nên lúc đó, Tang Diên là bởi vì sợ nên mới ngủ mất?
Nghĩ cũng hợp lý.
Vì Tang Diên vỗ vỗ ra hiệu vào chỗ ngồi bên cạnh anh, nên Ôn Dĩ Phàm rất tự nhiên ngồi vào đó.
Bên trong phòng trừ âm thanh từ bộ phim, không còn tiếng động nào khác.
Trên người Tang Diên vẫn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, trong lúc xem phim, dù phần lớn thời gian là trầm mặc, nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ mãnh liệt.
Ôn Dĩ Phàm rót một ly nước ấm, tiếp tục xem phim.
Nhưng suy nghĩ lại không thể nào tập trung được.
Một lát sau, Ôn Dĩ Phàm mới nhận ra, cô không ngồi ở chỗ quen thuộc thường ngồi.
Khoảng cách giữa hai người so với thường ngày gần hơn rất nhiều.
Khoảng cách này khiến Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nhớ lại, tối nay ở bên ngoài siêu thị, Tang Diên bỗng thình lình xuất hiện sát bên cạnh cô.
Ầm ầm chấn động.
Như bị ngăn cách với tất cả mọi thứ xung quanh.
Giữa cơn mưa lạnh lẽo, trong khoảnh khắc đó cả người cô như được bao trùm bởi hơi thở của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, ở giữa một khoảng mờ mịt, khuôn mặt của Tang Diên lại hiện lên rõ ràng quá đỗi, cô có thể thấy rõ từng sợi lông mi.
Suy nghĩ của cô bị hành động né người lấy ly nước của Tang Diên cắt ngang.
Khoảng cách trong nháy mắt lại kéo gần thêm chút nữa.
Chẳng biết tại sao, Ôn Dĩ Phàm bỗng cảm thấy khẩn trương.
Cô đột ngột đứng bật dậy.
Tang Diên giương mắt.
Không đợi anh cất tiếng hỏi, Ôn Dĩ Phàm cố bình tĩnh nói: "Tôi đi lấy bình sữa chua, anh có muốn uống gì không?"
"À.." Tang Diên thu lại ánh mắt, "Không uống."
Lấy một lọ sữa chua vị dâu tây từ trong tủ lạnh ra, Ôn Dĩ Phàm quay lại phòng khách.
Tang Diên đang uống nước, ánh mắt không đặt ở TV, dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
Bước chân Ôn Dĩ Phàm ngừng nửa nhịp, chuyển hướng, như là theo thói quen ngồi về chỗ cô thường ngồi.
Không tiếp tục ngồi bên cạnh anh nữa.
Sau khi bộ phim kết thúc, Ôn Dĩ Phàm thuận miệng phát biểu vài câu cảm nghĩ về phim, cũng không cố trấn an anh là đừng sợ vì ngại làm anh tự ái.
Cô cầm điện thoại rồi trở về phòng.
Cô lấy quần áo sạch từ tủ quần áo, bất tri bất giác lại thất thần, nghĩ đến bộ phim vừa xem.
Cùng với kết quả tìm kiếm trên điện thoại về Mục Thừa Doãn,
Động tác Ôn Dĩ Phàm hơi ngừng lại, lúc này mới nghĩ đến, thấy hơi trùng hợp.
Chẳng lẽ tối nay Tang Diên thấy được nội dung tìm kiếm của cô, nên mới cố ý tìm bộ phim này để xem?
Chớp mắt, Ôn Dĩ Phàm cũng hồi tưởng lại lúc Tang Diên tắm xong thì có nhắn tin thoại cho ai đó.
"Đề cử một phim kinh dị, để dễ ngủ."
Ôn Dĩ Phàm bừng tỉnh, không suy nghĩ linh tinh nữa.
....
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm thay quần áo xong ra đến phòng khách, định chuẩn bị chút gì đó cho bữa sáng.
Cô ra bàn trà lấy hộp sữa bột, liếc thấy ghế sofa bên cạnh trống rỗng, tự dưng có cảm giác không quen.
Dựa theo khoảng thời gian từ lúc hai người thuê chung, Ôn Dĩ Phàm có thể đại khái biết được sinh hoạt của anh.
Tang Diên làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật.
Anh đi ngủ lúc sớm lúc trễ, có lần còn ngủ vào buổi chiều.
Nhưng bất kể có thức khuya bao nhiêu, buổi sáng anh luôn dậy sớm.
Mỗi ngày khi Ôn Dĩ Phàm ra khỏi phòng, là có thể nhìn thấy anh nằm ở ghế sofa, rũ mắt chơi điện thoại.
Trông vừa buồn ngủ lại nhàm chán.
Trước đây có thể vì không ở chung với Vương Lâm Lâm quá lâu, Ôn Dĩ Phàm cũng không có nhiều ấn tượng.
Nhưng lúc này, Ôn Dĩ Phàm nghĩ đến việc chưa đầy một tháng nữa Tang Diên sẽ dời đi, rồi cô sẽ ở chung với bạn cùng phòng mới, tâm trạng cô bỗng nhiên có gì đó khác lạ.
Không thể nói là không vui, nhưng cũng không biết hình dung như thế nào.
Ôn Dĩ Phàm cụp mắt.
Hụt hẫng một chút chắc cũng là bình thường thôi.
Dù sao cũng là ở chung sớm chiều hai tháng rồi.
Có lần đầu tiên này rồi, thì sau này có tách ra với bạn cùng phòng tiếp theo, cô cũng sẽ có kinh nghiệm thích ứng rất nhanh thôi.
Đi đến phòng bếp, Ôn Dĩ Phàm dùng lò nướng vài miếng bánh mì.
Trở về bên bàn ăn, cô thấy Tang Diên vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, hình như mới rửa mặt xong, trên mặt còn dính nước.
Đi ngang qua bàn ăn, Tang Diên quét mắt nhìn bữa sáng của cô.
Ôn Dĩ Phàm ngừng tay, khách sáo hỏi: "Anh muốn ăn sáng không?"
"À." Tang Diên dừng bước lại, rất không khách khí kéo ghế ra ngồi xuống: "Vậy thì cám ơn."
"..."
Liếc thấy trước mặt cô có một ly sữa bò, Tang Diên gõ nhẹ lên mặt bàn, giống như đang chọn món ở nhà hàng: "Tôi cũng muốn một cốc sữa bò, cám ơn."
Ôn Dĩ Phàm: "..."
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, Ôn Dĩ Phàm nhịn một chút, trở lại bàn trà, dùng nước sôi còn thừa lại pha cho anh một cốc sữa.
Cô đang định cầm cốc lên, cùng lúc đó Tang Diên cũng đứng dậy đi đến cạnh bàn trà, lấy túi bột yến mạch.
Anh vừa cầm túi bột vừa tự mình cầm cốc sữa, trở lại bên cạnh bàn ăn.
Ôn Dĩ Phàm ngây ngẩn, đi theo phía sau anh.
Hai người cùng đứng bên bàn ăn.
Cốc cũng để sát cạnh nhau.
Ôn Dĩ Phàm ngồi xuống, chú ý thấy Tang Diên vẫn còn đứng, anh dùng muỗng múc bột yến mạch rồi bỏ vào cốc cô, sau đó khuấy lên.
Cô ngẩng đầu, nhắc nhở: "Anh nhầm cốc rồi."
Tang Diên ừ một tiếng, như mới chợt nhận ra, lúc này mới bắt đầu lấy bột rồi khuấy vào ly anh.
Cảm giác anh như mới vừa thức dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, Ôn Dĩ Phàm không quá để ý.
Cô dùng muỗng khuấy sữa bò, múc bột yến mạch cho vào miệng, suy nghĩ một chút, lại nói: "Anh đã hỏi tình hình sửa chữa nhà chưa?"
"Không nghe điện thoại." Tang Diên lơ đãng nói:"Vài ngày nữa tôi ghé qua xem trực tiếp."
Ôn Dĩ Phàm chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, cũng không gấp gáp gì.
"Được."
....
Buổi sáng thứ ba.
Ôn Dĩ Phàm ra cửa đi làm, trong thời gian đợi tàu điện ngầm, cô tùy ý quét mắt xem điện thoại, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn Triệu Viện Đông gởi cho cô.
Từ sau hôm cô đến nhà Triệu Viện Đông, bà vẫn kiên nhẫn cố tìm Ôn Dĩ Phàm.
Nhưng có thể vì không dám, Triệu Viện Đông vẫn không gọi điện thoại cho cô, chỉ một mực dùng tin nhắn để giải thích.
Ôn Dĩ Phàm không hề trả lời, nhưng đọc nhiều rồi luôn cảm thấy ảnh hưởng tâm trạng, cô dứt khoát cài đặt "Tin nhắn không làm phiền".
Vừa vặn tàu điện ngầm đến trạm, Ôn Dĩ Phàm tắt điện thoại, vừa mới ngồi thẳng lên thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, mã vùng hiện lên là số của Nam Vu.
Cô ấn nghe, lễ phép lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngài là?"
"Sương Hàng, là bác gái đây." Đầu kia lập tức truyền đến giọng của Xa Nhạn Cầm, mang theo nụ cười lấy lòng: "Cái đứa nhỏ này, nếu không phải ngày đó gặp cháu, bác gái còn không biết trong lòng cháu trách bác.
Bác nói rõ ràng một chút, rốt cuộc bác gái cũng nuôi cháu nhiều năm như vậy, hơn nữa cháu cũng là hiểu lầm.
"
"..."
Ôn Dĩ Phàm không nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại, kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Từ khi Ôn Dĩ Phàm đến Nghi Hà học đại học, rồi trở lại Nam Vu làm việc, mấy năm này, cô đã đổi số điện thoại mấy lần.
Cũng vì vậy, từ lâu Xa Nhạn Cầm bên kia đã không có phương thức liên lạc của cô.
Cho nên lần này, cũng chỉ có thể là Triệu Viện Đông cho Xa Nhạn Cầm số điện thoại.
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết Xa Nhạn Cầm còn ở Nam Vu bao lâu mới trở về Bắc Du, cô cảm thấy hơi buồn bực.
Cô mím môi, rất nhanh liền điều chỉnh xong tâm trạng, cố gắng không để chuyện này trong lòng.
Dù sao thì Nam Vu rộng lớn như vậy, chắc sẽ rất hiếm có cơ hội vô tình gặp mặt.
Hơn nữa, sau khi Ôn Dĩ Phàm trở lại Nam Vu, cũng chưa từng đề cập với Triệu Viện Đông tình trạng gần đây của cô, cũng không nói với bà địa chỉ nhà cùng đơn vị làm việc.
Nên khả năng bị bọn họ tìm tới nơi cũng không lớn.
Ôn Dĩ Phàm chỉ xem đây là một đoạn nhạc đệm nhỏ để lướt qua.
Đến chỗ làm, Ôn Dĩ Phàm vừa ngồi vào vị trí, Phó Tráng đã chạy đến bên cạnh cô, liến thoắng nói chuyện: "Chị Dĩ Phàm, thầy Trương sắp nghỉ việc rồi."
"Thầy Trương?" Ôn Dĩ Phàm tùy ý nói: "Sao gần đây nhiều người từ chức vậy nhỉ?"
Vừa vặn có một phóng viên lớn tuổi đang cầm bình giữ ấm đi ngang qua, nghe được lời Ôn Dĩ Phàm nói, anh ta dừng lại sửa lại câu nói của Ôn Dĩ Phàm: "Là vẫn luôn có rất nhiều người từ chức."
Rồi sau đó lại như thần tiên mà lướt đi.
"..."
"Đúng vậy, sau khi hai chúng ta vào đã có bao nhiêu người nghỉ việc rồi.
Không phải gần đi đây chị Lâm cũng từ chức sao? Sau đó một khoảng thời gian anh Trần cũng nhảy việc, gần đây trong tổ quá thiếu nhân viên." Phó Tráng nói tiếp: "Em mới vừa nghe trộm được chủ nhiệm nói, hình như đang chuẩn bị tuyển người thêm."
Ôn Dĩ Phàm: "Vậy thì tốt."
"Hình như vừa tuyển bên ngoài vừa tuyển từ trường đại học." Phó Tráng cợt nhã nói, "Em có một bạn học nghe nói em thực tập ở đài Nam Vu, mấy ngày trước còn đến hỏi em, hỏi xem đài còn nhận người không."
Ôn Dĩ Phàm: "Vậy em có thể nói chắc chắn cho người ta biết rồi."
Phó Tráng: "Em đã nói rồi, đến lúc đó cậu ấy chắc sẽ tham gia thi tuyển."
Hai người lại nói thêm mấy câu rồi không trò chuyện tiếp nữa, từng người mở máy tính lên bắt đầu làm việc.
Bận rộn cả một ngày, mười giờ tối, Ôn Dĩ Phàm về đến nhà.
Trong nhà vẫn tối đen như mực, cực kỳ yên tĩnh.
Ôn Dĩ Phàm đưa tay mở đèn, vừa vặn điện thoại reo lên, cô mở ra nhìn lướt qua.
Là tin nhắn của Tang Diên, chỉ có bốn chữ: [Tối nay tôi sẽ về.]
Ôn Dĩ Phàm trả lời: [Được.]
...
Bởi vì ở bar có chút việc, mãi đến rạng sáng hai giờ Tang Diên mới về đến nhà.
Anh cố gắng nương nhẹ động tác, đóng cửa lại.
Từ sảnh nhìn lại, chỉ thấy đèn hành lang vẫn còn mở, đèn phòng khách đã tắt.
Anh mới vừa vặn mở nắp bình.
Bỗng nghe được từ phòng ngủ chính bên kia truyền đến tiếng mở cửa.
Tang Diên ngơ ngác, không lâu sau liền thấy Ôn Dĩ Phàm mặc bộ quần áo ngủ xuất hiện trong tầm mắt.
Cô không nói tiếng nào, mặt không biểu cảm, đi đến ghế sofa, an tĩnh ngồi xuống.
"..." Tang Diên thấy hình ảnh này hơi quỷ dị, quan sát cô: "Cô làm gì vậy?"
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.
Tang Diên lại hỏi tiếp: "Không ngủ được sao?"
Cô lúng búng nói gì đó, giống như là ừ một tiếng.
"Vậy đi mở đèn đi." Tang Diên vùi mình ở trên ghế sofa, cảm thấy trông cô không đúng lắm: "Cô ngược lại cũng không cần đặc biệt ra nghênh tiếp tôi, hơn nửa đêm như thế này thật dọa người.
"
Không đợi anh nói xong, Ôn Dĩ Phàm cũng đã đứng lên.
Cho là cô ngoan ngoãn đi mở đèn, Tang Diên không nói tiếp nữa, vừa uống nước vừa nhìn theo cô.
Vậy mà, Ôn Dĩ Phàm dường như xem lời anh nói là không khí, quay đầu đi về hướng phòng ngủ chính.
Tựa như mất hồn.
Lại qua mấy giây nữa, từ hành lang truyền đến tiếng đóng cửa.
"..."
Tang Diên:?
....
Vì hôm sau là ngày nghỉ, sau khi Ôn Dĩ Phàm tỉnh cũng không lập tức ngồi dậy.
Cô nằm ỳ trên giường thêm một lúc.
Đến khi thấy gần đến giờ hẹn, Ôn Dĩ Phàm đứng dậy thay quần áo rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài tụ tập cùng Chung Tư Kiều.
Mấy hôm trước, Chung Tư Kiều có hẹn với cô, chờ cô được nghỉ sẽ cùng nhau ra ngoài dạo phố.
Cô đi đến trước cửa đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, Tang Diên vừa vặn từ trong bếp đi ra, ánh mắt hai người gặp nhau.
Mặt anh nhàn nhạt, chỉ đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn cô như đợi cô chủ động nói trước.
Ôn Dĩ Phàm cầm chìa khóa lên, hỏi một câu: "Hôm qua anh trở về khi nào vậy?"
Tang Diên cau mày: "Em không biết sao?"
"Không biết." Thấy phản ứng của anh hơi kỳ lạ, Ôn Dĩ Phàm giải thích: "Ngày hôm qua tôi ngủ sớm quá, cho nên không nghe thấy anh trở về lúc nào."
"..."
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Dĩ Phàm mở cửa ra: "Vậy tôi đi nhé!"
Tang Diên bỗng trầm mặc, như đang suy tư chuyện gì.
Mấy giây sau, lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, rồi chỉ ừ một tiếng.
...
Ôn Dĩ Phàm hẹn gặp Chung Tư Kiều ở trạm tàu điện.
Hai người đều chưa ăn sáng, quyết định tìm một tiệm mì gần đó để ăn trưa luôn.
Trong lúc chờ thức ăn, Ôn Dĩ Phàm lấy quyển sổ có chữ ký từ trong túi xách ra, hỏi: "Cậu biết diễn viên này không?"
Chung Tư Kiều nhận lấy, chăm chú nghiên cứu rất lâu: "Đây là chữ gì vậy?"
"..." Ôn Dĩ Phàm nói: "Mục Thừa Doãn."
"Không biết."
"Hôm trước mình đi phỏng vấn gặp người này, anh ấy nghĩ mình là người hâm mộ, nên mới cho mình chữ ký." Ôn Dĩ Phàm giải thích: "Sau đó mình có tra một chút, thì ra anh ấy là diễn viên đóng vai quỷ trong phim 'Tỉnh giấc thì gặp quỷ'."
"Diễn vai quỷ trong phim 'Tỉnh giấc thì gặp quỷ' sao?" Chung Tư Kiều cười thành tiếng, "Vậy chắc là diễn viên tuyến ba mươi tám rồi."
"Người ta đã đặc biệt ký tặng, ném đi cũng không hay." Ôn Dĩ Phàm thở dài nói: "Được rồi, vậy mình đổi sang dùng quyển sổ khác vậy."
Hai người câu được câu không tiếp tục trò chuyện.
"Đúng rồi," Chung Tư Kiều bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Mấy ngày trước, cháu mình bị sốt, mình và chị dâu đưa cháu vào bệnh viện.
Sau đó cậu biết mình gặp ai không?"
"Gặp ai vậy?"
"Mình gặp Thôi Tĩnh Ngữ, hai đứa mình còn nói chuyện một lúc.
Bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi, đang mang thai đôi." Chung Tư Kiều cảm thán thời gian trôi quá nhanh, thở dài nói: "Ấn tượng duy nhất của mình đối với cô ấy là mấy năm cấp ba cô ấy rất thích Tang Diên, theo đuổi rất gắt gao."
Ôn Dĩ Phàm cũng có chút ấn tượng đối với người này.
"A, nhắc đến chuyện này, có một điều mình rất tò mò," Chung Tư Kiều nói: "Nhưng trước giờ vẫn chưa hỏi cậu."
"Cái gì?"
"Trước đây cậu thực sự chưa từng thích Tang Diên sao?"
"..." Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ngẩn: "Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Bởi vì cậu ta không chỉ đẹp trai, mà thực sự rất chói mắt." Chung Tư Kiều nâng quai hàm, "Hơn nữa dù mình chưa nghe chính miệng cậu ta nói ra, nhưng mình cũng biết cậu ta rất thích cậu.
Mà hình như còn đối xử với cậu rất tốt nữa."
Lời Chung Tư Kiều nói cộng với cái tên hai người nhắc đến trước đó, trong chớp mắt làm Ôn Dĩ Phàm hoảng hốt.
Suy nghĩ bị kéo về một cảnh tượng trước đây.
Vì lời đe dọa của Tang Diên với cậu bạn đeo mắt kính hôm đó, sau này trong lớp không còn ai dám bát quái về hai người bọn họ nữa, cũng không còn các loại tin vịt hoang đường lan truyền.
Thời gian dài, mọi người trong lớp cũng phát hiện Ôn Dĩ Phàm rất thân thiện, chẳng qua là tính tình hơi chậm nóng một chút.
Vì vừa đẹp lại vừa tốt tính, dần dần, có rất nhiều người chủ động bắt chuyện với cô, cô cũng bắt đầu quen thêm nhiều bạn trong lớp.
Nhưng không biết là bắt đầu từ khi nào, thái độ của Tang Diên đối với Ôn Dĩ Phàm rõ ràng có sự chuyển biến.
Cậu làm chuyện gì cũng trắng trợn, như là chuyện đương nhiên, cũng không thèm giấu diếm chút nào.
Cho nên cũng vì vậy, rất nhiều bạn học lén lút đến hỏi cô, có phải là cô và Tang Diên đang yêu đương không.
Lúc ấy bản thân Ôn Dĩ Phàm cũng không rõ lắm là chuyện gì đang xảy ra.
Dựa theo tính cách của Tang Diên, cô nghĩ sẽ không có khả năng để ý đến cô, cậu cũng sẽ không thèm giải thích dài dòng với mọi người.
Cho nên khi nghe ai hỏi, cô chỉ cười cười phủ nhận.
May mắn là chuyện này chỉ lan truyền trong lớp.
Sau đó không biết tại sao, chuyện này lại truyền đến tai Thôi Tĩnh Ngữ ở lớp khác.
Hầu như mọi người trong lớp đều biết đến cô nữ sinh này, bởi vì Thôi Tĩnh Ngữ thường xuyên đến tìm Tang Diên, nếu không phải tặng đồ cho cậu thì lại cố tìm chuyện này chuyện kia nói với cậu, biểu hiện rất lộ liễu sự hâm mộ với cậu.
Bị Tang Diên cự tuyệt, cũng không mảy may có ý định bỏ cuộc.
Nghe được chuyện Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên, Thôi Tĩnh Ngữ trực tiếp tìm đến cửa.
Cô nhớ là hôm ấy ở phòng học.
Lúc đó cả lớp vừa học thể dục xong, đang từ phòng tập lần lượt trở về lớp.
Ôn Dĩ Phàm đi ở cuối hàng, đến cửa lớp học thì, chỉ thấy Tang Diên bị Thôi Tĩnh Ngữ chắn ở cửa.
Dáng dấp Thôi Tĩnh Ngữ xinh đẹp, lá gan cũng rất lớn, lại mang vẻ rực rỡ của nữ sinh ở lứa tuổi này: "Tang Diên, mình nghe có người nói, là cậu đang theo đuổi nữ sinh múa ở lớp cậu?"
Tang Diên đang cầm lon Coca trong tay, bởi vì bị cản đường, dáng vẻ rất thiếu kiên nhẫn: "Có liên quan gì đến cậu?"
"Mình chỉ hiếu kỳ hỏi một chút thôi, mọi người đều nói cậu thích cô ấy." Thôi Tĩnh Ngữ cười lên, vừa vặn chú ý đến Ôn Dĩ Phàm đang ở phía sau: "Dù sao thì mình chỉ nghe người khác nói, cậu cũng không cần không vui."
Nghe vậy, Tang Diên nhìn về phía Thôi Tĩnh Ngữ.
Lại theo ánh mắt của cô ấy, nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm.
Thấy cô, khóe môi Tang Diên cong lên.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, nhuộm màu vàng nhàn nhạt lên người cậu, khiến cả người cậu như bừng sáng lấp lóa.
Trong nháy mắt đó, Ôn Dĩ Phàm mới phát hiện, khi cậu cười tươi, bên mép phải sẽ có một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Lời như vậy mà còn nói đi nói lại rất nhiều lần, bọn họ cũng quá nhàm chán đi." Thôi Tĩnh Ngữ vẫn tiếp tục nói: "Mình biết chắc đều là tin đồn bậy bạ thôi, nên chỉ tùy tiện nói cho cậu biết một chút."
Tang Diên nhướng mày nhìn cô ta, giọng điệu vẫn thiếu đòn như mọi khi, cất tiếng:
"Tôi đâu có nói là không đúng!".