Lễ Quốc khánh trôi qua trong vội vã, chớp mắt, mọi người lại bắt đầu đi làm. Lãnh Tây vừa đến công ty, giám đốc Dư đã đợi cô ở đó, bảo rằng đêm nay sẽ có một bữa tiệc cùng với mấy người bên Trung Chính.
Lãnh Tây hơi nhíu mày: "Sao lại đột nhiên vậy?" Suy nghĩ của cô có chút trì trệ, đầu óc vẫn chưa thể thoát khỏi mớ hỗn loạn kia.
Vẻ mặt giám đốc Dư vui mừng, tựa hồ đang nắm chắc phần thắng trong tay: "Tôi đã lập kế hoạch lâu lắm rồi, chính là để đợi đến tối hôm nay."
Lãnh Tây gật đầu: "Tôi biết rồi, vậy bên kia ai sẽ đến."
Giám đốc Dư cười tươi: "Giám đốc Châu, người phụ trách cho hạng mục lần này. Cô yên tâm đi, chỉ là cùng ngồi nói chuyện thôi. Lãnh Tây, sắc mặt cô hôm nay không được tốt cho lắm."
Có thể là do suy nghĩ quá nhiều, đầu của cô lại bắt đầu đau nhức. Lãnh Tây nhợt nhạt nở nụ cười: "Hội chứng của kỳ nghỉ."
Giám đốc Dư gật đầu hiểu ý: "Vậy cô nghỉ ngơi một lát đi, lấy sức để tối nay còn biểu hiện tốt."
Buổi chiều, Lãnh Tây cảm thấy mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng mà tất cả phụ nữ đều biết đến một thứ vũ khí đặc biệt. Trước khi đến đấy, cô đã kịp trang điểm lại một chút nên sắc mặt có vẻ tươi tắn hơn.
Bốn người trong công ty cùng đi, khi đến nhà hàng cô bất giác cảm thấy buồn cười, công ty bây giờ đang thiếu hụt vốn trầm trọng , vậy mà còn chọn Hoàng Triều.
Trong phòng, máy điều hòa dồn dập ập đến. Lãnh Tây mặc một chiếc đầm trắng, cánh tay bất giác run lên. Thời gian chậm rãi trôi qua. Cô đã uống hai cốc nước trà, vừa mới đứng dậy chuẩn bị vào toilet, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Bốn người từ ngoài đi vào. Cô đứng sững, ánh mắt dừng lại ở người đứng trên cùng. Cao Tử Quần ung dung bước vào, vẫn như xưa, một bộ vest đen trông rất lạnh lùng.
Giám đốc Dư đứng lên trước tiên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí đang cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình: "Cao tổng, chào anh, không nghĩ rằng anh cũng đến, đúng thật là vinh hạnh của tôi"
Cao Tử Quần cười nhếch môi: "Giám đốc Dư quá khách khí rồi." Anh không mặn không nhạt nói.
Sự xuất hiện của Cao Tử Quần là một điều bất ngờ, có thể nhìn ra, mọi người nói chuyện có vẻ khép nép và dè dặt hơn. Giờ phút này, Lãnh Tây cảm thấy rất hối hận, cô tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, không ngờ Cao Tử Quần lại cố tình chọn đúng vị trí bên cạnh.
Cao Tử Quần hờ hững nói: "Bản thiết kế của các vị tôi đã xem qua, kế hoạch quảng cáo mang tính chất đời sống, từ tính nhân văn cho đến các quan điểm bảo vệ môi trường, tất cả mọi khía cạnh đều rất hấp dẫn."
Giám đốc Dư trả lời: "Cô ấy chính là người nghĩ ra ý tưởng quảng cáo lần này."
"Ờ..." Thanh âm nhè nhẹ, ánh mắt anh nhìn qua khuôn mặt Lãnh Tây, tựa như chưa từng quen biết cô.
Lãnh Tây nhíu mày, giám đốc Dư nhìn cô nháy mắt ra hiệu. Cô quay sang Cao Tử Quần mím chặt môi.
Giám đốc Dư luống cuống, chuyện gì xảy ra với Lãnh Tây vậy, vào thời điểm quan trọng lại không hiểu ý.
"Cao tổng, khu thành thị mới càng ngày càng phát triển, như vậy khu nội thành cũ cần phải xây dựng lại, chúng tôi sẽ cố gắng trùng tu lại nhưng vẫn bảo tồn được lịch sử văn hóa.Thật trùng hợp, Lãnh Tây cũng lớn lên trong khu nội thành cũ, có lẽ cô ấy rất tường tận nơi này, lại thêm tình cảm gắn bó sâu sắc, cho nên mới nghĩ ra sáng ý đó."
Cao Tử Quần nhếch miệng, khuôn mặt nhu hòa, bình tĩnh nói: "Tôi đúng thật rất thích ý tưởng của công ty các vị."
Giám đốc Dư vui mừng nhướng mày, nâng ly rượu: "Cao tổng, tôi đại diện cho công ty kính anh một ly."
Lãnh Tây ngước đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mờ, đôi mắt anh sáng rực rỡ.
Sau đó, mọi người bắt đầu chuyển sang chủ đề khác. Cao Tử Quần không nói chuyện, nhưng khi người khác lên tiếng, vào những lúc thích hợp anh cũng sẽ gật đầu tỏ vẻ như đang chăm chú lắng nghe.
Bầu không khí rất hài hòa, chỉ duy nhất mình Lãnh Tây lại cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Giám đốc Dư lại nhìn cô đưa mắt ra hiệu. Lãnh Tây chỉ biết làm ngơ.
Cuối cùng ông ta cũng không thể nhịn được nữa: "Lãnh Tây, trước kia cô đã thỏa thuận với tôi cái gì?"
Lãnh Tây không còn cách nào khác: "Cao tổng, tôi kính ngài một ly."
Hai người ngồi rất gần nhau, gần đến nổi Cao Tử Quần có thể nhìn thấy hai hàng mi dài được chải chuốt của Lãnh Tây. Trước kia anh hầu như chưa bao giờ thấy cô trang điểm. Hơn nữa hai người rất ít khi tâm sự cùng nhau, nên anh cứ nghĩ là cô không thích trang điểm, sau này anh mới biết thì ra là cô lười!
Hồi ấy anh mua cho cô cũng không ít đồ trang điểm, thế nhưng cô chẳng bao giờ đụng vào. Ấn tượng sâu nhất của Cao Tử Quần chính là, cô lấy ống son môi vẽ một bức hình lên gương. Hôm đó, anh thức dậy nhìn thấy một cái đầu heo đỏ chót trên gương, anh vừa tức giận vừa buồn cười.
Về sau, anh rất thích mua son cho cô... mua hết cây này đến cây khác.
Trong lúc Cao Tử Quần còn đang ngẩn ngơ, Lãnh Tây đã uống hết. Anh liếc qua chiếc ly trong tay cô, đôi mày khẽ nhướng lên. Lãnh Tây nhìn anh, ánh mắt anh vẫn như vậy...sâu hiểm khó lường.
Cô thở dài, không biết anh lại muốn gì.
Bỗng dưng điện thoại anh vang lên, là bài hát đáng yêu "Ba chú gấu", mọi người đều hiểu ý im lặng. Ai có thể tưởng tượng được, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Trung Chính lại đặt nhạc chuông này.
Trái tim Lãnh Tây nhảy lộp bộp, trực giác nói cho cô rằng, là điện thoại của Hi Hi gọi đến.
Ánh mắt Cao Tử Quần liền trở nên dịu dàng: "Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại." Anh cầm điện thoại đi ra.
Hôm nay trên lớp Cao Hi Hi đã bị giáo viên phê bình, cả một kỳ nghỉ dài thế mà cô bé không làm bài tập về nhà. Dĩ nhiên Cao Hi Hi sẽ không kể cho bố chuyện này.
"Bố, khi nào thì bố về?"
"Bố còn có chút chuyện, có lẽ sẽ hơi muộn." Cao Tử Quần nhẹ nhàng nói.
Cao Hi Hi rầu rĩ: "Bố, con nhức đầu. Bố về sớm một chút được không?"
Cao Tử Quần nhíu mày: "Để bố gọi bác sĩ Lý đến, Hi Hi, ngoan nào, ngủ sớm đi đừng đọc truyện nữa nhé."
Đôi mắt Cao Hi Hi phiếm đỏ, giọng nói tủi thân: "Con ngủ đây."
"Bố sẽ về sớm." Cao Tử Quần giữ chặt điện thoại, nhìn thấy chiếc bóng trên mặt đất, anh xoay người lại, nói vọng vào điện thoại: "Con uống sữa trước rồi hãy ngủ."
Anh tắt máy, không chớp mắt nhìn Lãnh Tây: "Lãnh tiểu thư cũng ra đây hóng mát à?"
Lãnh Tây nhếch miệng: "Là điện thoại của Hi Hi à?"
"Có liên quan đến cô sao?" Cao Tử Quần lạnh giọng trả lời.
Lãnh Tây thở một hơi: "Cao Tử Quần, vì sao anh lại xuất hiện ở đây?" Cô nheo mắt: " Lần này anh lại muốn làm gì?"
Cao Tử Quần nhếch môi, thanh âm trầm xuống: "Cô cho là vì sao?" anh cười mỉa mai, lạnh nhạt nói: "Cô cho rằng vẫn là vì cô?" Anh kề sát vào người cô: "Lãnh Tây, cô nghĩ rằng bây giờ cô còn gì đáng giá để tôi phải lưu luyến."
Sắc mặt Lãnh Tây trắng bệch ra: "Vậy thì tốt."
Cao Tử Quần cười nhạo: "Đừng bày ra trước mặt tôi cái bộ dáng quan tâm thương yêu con gái. Tôi thật hoài nghi có phải là tình thương của mẹ bỗng dưng trỗi dậy hay không." Ánh mắt anh lạnh tanh, bàn tay vô thức siết chặt: "Khi cô bỏ rơi con bé sao không thấy có chút nào lưu luyến."
Ngọn đèn hành lang lờ mờ, vẻ mặt Lạnh Tây nặng nề, cô nghiến chặt răng. Cao Tử Quần chính là như vậy, không chút nể nang nói trúng tim đen.
Vết thương cũ bị anh xé toạc ra, lòng cô đau đớn tột cùng, khóe miệng run run, cô khàn giọng nói: "Anh cho rằng tôi không đau lòng sao?" Cô cười tự giễu: "Tất cả mọi thứ là do ai tạo nên?Trước kia..."Cô hít một hơi thật sâu: "Trước kia anh đã đối xử với tôi thế nào? Luôn miệng nói thích tôi, yêu tôi, nhưng đó là tình yêu mà tôi cần ư? Trong chuyện của bố tôi anh sắm vai gì?" Cô nghẹn ngào.
Đôi mắt thâm trầm của Cao Tử Quần hơi khẽ động.
Lãnh Tây chậm rãi nâng tay trái lên, trên tay cô mang một sợi dây chuỗi ngọc màu tím. Cao Tử Quần vẫn nhớ, sau khi anh ép buộc cô ở lại bên cạnh anh, có một lần hai người ra ngoài đi dạo, cô đã tự mua sợi dây đó. Lúc ấy cô đã mua đến mấy sợi, kiểu dáng nam nữ đều có. Anh còn tưởng rằng cô sẽ tặng cho anh một sợi, kết quả là đợi mãi chả thấy. Sau lại có một lần anh ác ý đem tất cả mấy sợi dây này cắt đứt hết.
Không nghĩ rằng đến bây giờ cô vẫn còn mang nó.
Lãnh Tây đưa tay phải đến gần sợi dây, ánh mắt đột nhiên thay đổi, cô giật mạnh sợi dây trong tay "Tạch, tạch, tạch." Cô nâng cao tay: "Anh nghĩ rằng tôi trải qua khoảng thời gian ở Pháp như thế nào?"
Cao Tử Quần bỗng sững sờ, anh nắm chặt tay cô: "Cô..."
"Rất xấu xí đúng không?" Cô thờ ơ hỏi: "Nhiều năm nay tôi vẫn luôn mang theo nó để che lại. Anh có muốn biết tại sao lại có được thế này không?"
Sắc mặt Cao Tử Quần chưa bao giờ tối sầm như hiện tại. Cho dù năm đó, cô để lại Hi Hi rời đi, anh phẫn nộ thiếu chút nữa phá cả cái bệnh viện, nhưng đến cuối cùng vẫn chưa bằng ngày hôm nay.
Kinh ngạc, còn có cả sợ hãi.
"Anh cũng biết rồi đấy, gia đình tôi xảy ra chuyện cũng chẳng khác gì phá sản. Lúc đặt chân đến Pháp, tôi mới phát hiện tiền trong tài khoản cũng không còn.Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết rõ chắc chắn anh biết." Cô thản nhiên nói: "Không có tiền, tôi cũng có thể đi kiếm." Cô nhìn anh, trong đáy mắt lóe lên một vài tia quật cường quen thuộc: "Tôi làm phục vụ trong một nhà hàng, làm bán hàng trong trung tâm mua sắm, đã làm bao nhiêu công việc tôi cũng không nhớ rõ nữa..."
Thời gian đó thật sự rất cực khổ, hai tay cô sưng lên như củ cà rốt, mỗi ngày chỉ có thể ngủ có hai ba tiếng, vội vàng nuốt chửng ba bữa cơm. Cho dù có vất vả đến đâu, cô vẫn cố chịu đựng bởi vì cô không muốn về nước, không muốn cùng anh dây dưa, lại càng không muốn phải khuất phục anh.
Khi cô bỏ lại con gái, anh đã nói: "Lãnh Tây, một ngày nào đó, cô sẽ phải cầu xin tôi!" Cô vẫn rời đi!
Nhưng bất luận là cô có cố gắng bao nhiêu, đến cùng cô cũng chỉ còn cách cầu xin anh. Buông xuôi tất cả, cầu xin anh cứu lấy bố cô.
"Tại sao?" Anh đắng cay hỏi. Vết sẹo dài khắc sâu trên cổ tay cô, tựa như một dấu ấn, khó có thể phai nhạt.
"Tại sao." Cô thì thào lặp lại: "Bởi vì mỗi khi tôi vừa nằm xuống liền mơ thấy tiếng khóc nỉ non của đứa bé, trong giấc mơ con bé không ngừng gọi "mẹ, mẹ" ..." Cô ngẩng đầu lên: "Cao Tử Quần, anh có hiểu không, những cơn ác mộng làm tôi điên cuồng, không ăn nổi, tinh thần ngày càng hoảng loạn, không thể để tâm vào việc học. Nhưng tôi vẫn không dám về nước..."
"Cho nên, cô đã chọn..." Ngón tay Cao Tử Quần khẽ run , tựa hồ như đang cố kìm chế gì đó.
Lãnh Tây thản nhiên nhìn anh: "Tôi đã nghĩ rằng, chết đi rồi thì tốt biết bao."
Sắc mặt Cao Tử Quần trong nháy mắt đã trở nên u ám.