Khô Dã


06/04/2022
- --------------
Dụ Thang đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, từ trong ổ chăn có một bàn tay vươn ra không hề kiên nhẫn mà ấn tắt điện thoại, đổi sang một tư thế khác rồi ngủ tiếp.

Cũng may không hoàn toàn tỉnh táo, anh vẫn có thể tiếp tục thỏa mãn cảm thụ giấc mơ của mình.

Qua hai phút sau Dụ Thang một lần nữa đang ở trong giấc mộng, tiếng rung lại vang lên, "ĐM", hoàn toàn bị quấy nhiễu Dụ Thang đưa tay nhận máy, cố gắng mở một mắt mà bật loa ngoài rồi tiếp tục nhắm mắt, "Có rắm mau thả."
"Mặt trời lặn rồi mà cậu vẫn còn đang ngủ sao!" Từ Kiệt lớn giọng, "Tối nay có cuộc hẹn với Jilly, cậu có đi hay không?"
"Không đi."
"Cậu muốn làm cái gì, cô ấy nói cô ấy còn gọi mấy chị em thân thiết, cậu có phải là anh em hay không?"
"Đợi lát nữa lúc sáu giờ ba mươi, mình còn đón khách nữa cơ."
"Sáu giờ ba mươi thì vẫn còn kịp mà, chín giờ mới bắt đầu, mặc kệ cậu đó, nhớ đến đúng giờ đấy nhé." Từ Kiệt cúp điện thoại mặc kệ cậu có trả lời hay không, một bên than thở, "Kiếm tiền cả ngày cũng không thiếu." Một bên quay đầu nhìn học sinh nữ, hắn tha thiết nói, "Sẽ đến sẽ đến, yên tâm nha."
Sau khi cúp máy, Dụ Thang dứt khoát đứng lên, lướt Wechat một lúc và thấy có một vài tin nhắn còn chưa đọc.

Một là từ vị khách mà anh sẽ đón ở sân bay vào buổi tối và nói với anh là đang quá cảnh, còn một cái đến từ "S.XX".
"Anh có ở đó không? Anh xem giúp em bộ quần áo này với." Cùng với đó là những hình ảnh liên tiếp được bổ sung.

Khóe miệng của Dụ Thang hơi nhếch lên, biết công việc làm ăn trở lại nữa rồi.

Khách hàng trong S.XX chính là một tiểu kim chủ của anh, tổng cộng mới hoàn thành xong hai đơn hàng, nhưng anh lại kiếm được nhiều tiền hơn so với mười đơn anh đã bán, hơn nữa anh cũng không nói nhiều.

Dụ Thang trả lời: "Em yêu, khi nào rảnh rỗi anh sẽ giúp em kiểm tra nhé."

Đối phương đã nhanh chóng trả lời: "Được." Dụ Thang nhìn phía bên kia đang nhập tin nhắn, đợi một hồi cũng không đợi được nữa, liền tùy tiện gửi một biểu tượng cảm xúc, rồi tắt màn hình và xuống giường thay quần áo.
"Ầm!" Dụ Thang cau mày khi nghe thấy tiếng cốc rơi xuống bàn trong phòng khách, anh vội vàng đeo dép lê rồi mở cửa đi ra ngoài.

"Sao vậy?" Ánh mắt Dụ Thang nhìn xuống bàn, lạnh nhạt mà đi qua đối phương, bước đến bình nước bên cạnh.
"Không có việc gì." Hạ Tầm cầm lấy điện thoại nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu, cầm cốc nước rồi trở về phòng.
Dụ Thang nhún vai, cũng không cảm thấy ngạc nhiên về sự thờ ơ của người bạn cùng phòng.

Điện thoại khẽ rung lên, lại thấy S.XX gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc.

Dụ Thang mở nó ra và thấy tiểu kim chủ lịch sự trả lời.
Tính toán cũng đã đến thời điểm ra ngoài, Dụ Thang ra ngoài thuận tiện vào cửa hàng tiện lợi mua hai cái bánh mì và đổ đầy bình xăng, sau khi ăn xong liền lái xe đến sân bay.

Sau khi đỗ xe vào trong bãi đậu, anh gửi tin nhắn cho đối phương nói đã đến.

Rất nhanh từ trong đám người đã thấy được một học sinh nữ mặc một chiếc váy màu đỏ mà anh muốn tìm, Dụ Thang xuống xe dơ tay tiếp đón, đi qua giúp học sinh nữ kéo hành lý và để vào trong cốp xe.
"Từ Huệ đúng không? Xin chào, ngồi trên máy bay lâu như vậy vất vả cho cô rồi, tôi tới đón cô, cô lên xe trước đi."
Ngay khi cô gái tên Từ Huệ nhìn thấy anh, trước khi trả lời thì cô đã bật cười trước: "Chà, không ngờ anh lại đẹp trai như vậy." Sau đó cô lên xe ngồi ở phía đằng sau.

Dụ Thang cười lên hai tiếng, sau khi cất hành lý xong liền ngồi trở lại vị trí của mình, lấy chiếc bánh sandwich còn lại ở trên ghế phó lái đưa cho cô: "Có lẽ cô đói bụng rồi, ăn cái này trước đi." Cô gái lấy làm ngạc nhiên mà cười: "Hèn gì trong nhóm nói rằng chuyến xe của anh luôn được tìm kiếm nhiều nhất."
Dụ Thang nghĩ thầm, thừa lời, các người đều là kim chủ của tôi và tôi không thể không phục vụ các người thật tốt.

Cũng may học sinh nữ không phải kiểu người dễ ngại ngùng, ở trên đường đi cũng không cảm thấy xấu hổ.


Tới nơi cũng đã gần chín giờ, Từ Huệ đưa cho anh 80 đô la theo thỏa thuận và thêm 10 đô la tiền boa, và nói anh thật sự đẹp trai.

Dụ Thang cũng không khách khí: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ giảm giá cho cô."
Sau khi về đến chỗ của Jilly, cuối cùng thì anh cũng tìm được chỗ đậu xe và gọi cho Từ Kiệt xuống mở cửa.
"Hôm nay không đi xe tải sao?"
"Cuối tuần không có việc gì, nhanh lên một chút, mọi người đang chờ cậu đấy."
Ngay khi Dụ Thang bước vào, mọi người bắt đầu ồn ào nói chúng tôi ở đây để nhận điện thoại đầu bảng.

Anh đá Mã Tử bên cạnh một cái, khiến cậu ta nhường chỗ cho anh.

Có vài học sinh nữ nhìn thấy anh bước vào ánh mắt sáng lên rõ ràng, ầm ĩ hỏi điện thoại đầu bảng là có ý tứ gì.
"Ý trên mặt chữ, điện thoại đầu bảng Shawn, mỗi tuần chỉ nhận ba đơn hàng và được chấm cho mười sao cho thái độ phục vụ.

Cậu ấy đẹp trai, lại ân cần nên nhiều chị em cho rằng dù là đàn ông cũng phải cong."
"Cút." Dụ Thang nghiêng người tựa vào sô pha, đưa tay cầm lấy cái ly rót rượu, "Chơi cái gì? Đánh bài? Không ăn tiền."
"Đức hạnh cái gì, quên đi, anh chết là được rồi." Jilly đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa cho anh một bộ bài, "Xào bài."
Dụ Thang bị nước hoa của cô đẩy lùi, "Chu Lị Lị, cách xa anh một chút." Còn chưa nói hết đã bị Jilly nhéo cánh tay anh: "Anh không thể gọi em bằng tên tiếng Trung, có chuyện gì với anh!" Dụ Thang chịu không nổi, không dấu vết mà nghiêng người sang một bên.

Jilly nhìn anh, nói, "Anh làm thay mặt khách hàng mua sắm thế nào?"
Dụ Thang chưa kịp trả lời thì các cô gái bên cạnh đã ngạc nhiên hét lên: "Anh còn làm daigou* à?" Họ một bên nhìn nhau, trong lòng âm thầm phàn nàn Jilly không phải đã nói họ đều là thế hệ thứ hai nhà tài phiệt còn gì, tại sao còn phải đi làm thay mặt khách hàng mua sắm, anh trông đẹp trai như vậy nhưng anh cũng là người giỏi nhất trong số họ, anh ngồi khoanh chân lười biếng khiến người ta cảm nhận được một loại khí tức, các đốt ngón tay cầm ly rượu sáng và mạnh mẽ, vô tình nhìn nhau khiến tim họ đập loạn nhịp.

*Daigou: là một kênh thương mại trong đó một người bên ngoài mua hàng hóa (chủ yếu là hàng xa xỉ, nhưng cũng có hàng tạp hóa như) cho một khách hàng ở do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể 30 đến 40 phần trăm cao hơn ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu.
(Trích nguồn:)
Dụ Thang cũng lười không quản bọn họ đang nghĩ gì, nhướng mi nói: "Đúng vậy." Jilly đã quá quen với thái độ của anh: "Sao anh lúc nào cũng như vậy, mấy đứa em gái mà anh kéo vào nhóm thu mua của anh đều không nói, mọi người đều khen ngợi anh vì chất lượng dịch vụ tốt, vừa là tiểu tiên nữ vừa là các tiểu thư xinh đẹp, lại là một em bé ngoan hiền tinh mắt, anh chưa tìm được khách hàng phục vụ à?" Đang ê ẩm nói chuyện, học sinh nam bên cạnh nghe xong ồn ào một tiếng: "Đang ghen tị với Jilly đấy à."
"Bỏ đi, ai thèm ghen tị với cô ấy, cô ấy giúp tôi làm việc này, tôi không thể hỏi sao?" Dụ Thang lười biếng trả lời, anh làm thay mặt khách hàng mua sắm trên thực tế là cùng Chu Lị Lị không có quan hệ, nếu không phải vì người em gái họ ở quê bám lấy anh, nói vừa vặn anh đang cần tiền cô lại muốn làm thay mặt khách hàng mua sắm và khăng khăng kéo anh làm cùng, anh cũng sẽ không nghĩ ra được cách thức nào.

Chu Lị Lị nghe Từ Kiệt nói anh muốn làm thay mặt khách hàng mua sắm, chạy tới gửi cho anh một đống cái gọi là chị em gái thành công và nói rằng họ muốn giúp anh, thổi phồng rằng, giống như một phần tử bán hàng đa cấp vậy.

Sau khi em gái họ của anh thành lập một nhóm mua hàng, Chu Lị Lị kéo mấy chị em thân thiết vào nhóm, anh cũng không mua bán gì nhiều, đều là ríu rít quấn lấy anh mà hỏi đông hỏi tây, thật sự phiền.
Người thua cuộc đã uống, chơi đến cuối cùng Dụ Thang cũng không uống vài chén rượu, cầm chìa khóa nói là phải đi, anh thuận tiện đưa Từ Kiệt đã uống say đi về, kéo cơ thể của hắn đang dựa vào các cô gái đứng dậy.

Jilly ngăn anh lại: "Cuối tuần em đi Tam Phiên, anh gửi vé máy bay cho em nhé."
"60 đô, giá hữu nghị."
"Cái gì?" Jilly cố ý nói, "Em đón uber mới có 50 đô, anh keo kiệt không ít nhỉ."
"Thích ngồi hay không thì cút đi."
Jilly đảo mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt, quay đầu lại nhìn vài học sinh nữ bên cạnh vẫn chưa rời đi, tất cả cùng nhau đi tới: "Cái gì?".
"Thẳng thắn một chút, chuyện gì đang xảy ra với Shawn vậy? Nghe những gì anh ấy nói, tại sao anh ấy lại thô lỗ như vậy mà cậu vẫn mua hàng ở chỗ anh ấy thế?"
Jilly vừa nói vừa dọn dẹp: "Gia đình nhà người ta có tiền, mình nghe Từ Kiệt nói rằng nó dường như có liên quan đến thiết bị y tế ở cả trong lẫn ngoài nước.

Có vẻ như anh ấy xảy ra tranh cãi với gia đình, cho nên mới bị cắt phí sinh hoạt, mà mình cũng không biết chính xác là chuyện gì xảy ra, nhưng anh ấy cũng không thực sự keo kiệt, trước đây anh ấy còn từng trả tiền cho bữa ăn của chúng mình.

Cậu phải thấy anh ấy đưa đón khách hàng ra sân bay bằng chiếc xe đắt tiền như thế nào, mà mình thậm chí còn không biết nó là loại xe gì nữa cơ, hầu hết các cô gái đều sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để tìm anh ấy." Cô lại nhìn các chị em của mình, "Các cậu đừng nghĩ tới, anh ấy và mình chỉ là chơi cùng với nhau thôi."
Sau khi Dụ Thang đưa Từ Kiệt về nhà, anh phát hiện đèn ở trong phòng khách vẫn còn sáng, người ngồi trên ghế sô pha quay đầu nhìn anh, Dụ Thang có chút ngạc nhiên, "Cậu còn chưa ngủ?" Sau khi chào hỏi, Dụ Thang cởi áo khoác và để nó ở trên chiếc ghế sô pha chuyên dụng ở phòng khách, không nghe thấy tiếng trả lời anh cũng không để ý, người bạn cùng phòng đã sống ở đây được hai tuần rồi, mà giữa hai người lại chưa nói với nhau quá hai mươi câu, điều này có nghĩa là mỗi ngày sẽ nói nhiều hơn một câu.

Cơ hội gặp gỡ như thế này lại càng hiếm hơn, anh vui vẻ trong yên lặng.
Hạ Tầm mặc áo ngủ vô cùng quy củ ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha nhìn bản ghi chép, ngửi thấy được một chút mùi rượu liền hé miệng: "Anh uống rượu sao?"
Dụ Thang đang nằm ngửa lấy tay che đi đôi mắt của mình mà nghỉ ngơi, thình lình nghe thấy câu hỏi, ngạc nhiên buông tay xuống nhìn sang: "A, có uống một chút."

Hạ Tầm lại hơi hé miệng: "Uống rượu còn có thể lái xe trở về sao?" Nói xong cậu lại quay đầu nhìn màn hình máy tính.
"À thì cũng một chút, dù sao cũng gần ngay đây nên không có việc gì." Dụ Thang phát hiện Hạ Tầm đeo kính mắt, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn rơi trên tóc cậu, khiến cho người bạn cùng phòng lạnh lùng này thêm một chút sức sống, "Cậu bị cận thì à, kính mắt trông đẹp thật đấy."
Hạ Tầm nhanh chóng quay lại nhìn anh, sau đó đẩy kính, ừ một tiếng nhưng không nói gì thêm.

Dụ Thang mỉm cười, tựa như tìm được cái gì thú vị, nghĩ thầm người bạn cùng này có thể không được tự nhiên, không biết có phải là ngại ngùng hay không nhưng điều đó vô cùng thú vị.

Anh cũng không nhiều lời, tiếp tục nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Dụ Thang đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện mình đã vô tình ngủ quên, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đã một giờ đêm, ánh đèn phòng khách tối sầm, bên cạnh chỉ có loáng thoáng màn hình còn đang sáng, Dụ Thang bị dọa mà nhảy dựng lên, phát hiện Hạ Tầm vần ngồi ở đó: "Cậu còn chưa về phòng sao, tôi cũng đã ngủ được một giấc rồi.

Tôi vào phòng đây." Nói xong chờ Hạ Tầm ừ một tiếng, anh liền đóng cửa lại, nói lời chúc ngủ ngon và tiếp tục nằm ở trên giường mơ mộng xuân thu.

Nếu lòng hiếu kỳ của anh nổi lên một chút mà quay đầu lại nhìn màn hình của Hạ Tầm, sẽ phát hiện bản thảo ở trên màn hình chỉ trôi qua hai trang từ thời điểm anh trở về.
Hạ Tầm chờ sau khi đối phương đóng cửa lại, cẩn thận mà ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, một chiếc ghế sô pha chuyên dụng của Dụ Thang, đặt tay lên chiếc chăn mà anh vừa đắp, cậu còn có thể cảm nhận được một chút ấm áp, điều này khiến cho trái tim của cậu đột nhiên nóng lên.
- --------------
Tác giả: Ngưu Nãi Hạp Tiểu Tỷ.
Editor: _Oddyie.
Nguồn Raw + QT: KTĐM.
Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả.

Bản edit chỉ đảm bảo đúng 70 - 80% so với bản gốc.

Hy vọng mọi người đừng mang đi đâu.

Cảm ơn và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận