Lãnh Tây kinh ngạc nhìn anh, trong nhất thời cô không biết đáp lại tình cảm của anh như thế nào. Cao Tử Quần sâu sắc nhìn cô, ánh mắt chan chứa sự chân thành. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cứng nhắc của cô, khẽ gượng cười rồi chậm rãi nắm lấy ngón áp úp, từ từ đeo nhẫn vào. Đột nhiên, Lãnh Tây cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cô hoảng hốt, rút tay lại, chiếc nhẫn rơi xuống nền nhà "keng" rồi biến mất trong tầm mắt.
"Em..." Cô ngơ ngác há hốc miệng, không nói nên lời.
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Cao Tử Quần vẫn nhìn chằm cô, đáy mắt cuồn cuộn sóng trào. Lãnh Tây đứng sững đằng kia chờ anh mở miệng trước.
Sau một hồi do dự anh lên tiếng: "Xem ra em không đồng ý?"
Lãnh Tây mím môi, ánh mắt chuyển đến bó hoa hồng trên bàn, đây là bó hoa hồng cô mang về tuần trước, thế nhưng chúng nó vẫn còn có thể tươi đẹp đến bây giờ ư.
Trong khoảnh khắc kia, cô nghĩ rằng Cao Tử Quần sẽ tức giận thở hồng hộc tranh cãi với cô, hoặc là sẽ đạp cửa mà bỏ đi. Nhưng tất cả đều không phải. Anh chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt nặng nề, cúi đầu nhìn chằm xuống đôi dép mình. Ngày hôm đó anh bất mãn chuyện đôi dép, hôm sau cô liền mua một đôi dép mới màu xanh đậm. Đôi của cô màu xanh nhạt, mà của con gái là màu hồng nhạt. Mỗi khi mở tủ ra nhìn thấy ba đôi dẹp nằm cạnh nhau, lòng anh chợt dâng trào một cảm giác hạnh phúc, gia đình ba người họ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Song tất cả những thứ ấy xem ra chỉ có mình anh tình nguyện mơ tưởng. Anh nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa lên sô pha.
Lãnh Tây chậm rãi đi qua: "Anh đừng như vậy."
Cao Tử Quần cười tự giễu: "Vậy em bảo anh phải làm sao? Anh đã bị em từ chối." Giọng anh trầm thấp.
Lãnh Tây nhìn thấy chiếc nhẫn nằm dưới sô pha, vừa định cúi xuống, Cao Tử Quần lạnh lùng nói: "Em nhặt lên là muốn đồng ý lời cầu hôn của anh?"
Lãnh Tây ngẩn ra, đứng sững nơi đó.
Cao Tử Quần kéo cổ áo: "Em không đồng ý, còn nhặt lên làm gì?" Anh hờ hững nói.
Lãnh Tây thở dài, hiểu được trong lòng anh bây giờ rất không thoải mái: "Em nhất định không được từ chối anh sao? Trước đây anh đối xử với em thế nào? So với anh bây giờ em còn khó chịu hơn anh gấp bội lần?" Cô vậy mà có thể tâm bình hòa khí nói ra những lời này.
Cao Tử Quần nghẹn họng: "Em yên tâm đi, không phải là anh giận em. Chỉ là bị em từ chối nên trong lòng khó chịu." Anh thản nhiên nói.
Đúng lúc điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Cao Tử Quần nghiêng người lấy điện thoại, không biết đầu bên kia nói gì đó, khuôn mặt anh chuyển sắc.
"Sao thế?" Lãnh Tây lo lắng hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đây là lần đầu tiên Cao Tử Quần nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, kỳ thật anh biết Lãnh Tây hiểu sai ý, tưởng rằng Hi Hi có chuyện: "Là Văn Tuyển, nó sợ lấy máu, Văn Thư không biết làm thế nào nên đành gọi điện cho anh."
Lãnh Tây khẽ chau mày.
"Thằng bé rất ỷ lại vào anh." Cô bình thản nói, cũng là một người mẹ nên cô cảm thấy cậu bé rất đáng thương, bệnh tật triền miên.
"Em đừng hiểu lầm" Anh thở dài: "Là anh nợ thằng bé. Anh vẫn chưa nói cho em rằng, bố thằng bé vì anh mà mất trong một vụ tai nạn. Văn Thư lúc ấy không chịu nổi đả kích, tâm tình hoảng loạn, cho nên vừa mới sinh ra thằng bé đã ốm yếu."
Lãnh Tây lẳng lặng nhìn anh: "Anh bây giờ còn không nhanh đến xem cậu bé."
Cao Tử Quần nhìn cô, khóe miệng mỉm cười vui vẻ: "Không đi, ngày mai đến dự sinh nhật bố Văn Thư cũng có thể gặp." Anh hơi ngập ngừng: "Ngày mai em đi cùng anh nhé."
Lãnh Tây nhíu mày: "Em đi làm gì, em cũng đâu có quen ông ấy."
"Chẳng nhẽ một tối em muốn từ chối anh hai lần." Cao Tử Quần nghiêm mặt: "Chuyện của anh và Văn Thư khiến hai gia đình đều rất không hài lòng. Chú Văn muốn bọn anh..." Cao Tử Quần cũng không muốn gạt Lãnh Tây
"Giả mà thành thật...cũng không tồi." Lãnh Tây tiếp lời.
Cao Tử Quần nhìn cô: "Em nhẫn tâm thật đấy." Anh nói rành mạch từng chữ: "Tối mai anh đến cửa tiệm đón em. Được rồi muộn rồi, đi nghỉ sớm đi."
"Cao Tử Quần." Lãnh Tây lớn tiếng gọi, Cao Tử Quần không buồn để ý đến cô, đi thẳng vào phòng tắm.
Lãnh Tây lặng im nằm trên giường, Cao Tử Quần quay về phòng nằm xuống một bên. Cao Tử Quần ngủ rất nho nhã không hề ngáy to.
Nhưng...tối nay cô đã làm anh buồn lòng thế mà anh vẫn còn có thể ngủ ngon đến vậy sao.
Đến nửa đêm, Lãnh Tây khoác áo đi ra phòng khách, nương theo ánh đèn tường yếu ớt, cô cúi thấp người tìm. Cô nghe thấy âm thanh chiếc nhẫn rơi xuống nơi này, Lãnh Tây dịch ghế sô pha sang bên, cẩn thận tìm từng góc nhỏ.
"Em đang tìm nhẫn." Đột nhiên một âm thanh vang lên, Lãnh Tây giật mình hít sâu. Cao Tử Quần bình tĩnh đứng dưới anh đèn mờ nhìn cô không chớp mắt. Vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Lãnh Tây bị anh bắt gặp, hơi lúng túng: "Cái kia đắt thế làm mất em đền không nổi. Bất quá em vẫn còn chưa tìm được."
"Tạch" Cao Tử Quần bật đèn, căn phòng trong chớp mắt sáng trưng.
Lãnh Tây đưa tay che mắt.
Cao Tử Quần từng bước đi đến bên cạnh cô.
Lãnh Tây khẽ ho: "Vậy anh đi tìm đi, em đi ngủ trước."
Cao Tử Quần giữ lấy tay cô, thuận thế đặt cô ngồi xuống sô pha: "Có phải em đã hối hận?"
Lãnh Tây đẩy anh ra: "Em đã bảo là em sợ bị mất."
Cao Tử Quần khẽ cười: "Anh giờ mới phát hiện em rất thích nói dối." Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh đã sớm nhặt lại, nếu em đã coi trọng nó vậy hãy để anh mang vào cho em." Còn chưa nói hết lời anh đã mang chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Lãnh Tây chỉ cảm thấy ngón tay mình như nặng ngàn cân, cô vội vã muốn tháo ra.
"Đừng tháo." Cao Tử Quần nghiêm mặt nói: "Vốn là của em mà." Cao Tử Quần ôm cô vào lòng, hơi thở trầm ấm phản phất vào khuôn mặt cô: "Khi nào bố em về nhà, anh sẽ đến thỉnh tội với ông ấy."
Đã là anh gây ra vấn đề vậy thì anh phải tự mình đi đến ông Lãnh xin tha thứ.
Ánh mắt Lãnh Tây nặng trĩu nhìn về phương xa, lòng lặng lẽ thở dài.
***
Ngày hôm sau, cô đến cửa hàng, Tiểu Ưu liền phát hiện chiếc nhẫn sáng bóng trên tay cô: "Chị Tiểu Tây, chúc mừng chị. Ôi chiếc nhẫn này đẹp quá, viên kim cương này chắc lớn lắm đây." Tiểu Ưu tặc lưỡi: "Cao tiên sinh thiệt là lãng mạn."
Lãnh Tây lắc đầu: "Được rồi, lát nữa em hãy đưa lẵng hoa này đến đây." Tối qua cô không ngủ được cả đêm. Thì như những gì Cao Tử Quần nói: "Đeo rồi thì đừng tháo ra."
Ngay từ đầu hơi khó chịu, nhưng dần dần quen rồi thì không còn cảm giác gì nữa.
Bốn giờ chiều, Cao Tử Quần lái xe đến cửa hàng, nhìn thấy một mình Lãnh Tây đang gói hoa: "Sao chỉ mình em?"
"Em cho Tiểu Ưu về sớm, con bé muốn về quê ăn tết."
"Thế mấy ngày sau này chỉ có mình em thôi à?"
"Dạ, mà hai ngày nữa em cũng đóng cửa hàng nghỉ tết."
Ánh mắt Cao Tử Quần rơi xuống bó hoa cô đang gói: "Rất đẹp."
Lãnh Tây dọn dẹp lại cửa hàng rồi xách túi: "Chúng ta đi thôi."
Cao Tử Quần nhìn cô: "Đến dự sinh nhật người khác, em có thể cười nhiều hơn chút không?"
Lãnh Tây miễn cưỡng gượng cười: "Em có thể không đi không."
Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài: "Mời..." anh khoác tay .
Sinh nhật ông Văn mời không ít khách khứa. Khi Cao Tử Quần và Lãnh Tây đến, bầu không khí liền trở nên yên ắng. Dù gì thì trên danh nghĩa Cao Tử Quần vẫn là con rể của nhà Văn gia, hôm nay anh lại dẫn theo bạn gái đến như vậy không khác gì là không muốn giữ thể diện cho nhà Văn gia.
Nhưng anh muốn triệt để rạch ròi mối quan hệ, cho nên quyết định đưa Lãnh Tây đến đây. Lãnh Tây khẽ kéo tay áo anh: "Cao Tử Quần anh có ý gì vậy?"
Cao Tử Quần trìu mến nhìn cô, anh trêu: "Yên tâm đi, anh sẽ không mang em đi bán."
Lãnh Tây nghiêng đầu liền nhìn thấy Văn Thư đang đứng đằng kia, bàn tay cô bỗng dưng nắm chặt, đôi mày khẽ nhíu lại, Cao Tử Quần dường như cảm giác được, anh vỗ nhẹ an ủi: "Đừng khẩn trương quá."
Ông Cao vẫn đang trò chuyện vui vẻ với khách, nhìn thấy hai người họ, nụ cười trên môi liền tắt lịm.
"Tử Quần đến rồi à?" Ông nhàn nhã nói, ánh mắt lướt qua người Lãnh Tây: "Cô gái này là?"
"Chú hai, đây là mẹ Hi Hi, là vị hôn thê của cháu." Cao Tử Quần rành mạch nói, lễ phép đưa quà ra.
Ông Văn không ngờ rằng anh dám thẳng thừng giới thiệu vậy, cười gượng gạo, rồi mượn cớ đi đến chỗ khác.
Văn Thư đi đến bên bố: "Bố, bắt đầu được rồi."
Văn Thư nhìn Cao Tử Quần mỉm cười nhưng không thèm liếc mắt qua Lãnh Tây.
Lãnh Tây nhìn ra bố Văn Thư rất không vui khi nhìn thấy họ, cô lẳng lặng đứng cạnh cao Tử Quần, tựa như tất cả đều không liên quan đến cô.
Sau bữa ăn, Lãnh Tây đi vào toilet. Vừa nãy Cao Tử Quần đã bị một người đàn ông trung niên kéo đi bắt chuyện, xem ra hai người rất thân nhau. Cô nhìn đồng hồ rồi ước chừng thời gian, quyết định lát nữa rồi quay lại tìm Cao Tử Quần.
Cô đi một vòng trong hoa viên rộng, không thể không khen ngợi, hoa viên này thật sự rất thơ mộng, con đường đá trải dài quanh co, lại còn có thể nghe được tiếng suối róc rách đằng xa.
Lãnh Tây ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, phía trước là một chiếc cây lớn, cô đắm chìm trong bóng tối. Ngắm trời đêm đầy sao trong cái thời tiết se lạnh này cũng rất thi vị.
"Tử Quần." Một thanh âm thanh thúy vang lên, cô không khỏi run lạnh.
"Văn Thư, em uống nhiều rồi." Cao Tử Quần có chút không kiên nhẫn.
"Tửu lượng của em em biết." Văn Thư nặng nề nhấn mạnh: "Bây giờ anh hoàn toàn muốn cắt đứt quan hệ với em có đúng không?"
Lãnh Tây ngước đầu lên nhìn vầng trăng sáng, cô cảm thấy tình cảnh này thật quá "cẩu huyết". Cô rụt chân lại, người lùi về sau chiếc ghế.
"Văn Thư, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, em còn không hiểu anh? Anh và Lãnh Tây đã bỏ lỡ quá nhiều, anh không muốn lãnh phí thời gian của bọn anh nữa." Anh thẳng thắn nói ra.
Văn Thư khẽ cười: "Vậy còn em thì sao? Anh có biết, em đối với anh..."
Lãnh Tây nghe được tiếng cô bi thương nức nở, xem ra có lẽ đã khóc nghẹn ngào. Từ trước đến nay nước mắt của phụ nữ đối với đàn ông có lực sát thương rất lớn.
"Thời gian trôi qua, có nhiều việc đã thay đổi, Tử Quần...có lẽ khi em nhận ra thì đã quá muộn..."
Cao Tử Quần trầm mặc không lên tiếng.
Lãnh Tây mím môi, đôi mắt sáng quắc nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy Văn Thư nằm trọn trong lòng Cao Tử Quần, cọ cọ đầu, quả thật trông rất điềm đạm đáng yêu.
Cao Tử Quần giữ chặt tay cô: "Văn Thư..."
Lời kế tiếp đã bị nụ hôn ngắt lại.
Lãnh Tây quay đầu đi, tay cô vô thức vuốt ve chiếc nhẫn, một vòng rồi một vòng.
Trang 2 / 4Cao Tử Quần đẩy mạnh cô ra, sắc mặt khó coi đến cực điểm, anh lạnh lùng nhìn cô, nếu như lúc trước còn vương vấn một chút tình nghĩa thì giờ đây tất cả đã tan thành mây khói: "Văn Thư, tình yêu không phải là trò chơi, anh cũng không phải là Kiều Vũ." Thanh âm lạnh lùng khiến người khác rét run.
Văn Thư choáng váng bước chân lảo đảo, cô đi giày cao gót suýt chút nữa ngã nhào: "Thế nhưng người bây giờ em yêu là anh, nhiều năm qua, anh luôn theo sát bên cạnh em, chăm sóc em..." Cô tha thiết nắm lấy tay anh, vẻ mặt bi thương.
2
Cao Tử Quần nghiêm mặt: "Không, Văn Thư, em không yêu anh, em chỉ là quen với sự chăm sóc của anh. Mà anh luôn bên cạnh em là vì chúng ta đã thân nhau như anh em từ nhỏ đến lới. Hơn nữa,..."
"Bởi vì anh cảm thấy mình nợ Kiều Vũ, bởi vì cái chết của anh ấy là vì anh, cho nên anh chỉ muốn trả nợ." Văn Thư từng từ từng chữ nói: "Nhưng anh đã từng nghĩ qua rằng thứ em muốn là gì? Anh từng đã nghĩ đến tâm tình của em..." Đôi mắt cô bi thương: "Năm ấy Kiều Vũ đột nhiên qua đời, toàn bộ thế giới của em đều trở nên tối tăm. Em biết cuộc đời của em đã chấm hết...là anh ngày đêm ở bên cạnh em. Nhưng đợi đến khi em sẵn sàng đi đến bên anh thì anh đã có cô ấy. Lãnh Tây có cái gì tốt chứ, sao vừa chớp mắt anh đã lún sâu."
Năm đó rõ ràng anh rất yêu cô, chẳng nhẽ tình cảm mấy chục năm trời của bọn họ không thể sánh được với mối tình ngắn ngủi của anh và nhóc con kia.
Cao Tử Quần lạnh lùng: "Cô ấy chẳng có gì tốt, tính tình bướng bỉnh ngang ngược. Lúc đầu anh cũng chỉ định vui chơi qua đường, chỉ muốn chinh phục cô ấy thế thôi, nhưng sau này anh phát hiện ra anh thật sự muốn cùng cô ấy đi hết quãng đường còn lại."
Văn Thư cắn chặt môi, đôi mắt sắc lạnh: "Tại sao cô ấy lại xuất hiện chứ? Nếu như không phải vì cô ấy, anh và Tần Lục đã không tranh chấp. Tần Vũ sẽ không đuổi theo anh, Kiều Vũ cũng sẽ không vì thế mà bỏ mạng." Cô thê lương nói: "Tử Quần, anh biết không, em hận cô ấy. Mọi thứ đều bởi vì cô ấy mà nên, thế nhưng cô ấy lại có được tất cả."
"Nếu em muốn hận, hãy hận anh. Không liên quan gì đến cô ấy, là anh đã trêu chọc cô ấy trước." Anh nhíu chặt mày: "Thời gian không còn sớm nữa, anh quay lại đó đây." Nói xong, anh không buồn nhìn cô xoay người bước đi.
Đêm lạnh như nước, Văn Thư sững sờ đứng đó, tấm lưng gầy yếu hiu quạnh, tựa như chiếc bóng ngã trên mặt đất không có linh hồn.
Lãnh Tây ngẩn ngơ ngồi trên chiếc ghế đá, giật mình khẽ động mới phát hiện chân mình đã tê dại. Cô muốn đi ra, nhưng Văn Thư vẫn còn đứng đó bất động. Cô hơi lo lắng, mặc dù là cô tình cờ nghe được câu chuyện, nhưng dù sao việc nghe lén cũng không hay.
Lãnh Tây cúi người xoa cổ chân, tối nay cô vừa phát hiện ra một bí mật hết sức kinh động, nhất thời tâm trí cô hỗn loạn. Trong đầu cô dần hồi tưởng lại chuyện năm đó, "Kiều Vũ" cái tên này không ngừng lơ lửng trong kí ức cô.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra, vào một tối nọ Cao Tử Quần trở về, toàn thân toàn mùi rượu. Nửa đêm cô tỉnh lại thì phát hiện một mình anh ngồi trong thư phòng. Lần đầu tiên cô thấy anh đau khổ như vậy, đôi mắt đỏ ửng ngân ngấn nước, lúc ấy cô còn cho là ảo giác.
Cô hoảng hốt nghe anh gọi một cái tên: "Kiều Vũ, cậu bảo tớ phải trả lại cậu như thế nào..."
Lãnh Tây thầm hít một hơi, trái tim không hiểu sao lại đập mạnh. Đến bây giờ cô mới phát hiện, thì ra Tần Lục đã làm rất nhiều chuyện, ban đầu anh muốn mảnh đất nhà cô, còn có...Cô thật không dám nghĩ tiếp.
Đột nhiên một bóng đen từ trong bụi cây nhảy ra, cô kinh hoàng hét lớn.
"Meo...meo..." là mộ con mèo đen.
Lãnh Tây cảm thấy lạnh run người, vừa xoay người thì liền đối diện với ánh mắt Văn Thư. Trong lòng cô thầm thờ dài.
"Cô đã nghe thấy hết?" Ánh mắt Văn Thư tràn đầy lửa hận nhìn cô.
Chân phải Lãnh Tây giật giật, lúc này cảm giác bớt tê đi nhiều, cô bước về phía trước: "Ngại quá." Cô nhẹ nhàng nói.
"Cô rất vui đúng không?" Văn Thư khinh bỉ nói.
Lãnh Tây nhíu mày: "Hình như chẳng có chuyện gì đáng vui mừng cả." Cô thật lòng nói, nhưng những lời này lại càng khiêu khích Văn Thư. Đáng nhẽ ra hai người là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, song bây giờ lại trở thành kẻ thù.
Không thể nghi ngờ gì thêm, Văn Thư rất hận cô. Hận cô gián tiếp hại chết Kiều Vũ, hận cô có được tất cả hạnh phúc. Mà Lãnh Tây cũng không thể nào bình thản tiếp chuyện cùng cô, bởi vì chuyện thiệp đính hôn năm đó.
Văn Thư đảo mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay Lãnh Tây, sắc mặt cô trở nên tái mét, khóe miệng run run: "Được, được lắm."
Lãnh Tây đương nhiên biết rõ cô nhìn thấy cái gì, cũng mệt mỏi cùng cô ở đây lằng nhằng: "Xin lỗi, tôi đi trước."
"Cô và anh ấy sẽ không được hạnh phúc." Văn Thư nguyền rủa, ánh mắt lạnh băng nhìn theo bóng lưng cô.
Lãnh Tây dừng bước, cô nhìn vào ngọn đèn tối mờ trong khu vườn: "Cô Văn, chuyện đó thì có liên quan đến gì cô? Bởi vì cô yêu anh ấy?" Cô nhàn nhạt thở ra: "Có một số việc đã trôi qua không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra. Tôi thật tiếc vì cái chết của chồng cô. Nhưng cô xem cô đã làm những gì? Năm đó cô biết rõ tôi đang mang thai lại còn gởi thiệp mời đính hôn của cô và Cao Tử Quần cho tôi."
Cô nhếch môi: "À không đúng, là cô đã ngụy tạo thiệp mời kia." Về sau cô nghĩ lại, Cao Tử Quần và Văn Thư không hề có dự định đính hôn, xem ra thiệp mời kia cũng chỉ là do cô tự tạo nên. Mà cũng chính bởi vì chiếc thiệp kia mà cô quyết định bỏ đứa bé.
"Lúc ấy cô cũng là một người mẹ, sao cô có thể làm chuyện độc ác như vậy?" Lãnh Tây cúi mặt, đôi mắt ươn ướt đầy bi thương.
"Đó là quyết định của cô, cho dù không có thiệp mời kia, khẳng định hai người cũng không thể đến bên nhau." Văn Thư lạnh giọng trả lời.
Lãnh Tây thầm hít sâu, trái tim cô nhói đau, vừa định mở miệng thì đằng sau truyền đến một âm thanh rét lạnh.
"Là em đã gởi thiệp đính hôn cho cô ấy!" Ngữ điệu của anh không phải nghi vấn. Lãnh Tây ngẩn ra, cô cứng nhắc xoay người, môi mím chặt.
Không biết Cao Tử Quần đã đến đây từ bao giờ.
Đêm nay đúng thật quá kỳ dị, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, mà Cao Tử Quần cũng bắt gặp bọn họ. Cho nên mới nói sau này muốn nói chuyện gì cũng phải nên tìm một chỗ nào kín đáo, chứ như thế này thì tất cả bí mật đều bị vạch trần mất.
Khuôn mặt Văn Thư trở nên trắng bạch, cô quật cường đối diện ánh mắt Cao Tử Quần.
Cao Tử Quần siết chặt tay, nhìn chằm Văn Thư bằng ánh mắt lạnh băng.
"Đúng, là em đã gởi, vậy thì đã sao?" Cô cười nhếch môi.
Một làn gió lạnh thổi qua, từ đại sảnh xa xa kia truyền đến tiếng cười. Mà nơi này đây, thời gian như ngừng trôi, Cao Tử Quần không thể tưởng tượng được năm đó lại xảy ra chuyện này. Trái tim anh thắt lại,đau đớn. Anh không phân biệt phải trái đã vội trách Lãnh Tây máu lạnh vô tình, cũng chưa từng nghĩ đến sự hiểu lầm này.
Hiểu lầm!
Khi ấy mối quan hệ giữa hai người tựa như đang đi trên một sợi dây, chỉ cần một ngọn lửa có thể dễ dàng hủy hoại tất cả.
Văn Thư đúng quá trùng hợp, chính là đổ thêm dầu vào lửa. Cô biết rõ Cao Tử Quần đã thầm mong đứa bé kia từ lâu, cô thậm chí không cần nghĩ cũng đoán được sau khi nhận được thiệp mời Lãnh Tây sẽ tự biết làm gì.
"Đó cũng là con của anh, Văn Thư, sao em lại làm thế mà không hề suy nghĩ cho anh?" Cao Tử Quần hận không thể bóp chết cô, thế nhưng anh không thể, tay anh run run.
Văn Tây nhếch môi, thanh âm vô hồn: "Bây giờ nhắc lại chuyện này thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Hai ta rõ ràng..." Cô thở dài một hơi rồi xoay người.
Lãnh Tây không biết mình đã trở về như thế nào. Trên đường đi không ai nói một lời, về đến nhà, Cao Tử Quần vẫn trầm mặc.
Anh sững sờ ngồi trên ghế sô pha, Lãnh Tây đứng bên bàn ăn lẳng lặng nhìn anh. Anh ngồi cúi mặt, Lãnh Tây không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự mất mát, thất vọng trong anh.
Văn Thư là mối tình đầu, cũng là người thân của anh. Tình cảm của anh đối với cô rất phức tạp, anh không ngờ rằng cô có thể làm ra chuyện như vậy.
Bị người thân thiết nhất của mình tổn thương thật sự khó có thể chấp nhận.
Lãnh Tây thở dài, cô rót một ly nước chanh đặt xuống bên cạnh anh. Chuyện quá khứ bị vạch trần, đau lòng là điều không tránh khỏi. Đứa bé kia chính là sự tổn thương sâu sắc nhất của cả hai người. Sau nhiều năm, Lãnh Tây không còn muốn nghĩ đến nó, Cao Tử Quần cũng chưa bao giờ nhắc đến. Thật ra cả hai đều hiểu tất cả, chỉ là họ muốn chôn sâu nỗi đau đó trong tận đáy lòng.
Cao Tử Quần nắm chặt hai tay: "Sao khi ấy em không hỏi anh?" Thanh âm anh khàn khàn: "Từ trước đến này em luôn muốn làm trái ngược anh, tất cả đều làm ầm ĩ lên, thế sao lại giấu anh chuyện này."
Lãnh Tây nâng ly lên uống: "Tất cả đều đã qua, nhắc lại còn ý nghĩa gì nữa đây."
Khóe miệng anh run run: "Xem ra đây chính là báo ứng của anh."
Lãnh Tây sửng sốt, đôi mi dài khẽ run lên. Cuối cùng Cao Tử Quần chỉ thở dài một tiếng.
Đúng vậy, không nên nhắc lại quá khứ, càng nghĩ chỉ càng khiến cho cả hai mệt mỏi thêm. Dĩ nhiên, sau khi sự thật được phơi bày, sự việc sẽ đi theo một hướng khác.
***
Khi gặp lại Thần Hi, Lãnh Tây đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn mình. Thần Hi lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng bất đắc dĩ đành nói: "Cậu đúng thật ngốc."
Lãnh Tây chua chát cười: "Đúng vậy, lúc ấy tớ đúng là không nghĩ nhiều."
Thần Hi cố ý chuyển đề tài: "Mai chú đã về rồi, cậu và anh ấy định làm thế nào?" "Anh ấy" ở đây chính là Cao Tử Quần.
Lãnh Tây thở dài: "Chỉ một câu thôi – Đến đâu hay đến đó thôi."
Thần Hi cười: "Câu này chính là số mệnh của Cao Tử Quần đấy." Cô nắm lấy tay Lãnh Tây: "Xem này, đã mang lên tay viên kim cương to thế này cậu còn không cân nhắc chút gì sao."
"Cậu trước kia cũng chẳng phải cũng như vậy sao, xem ra Trần Trạm Bắc không ít lần nói tốt cho Cao Tử Quần trước mặt cậu."
"Đâu có, tuyệt đối không có. Tớ luôn luôn đứng về phía cậu. Tuy mới đầu cách anh ấy theo đuổi cậu không được hay cho lắm, nhưng sau đó đúng là anh ấy thật lòng với cậu. Nhiều năm qua, một mình anh ấy chăm sóc cho Hi Hi dễ dàng lắm sao?"
Lãnh Tây chuyển mắt nhìn qua Hi Hi, HI Hi và Trần Thiệu Thần đang chơi trò chơi thể nghiệm nghề nghiệp. Trần Thiệu Thần đóng vai bác sĩ, Hi Hi đóng vai cô y tá nhỏ.
Cô cười: "Hình tượng Cao Tử Quần trong mắt bố tớ xấu cực điểm."
Thần Hi xoa trán: "Nếu anh ấy không có bãn lĩnh lấy lại hình tượng tốt trong mắt chú, thì tớ đây cũng không tán thành hai cậu quen nhau."
Lãnh Tây nhàn nhạt cười.
Thần Hi nhìn theo ánh mắt cô, hai đứa trẻ đã vào bên trong chơi: "Thiệu Thần thật sự đã bị Hi Hi ăn sạch sành sanh. Thanh mai trúc mã, cũng rất tốt, sau này Hi Hi sẽ là con dâu của tớ."
"Đời còn dài mà, cậu đúng là nghĩ ngợi xa xôi. Phi công trẻ lái máy bay bà già, Thần Hi, tớ không nghĩ rằng cậu lại có cái nhìn tân tiến như vậy đâu đấy."
"Đây là hy vọng tốt đẹp nhất của tớ. Dĩ nhiên vẫn tôn trọng quyết định của hai đứa." Thần Hi cười: "Nhìn bọn trẻ lớn lên từng ngày, tớ cảm giác mình lại càng già đi."
Lãnh Tây bật cười: "Vị kia nhà cậu mới căng thẳng vì chuyện này chứ." Cô xảo huyệt ngẩng đầu nhìn cô bạn.
Thần Hi lườm cô: "Lời này tuyệt đối không được nói trước mặt anh ấy." Vẻ mặt cô liền trở nên ửng đỏ, nhớ lại tối đó con trai kể chuyện "trâu già gặm cỏ non" sau lại Trần Trạm Bắc đã hành xác cô cả đêm, kết quả là ngày hôm sau cô lê thân tàn mắt quầng thâm đi làm.
Hai người tiếp tục trò chuyện không để ý hai đứa nhỏ đã đi ra.
"Con yêu, chơi có vui không?" Hai bà mẹ mở bình nước rót vào ly cho hai đứa. Thần Thần và Hi Hi uống nước xong thì bắt đầu kích động nói đến cảm thụ của mình.
Hai đứa vừa đi vừa kể cho đến khi xuống thang máy.
"Ôi, bố của con đã đến." Cao Hi Hi trợn tròn mắt, vui vẻ vẫy vẫy tay.
"Ối, đây là người chồng quá mức hoàn hảo, vậy sao bây giờ tớ mới phát hiện ra nhỉ." Thần Hi trêu ghẹo.
Tiết trời phương nam những ngày này vừa lạnh lại vừa ẩm ướt, Lãnh Tây khoác trên người chiếc áo lông, anh mặc một chiếc áo khoác gió, phong độ đứng tựa vào thân xe. Thỉnh thoảng có mấy cô gái đi ngang qua đều bất giác ngoảnh đầu lại nhìn.
Anh cười cong mắt: "Đúng lúc anh đi qua đây nên vào đón hai mẹ con."
Thần Hi cười nhếch môi: "Cao tổng lựa thời gian thật chuẩn." Cô trêu anh, rõ ràng là cố ý đến đón người.
Cao Tử Quần liếc nhìn cô: "Dĩ nhiên rồi, đang trong giai đoạn thử thách, tất nhiên là phải cố biểu hiện thật tốt."
Thần Hi nghiêng đầu nhìn Lãnh Tây, ý tứ kia quá rõ ràng: "Cậu cũng đã thấy phải không, cho người ta một cơ hội đi, biểu hiện tốt thế kia cơ mà."
Lãnh Tây không tiếp lời: "Lên xe thôi, đi ra ngoài mới cảm giác lạnh thế này."
Trước tiên Cao Tử Quần đưa hai mẹ con Thần Hi về, sau đó một nhà ba người cùng về bên nhà Tần Hiểu Vân.
Tần Hiểu Vân biết gia đình con gái hôm nay đến nên đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn.
Cao Tử Quần đi lui cốp sau xe: "Lãnh Tây đến đây giúp anh."
Lãnh Tây đi đến: "Sao lại mua nhiều thế?" Cô nhìn qua, nào là máy mát xa, nào là lò sưởi, còn có thức ăn bổ dưỡng, vừa nhìn là biết hàng cao cấp.
"Hai hôm trước anh nghe bác gái nói máy điều hòa hình như có vấn đề, lò sưởi dùng cũng được lắm." Anh lấy đồ đạc ra: "Buổi tối mát xa chân bằng máy này rất tốt."
"Anh thật khéo biết làm việc." Lãnh Tây cười nói.
Nhìn thấy hai người mang theo nhiều đồ như vậy, Tần Hiểu Vân than thở: "Lần sau không cần mua nữa, đồ lần trước cháu mua đến, bác còn chưa ăn hết."
Cao Tử Quần cười: "Không sao đâu ạ, bác giữ lại từ từ ăn. Bác, để cháu đi thử lò sưởi."
Tần Hiểu Vân nhìn qua Lãnh Tây, kỳ thật bà cũng đã dần dẫn buông xuống những khúc mắc trước kia. Liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, bà thật không nên xen vào quá nhiều.
Lãnh Lượng về hơi muộn, anh miễn cưỡng gọi: "Chị" một tiếng rồi lấy đũa gắp một miếng sườn.
Tần Hiểu Vân mắng: "Không biết phép tắc gì cả."
"Cũng chẳng phải là người ngoài." Lãnh Lượng bất mãn lầm bầm.
Hi Hi nhìn thấy như vậy thì cười khúc khích: "Cậu thật ham ăn."
Lãnh Lượng bực mình gắp miếng sườn khác đặt bên miệng cháu gái. Hi Hi ngoan ngoãn há miệng.
Tần Hiểu Vân thầm thở dài, từ sau chuyện lần trước con trai bà đã thông suốt hơn nhiều.
Cao Tử Quần đứng sau lưng mọi người, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Đến lúc ăn cơm, Tần Hiểu Vân lấy ra một chai rượu trắng.
"Mẹ, có mấy người chúng ta uống rượu làm gì." Lãnh Tây cầm lấy định đem cất lại.
"Là mẹ khui cho Tử Quần." Tần Hiểu Vân trả lời.
"Bác gái, cũng không có người ngoài, Tiểu Tây không muốn uống thì thôi ạ." Cao Tử Quần trầm thấp nói.
Lãnh Lượng cười nhạo, anh ta cũng biết học cách sáng tạo. Không có người ngoài! Lãnh Lượng ra sức cắn miệng sườn trong miệng.
Tần Hiểu Vân cười: "Vậy thì ăn cơm thôi."
Lãnh Tây ngồi xuống, Cao Tử Quần gắp một miếng sườn đặt vào bát cô: "Nhìn Lãnh Lượng ăn rất ngon, em thử một miếng đi."
Lãnh Lượng lườm anh.
Trong vô hình, Cao Tử Quần dần dần trở thành một thành viên của gia đình.
Buổi tối, họ ở lại bên ngoại. Ba người chen chúc trên một chiếc giường. Lãnh Tây đang mơ màng thì cảm giác được người bên cạnh cứ trăn trở qua lại.
Cô nhẹ nhàng dịch Hi Hi sang một bên: "Lúc tối anh uống cà phê hả?"
Cao Tử Quần sững ra: "Đâu có."
"Vậy tại sao tinh thần còn tốt như vậy" Lãnh Tây ngáp to.
Cao Tử Quần nắm chặt lấy tay cô: "Ngày mai bố em về, anh khẩn trương."
Lãnh Tây nhắm chặt hai mắt, cảm thụ được độ ấm bàn tay anh. Một hồi lâu sau hai người vẫn trầm mặc.
"Em nghĩ bố em sẽ hiểu." Trong đêm tối yên tĩnh, cô nhẹ nhàng nói.
Lòng Cao Tử Quần trào dâng niềm hạnh phúc. Anh dịu dàng đặt lên má cô một nụ hôn.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ấm chan hòa cuối cùng cũng đã đến sau những chuỗi ngày u ám tối tăm.
Cao Tử Quần và Tôn Thành đều tự lái xe, Tôn Thành đi theo sau xe anh. Dọc đường đi tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Cao Hi Hi cũng tự cảm giác được, cô bé lặng im vùi đầu vào lòng bà ngoại.
Sau đoạn đường dài hai tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
Cao Tử Quần nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trầm xuống: "Anh và Hi Hi ở đây đợi mọi người."
Lãnh Tây nhìn anh, gật đầu rồi cũng không nói gì thêm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ước chừng nửa tiếng sau, anh nhìn thấy mọi người đi ra. Ánh mắt anh rơi vào người đứng giữa kia. Gió lạnh phất phới thổi bay vạt áo ông, thân hình gầy gò, mái tóc bạc phơ.
Bỗng nhiên Cao Tử Quần bắt gặp ánh mắt ông nhìn sang, ánh mắt kia như trời đông gió rét khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trang 3 / 4Ông Lãnh trở về, gia đình đoàn tụ, mọi người trong nhà ai nấy đều nghẹn ngào xúc động. Tần Hiểu Vân không thể kìm nén những giọt nước mắt hạnh phúc, bao nhiêu đắng cay bà chịu đựng mấy năm qua cuối cùng cũng được đền đáp.
Ông Lãnh bình tĩnh nói: "Được rồi, gia đình đoàn tụ rồi bà còn khóc cái gì nữa."
Tần Hiểu Vân lau nước mắt: "Tôi khóc còn không phải vì ông sao."
Những tháng ngày trước, hai người suốt ngày giận nhau, ông Lãnh là người ham vui, bởi vậy bà , giờ đã đến tuổi này rồi, chỉ có thể bầu bạn cùng nhau suốt quãng đời còn lại.
Ánh mắt ông Lãnh chuyển qua người Cao Hi Hi, nhàn nhạt, không gợn sóng. Năm ấy, ông đã bắt Lãnh Tây bỏ đứa bé đi vì không muốn sau này con gái ông bị đứa bé rằng buộc. Hôm nay nhìn thấy cháu ngoại, lòng ông không khỏi bùi ngùi xúc động.
Cao Hi Hi đứng yên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của ông ngoại, cô bé vẫn tươi vui như mọi ngày.
Lại nhìn qua Cao Tử Quần, trong lòng ông lặng lẽ thở dài, không nói một lời. Lần trước khi Tần Hiểu Vân vào thăm, đã kể lại toàn bộ sự việc cho ông, bảy năm trong đấy, có điều gì mà ông chưa từng chứng kiến qua.
Chỉ là trong lòng ông vẫn còn vài phần tức giận.
Ngày hôm đó, cả gia đình cùng đến khách sạn ăn cơm để chào đón ông trở về.
Ông Lãnh vừa về đến nhà, Cao Tử Quần đã cho người đưa ghế mát xa đến. Ông chỉ nhàn nhạt liếc nhìn qua, một câu cũng không nói.
Mỗi lần nhìn thấy thế Lãnh Lượng liền cười chế nhạo, sau đó lại đặc biệt ân cần hỏi thăm bố: "Bố, chú Lý nhà đối diện gọi bố đi đánh cờ."
Ông Lãnh gật đầu: "Lát nữa bố qua."
Lãnh Lượng nhìn qua Cao Tử Quần cười đắc ý, điệu bộ thật khiến người ra phẫn hận.
Ngày hai sau, Cao Tử Quần mang đến một hộp trà hảo hạng. Thấy ông Lãnh đang đánh cờ với hàng xóm trước cổng, anh tiến đến chào hỏi. Ông Lãnh chỉ ngước mắt nhìn, không nói gì.
Anh liền tự tìm cho mình lối thoát: "Cháu đi vào trước, không quấy rầy bác và mọi người nữa ạ."
Anh đi được vài bước thì có người hỏi: "Ông Lãnh người kia là ai thế?"
"Tuấn tú, lịch sự...là con rễ ông à? Nhìn chiếc xe cậu ấy lái, chắc là đắt lắm đây."
Cao Tử Quần bước nhanh về phía trước.
"Là một người hàng xóm cũ mà thôi." Thanh âm nặng nề vang lên.
Toàn thân Cao Tử Quần hóa đá, thật quá đau lòng!
Mấy ngày tiếp theo, ông Lãnh vẫn không mở miệng nói với Cao Tử Quần một chữ, lúc này đây Cao Tử Quần đúng thật là đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng.
Ngày hai chín, công ty Cao Tử Quần họp thường niên, anh bị mọi người chuốc cho không ít rượu. Về đến nhà, anh ôm chầm lấy Lãnh Tây: "Tây Tây, em nhẫn tâm nhìn anh phải chịu đựng như vậy sao? Bây giờ mỗi đêm anh đều nằm thấy ác mộng. Bố em thật sự muốn thế nào đây?"
Lãnh Tây đang nói chuyện phiếm trên mạng, các bạn học cũ đều đã được nghỉ tết, tâm trạng vui vẻ nên cùng nhau lên mạng tám chuyện, bàn bạc đi đâu chơi, chuẩn bị đồ tết gì, gia đình đón tết ở đâu...
Lãnh Tây hờ hững nói: "Ông ấy chưa đuổi anh ra khỏi nhà đã là may lắm rồi, anh còn hy vọng ông ấy làm gì nữa?"
Cao Tử Quần dần dần tỉnh rượu, khẽ nheo mắt: "Nhưng ông ấy không thèm nói với anh một câu. Chẳng thà ông ấy đánh anh một trận, còn hơn là lạnh nhạt như bây giờ."
Ánh mắt Lãnh Tây đảo qua: "À, tối giao thừa, anh phải về nhà bố đúng không?"
Cao Tử Quần giang tay kéo cô sát lại, hai người đối diện nhau, anh nhìn cô không nói gì.
Lãnh Tây nhìn thấy ẩn ý trong mắt anh, cô gạt tay anh ra: "Anh trả lời đi chứ."
Cao Tử Quần cười bất đắc dĩ: "Dĩ nhiên công việc quan trọng hàng đầu hiện giờ chính là lấy lòng bố vợ, cho nên năm nay anh sẽ đón giao thừa ở nhà em." Nói xong, dường như lại nhớ đến điều gì: "Bố em đã quay lại, mà căn nhà kia cũng nhỏ quá, hay để mọi người dọn đến căn nhà đối diện đi, sau đó làm thông hai nhà, như vậy tiện hơn." Bây giờ anh đã không sống ở căn nhà đối diện nữa.
Lãnh Tây đặt máy tính lên bụng, ậm ừ qua loa. Một cô bạn học kể chuyện, có một cặp đôi cãi nhau bởi chuyện về nhà vợ hay nhà chồng ăn tết, Lãnh Tây chăm chú đọc.
"Sao em?" Cao Tử Quần bất mãn vì cô thờ ơ, bực mình thu máy tính của cô lại.
"Anh nỡ lòng để bố anh đón tết một mình ư?" Lãnh Tây hỏi lại.
Cao Tử Quần nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt: "Em đau lòng cho bố anh thế tại sao không thương xót cho anh?"
Lãnh Tây tức giận trừng mắt liếc anh: "Đó là vì bố anh đáng yêu hơn anh nhiều." Ông Cao quả thật là một người hiền hòa.
"Ơ, anh có chỗ nào không tốt." Anh nghịch ngợm lấy tay chọt chọt người cô, Lãnh Tây vốn sợ bị chọc nhột, liền đưa tay đầu hàng.
Hai người trêu đùa một lúc, Cao Tử Quần mới mở miệng: "Ngày mai mẹ anh trở về, rồi hai người cùng nhau đi Hải Nam."
Đây là lần đầu tiên Lãnh Tây nghe anh nhắc đến chuyện của mẹ. Cô nghiêng đầu, ánh mắt anh mông lung giăng kín một tầng sương mù.
"Bố mẹ anh là một đôi thanh mai trúc mã, hai người lớn lên rồi theo ước nguyện của bề trên kết hôn. Bố anh khi đó chỉ lo đến sự nghiệp, mà mẹ anh chỉ xem bố như người thân. Năm anh lên năm, bà đã bỏ đi. Bởi vì khi đó bà phát hiện bố anh và người phụ nữ khác cùng nhau."
Lãnh Tây kinh ngạc.
"Thật ra từ xưa đến nay bố chỉ có mình mẹ, qua nhiều năm ông ấy vẫn cứ một mình."
"Vậy tại sao ông ấy lại để mẹ anh đi?" Lãnh Tây hỏi.
Cao Tử Quần nhìn vào mắt cô: "Là mẹ anh muốn rời đi. Bà luôn không thích cuộc sống như vậy. Bà thích một cuộc sống đơn giản, an tĩnh mà bố anh khi đó không thể cho bà ấy. Sau khi bà bỏ đi, bố đã dần dần từ bỏ hết tất cả, thế nhưng bà ấy vẫn không quay trở lại."
"Vậy lần này bà quay trở lại rồi sao?"
Cao Tử Quần nhếch môi: "Không phải vì bố anh, cũng chẳng phải vì anh..."Anh cố tình ngừng lại: "Mà là vì em."
Lãnh Tây trợn tròn mắt.
"Đúng vậy, mục đích của bà ấy về lần này là muốn gặp em." Cao Tử Quần khẽ cười, vẻ mặt không để tâm: "Anh và bà ấy duyên ngắn, là mẹ con mấy chục năm nhưng số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau khi sinh anh thì bà bị bệnh, rồi được người ta chỉ cách phẫu thuật, sau khi lành bệnh bà liền trở thành tín đồ con chiên."
Anh kể toàn bộ câu chuyện của mẹ anh cho cô. Lãnh Tây xúc động: "Em thật sự ngưỡng mộ mẹ anh, bà là một người phụ nữ rất dũng cảm." Cô cười nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: "Khó trách trước đây con người anh luôn u tối đến như vậy, thì ra là thiếu tình thương."
Cao Tử Quần nhìn cô, rồi bỗng nhiên bật cười: "Hiện tại anh vẫn thiếu tình thương, Tây Tây..." Anh hôn lên cổ cô.
Lãnh Tây cóc lên đầu anh: "Tránh ra một bên."
Cao Tử Quần tức giận: "Con gái các em sao nói chuyện lâu thế, đã nói mấy tiếng rồi, rốt cuộc có định kết thúc hay không đây?"
Lãnh Tây gõ bàn phím: "Chuyện nhà cửa anh tự nói chuyện cùng họ đi, em mặc kệ."
Khóe miệng Cao Tử Quần giật giật, bây giờ anh đúng là đang bước trên hố mìn, nhỡ đâu không cẩn thận đụng đến ngòi nổ của bố vợ...thôi thì toàn thân anh tan xát tanh bành. Anh đau khổ nằm xuống, Lãnh Tây nhàn nhạt liếc nhìn: "Sáng mai bố em đi chợ bên thành Tây mua cá."
"Đi xa như thế làm gì?" Người nào đó nhắm mắt rầu rĩ.
"Ông ấy vẫn luôn thấy cá ở đó tươi ngon, mỗi năm đều đến đó mua." Lãnh Tây trả lời.
Cao Tử Quần cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, khi Lãnh Tây thức dậy thì đã thấy vị trí bên cạnh trống trơn, cô đưa tay sang thì thấy lạnh băng, xem ra đã đi từ sớm.
Cao Tử Quần lái xe đến Lãnh gia, mang theo bữa ăn phong phú. Tần Hiểu Vân vui vẻ ra mặt, niềm nở gọi anh vào cùng ăn.
Ăn xong, ông Lãnh mang túi đi ra ngoài, Cao Tử Quần vội vã đuổi theo: "Bác để cháu đưa bác đi, hôm nay lạnh lắm khó bắt xe."
Ông Lãnh lãnh đạm nhìn anh, cuối cùng cũng lên xe anh ngồi. Buổi tối kia, con gái ngồi xuống bên cạnh ông, vẻ mặt vừa lo sợ vừa nghẹn ngào nhưng ông vẫn cảm nhận được con gái mình đang rất hạnh phúc. Ông chỉ có thể chúc phúc, đây là con đường bọn chúng tự chọn, có lẽ lại đúng với câu tục ngữ kia-muốn được hạnh phúc phải trải qua nhiều gian nan trắc trở.
Cao Tử Quần xúc động, khi anh rẻ khúc, bánh xe trơn trượt một đường, ông Lãnh nhìn bóng lưng anh, cứng nhắc nói: "Còn sớm, không cần vội."
Cao Tử Quần nắm chặt vô lăng, cuối cùng trái tim anh cũng đã thoải mái nhẹ nhõm, còn đâu bộ dáng kiêu ngạo của thường ngày.
Đến chợ, Cao Tử Quần và ông Lãnh cùng xuống xe. Nơi này kẻ tốt người xấu lẫn lộn, là nơi tụ họp của tầng lớp bần cùng nhất trong thành phố D. Ông Lãnh đi học theo con đường nhỏ lên phía trước.
Tiếng gào thét, tiếng gà gáy hỗn loạn cùng với tạp chất nồng nặc, Cao Tử Quần trong bộ vest tây không thể nghi ngờ gì thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Ông Lãnh đi dạo một vòng, cuối cùng cũng tìm được cá muốn mua. Ông chủ bán ở đây đã mấy chục năm, hiện tại đã già nên để cửa hàng lại cho con trai trông coi. Nhìn thấy ông Lãnh có chút quen mặt, anh lên tiếng: "Bác, đã nhiều năm không gặp."
Ông Lãnh cười: "Lấy cho tôi hai con cá."
"Được, cháu chọn cho bác hai con lớn, đây đều là cá vừa mới đánh lên tối qua, tươi ngon."
Cao Tử Quần chỉ đứng bên cạnh nghe hai bọn họ nói chuyện.
"Bác, đây là con rễ bác à? Lâu lắm rồi không gặp con gái bác."
Cao Tử Quần trả tiền, ông chủ tìm tiền trả: "Cậu con rễ này của bác thật không tệ, còn đi cùng bác đến đây đi chợ. Hiện tại người giống anh ấy làm gì còn. Bác, bác thật có phúc."
Ông Lãnh cười cười: "Nào có, cậu xem, bố cậu cũng đã có cháu nội rồi."
Chương trình phát thanh đã bắt đầu, hai người tiếp tục hàn thuyên, Cao Tử Quần đứng cạnh bên. Ai ai đi ngang cũng ngoảnh đầu lại nhìn anh.
Trên đường về, ông Lãnh lại nói: "Từ nhỏ Lãnh Tây rất thích ăn cá, lúc bốn tuổi nó đã bắt đầu tự tay làm cá, đập cá nó cũng không sợ. Lúc nó bé, ta thường đưa nó đến đây mua cá, lần đầu tiên nhìn thấy con cá đang bơi trong nước, không hiểu nó lấy đâu ra một cây sắt nhọn đâm thủng mắt con cá. Nó còn nói, nó muốn xem con cá còn có thể bơi trong nước nếu mất mắt hay không."
1
Nhắc đến con gái, vẻ mặt ông Lãnh trần đầy yêu thương.
Cao Tử Quần bất giác cong khóe môi.
"Nó từ nhỏ đã được ta nuông chiều, sau khi nó chào đời công việc làm ăn của ta ngày càng phát đạt. Nó chưa từng trải qua tủi thân vất vả nào cho đến khi quen cậu..."
Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng, Cao Tử Quần không kịp phòng bị, vẻ mặt cứng nhắc, anh khó khăn lên tiếng: "Bác, cháu xin lỗi."
Ông Lãnh lại nói: "Cậu không cần nói lời xin lỗi với tôi, cậu và Tiểu Tây đã có thể đi đến bước này thì tôi cũng tôn trọng hai đứa. Sau này cậu làm thế nào cũng không cần nói với tôi."
Vẻ mặt Cao Tử Quần sững sờ. Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại hôm nay, anh lại càng cảm thấy kính nể ông. Trước đây, trong mắt anh, ông Lãnh cũng chỉ là một thương nhân nhỏ bình thường, nhưng bây giờ đã không còn như vậy. Ở bên cạnh ông Lãnh anh học được rất nhiều, đó là những thiếu sót trên người anh...
Trang 4 / 4Cuối cùng giao thừa năm nay gia đình Lãnh Tây đã có thể sum vầy bên nhau. Đêm ba mươi, trong lòng mỗi người đều lâng lâng hạnh phúc. Cao Hi Hi là vui nhất, cô bé nhận được rất nhiều bao lì xì.
Cao Tử Quần cùng ông Lãnh uống đến bảy tám ly rượu, Tần Hiểu Vân thấy thế liền vội ngăn lại. Mặc dù chỉ đôi khi ông Lãnh ngẫu hứng hé ra một nụ cười nhưng Cao Tử Quần cảm thấy rất vui vì ít ra ông cũng đã cởi mở hơn với anh.
Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây cùng dọn dẹp mọi thứ xuống bếp, bà hỏi con gái: "Sao con không ngăn lại, con xem bố con đã uống bao nhiêu rồi."
Lãnh Tây cười: "Mẹ, đấy là bố đang thử thách anh ấy. Không phải trước kia bố vẫn luôn muốn cùng con rễ uống rượu sao? Mà mẹ cho rằng tửu lượng của anh ấy chỉ có chừng ấy thôi sao?" Cô vừa lau chén bát vừa nói.
Tần Hiểu Vân nhỏ giọng hỏi: "Hai đứa dự định khi nào thì kết hôn?"
Lãnh Tây bất đắc dĩ đành cười qua chuyện.
"Nếu đã buông xuống được những chuyện đã qua, thì con và nó cũng nhanh chóng tính chuyện đi. Sang năm mới là đã ba mươi rồi, nhanh làm lễ cưới, đến khi đó Hi Hi sẽ làm tiểu hoa đồng cho con." Tần Hiểu Vân lại bắt đầu tưởng tượng.
"Con không định tổ chức đám cưới." Cô khẽ nói, trải qua nhiều chuyện, hình thức đối với cô sớm đã không còn quan trọng.
Dĩ nhiên Tần Hiểu Vân không đồng ý nhưng cũng chỉ để trong lòng, là một người mẹ bà đương nhiên hy vọng sẽ được nhìn thấy con gái mình mặc chiếc váy cưới trắng bước lên lễ đường.
"Ngày hôm qua, mẹ Tiểu Lưu nhà bên cạnh nói nhìn thấy em trai con cùng một cô gái đứng nói chuyện bên đường. Em trai con đã có bạn gái rồi à? Bà ấy còn nói cô gái ấy xinh lắm."
Ánh mắt Lãnh Tây thay đổi, cô thở dài: "Cô gái ấy thích nó, nhưng nó lại luôn cự tuyệt."
"Nó cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, con gái người ta có điểm nào không tốt chứ."
Lãnh Tây nói: "Mẹ, chuyện này không nên miễn cưỡng, tính tình của Tiểu Lượng không phải mẹ không biết, không ai có thể ép buộc được nó."
Tần Hiểu Vân nghĩ cũng đúng, trước kia thái độ của nó đối với Hi Hi hoàn toàn lạnh băng, còn bây giờ hễ có thời gian là đưa Hi Hi đi chơi.
"Được rồi, chuyện ở đây để mẹ, con đi pha cho hai người kia hai ly mật ong đi."
Lãnh Tây lau tay rồi xoay người ra ngoài.
Ông Lãnh đã quay về phòng nghỉ ngơi, Lãnh Tây nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn rồi quay ra đóng cửa phòng. Cao Tử Quần nhắm mắt ngồi trên ghế, dưới ánh đèn sắc mặt anh trắng bệch. Lãnh Tây đi đến: "Anh uống mật ong đi."
"Ờ." Cao Tử Quần uống cạn, ánh mắt vui vẻ: "Tửu lượng bố em quả thật không tồi."
Lãnh Tây cười: "Anh cũng vậy mà."
"Hi Hi đâu?" Uống xong ly mật ong, nhuận nhuận cổ họng, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
"Lãnh Lượng đưa con bé xuống lầu đốt pháo hoa rồi."
Cao Tử Quần cười nhếch môi: "Nhóc kia đúng là ai gặp cũng mến."
"Anh đang ghen tỵ à?"
Cao Tử Quần lặng im trong chốc lát.
"Là anh vui mừng." Anh thở dài một hơi: "Người nhà em cuối cùng cũng chấp nhận anh." Quả thật anh đã từng nghĩ, nếu lúc trước anh theo đuổi cô như bao đôi tình nhân khác, thì kết cục của anh và cô sẽ như thế nào?
Có một lần anh và Trần Trạm Bắc cũng nhắc đến vấn đề này, Trần Trạm Bắc khẽ cười: "Lãnh Tây tuyệt đối sẽ không quen cậu."
Nghe Trần Trạm Bắc nói với giọng chắn chắn, anh cảm thấy buồn bực, nhưng anh cũng nghĩ vậy. Dù sao đi nữa thì kết cục cũng cho thấy rằng cô sẽ mãi mãi là của anh.
Cuộc sống cứ vậy trôi qua trong bình thản và vui vẻ, vừa chớp mắt đã đến ngày lễ tình nhân. Công viên trò chơi của tập đoàn Trung Chính khai trương tưng bừng, tất cả mọi chuyện này Lãnh Tây chẳng hề hay biết.
Hôm mười ba, Lãnh Tây đưa Hi Hi đến trung tâm mua sắm mua đồ dùng học tập mới. Thật ra Hi Hi cái gì cũng không thiếu, chỉ là Lãnh Tây muốn đền bù lại bảy năm qua không ở bên cạnh con gái.
Cả tòa nhà trung tâm trang trí lễ tình nhân, tất cả đều tràn ngập trong sắc màu của tình yêu, bong bóng, đèn hoa lấp lánh, Lãnh Tây dù muốn thờ ơ nhưng trái tim vẫn cảm thấy rộn ràng.
Mấy hôm nay, người nào đó cứ về đến nhà là lại như vô tình cố ý nhắc đến chuyện ngày lễ.
Ví dụ như: "Cửa hàng hoa của em mấy hôm nay chắc bán được lắm nhỉ?"
"Bình thường mọi người tặng bao nhiêu bông hoa?"
"Hiện tại loại hoa nào là dễ bán nhất?"
...
Thật ra người nào đó muốn hỏi rằng, em chuẩn bị tặng anh cái gì? Nhưng dù có thể nào anh cũng không mở miệng ra được. Nhỡ đâu Lãnh Tây không có ý định tặng thì mặt mũi anh biết để đâu cơ chứ.
"Mẹ, mẹ và bố định trải qua lễ tình nhân như thế nào?" Cao Hi Hi tò mò hỏi.
"Thật quá tinh ranh." Lãnh Tây khẽ cười, trẻ con thời buổi này trưởng thành sớm quá.
"Thần Thần nói dì Thần Hi mua cho bác Trần một chiếc kẹp cà vạt, thế còn mẹ?"
Lãnh Tây không trả lời.
"Mẹ. mẹ có muốn biết bố đã chuẩn bị quà gì cho mẹ không? Con thấy rồi, con có thể nói bí mật cho mẹ."
Lãnh Tây cười: "Bây giờ mẹ có thể lựa chọn không muốn biết không?"
Cao Hi Hi ngập ngừng: "Con biết rồi, mẹ muốn tự mình tạo ra bất ngờ à? Yên tâm đi, con sẽ không nói rằng bố muốn tặng cho mẹ một công viên trò chơi đâu."
Tặng công viên trò chơi, thật hay đùa, cô cũng không muốn nghĩ thêm.
Mua xong túi sách và đồ dùng học tập cho Hi Hi, Lãnh Tây lại đưa Hi Hi lên tầng ba.
Cao Hi Hi vừa nhìn là đã biết mẹ muốn mua quà cho bố.
Lãnh Tây và con gái dạo quanh một vòng, sao cùng dừng lại trước một cửa hàng Italy, cô bị chiếc áo da trên con ma đơ canh đẹp trai kia hấp dẫn. Từ trước đến nay Cao Tử Quần vẫn luôn mặc tây trang, không biết mặc áo da trông sẽ như thế nào.
"Mẹ, bố sẽ không thích." Cao Hi Hi lanh lảnh nói.
"Vậy à?" Lãnh Tây nhìn con gái: "Thỉnh thoảng cũng nên thay đổi phong cách."
Hai mẹ con đang nói chuyện thì bỗng nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ đang tiến đến. Lãnh Tây nhìn lướt qua, vẻ mặt liền chuyển sắc.
Tôn Linh Lợi và Tần Lục từng bước đi đến, tuấn nam mỹ nữ, toàn thân toát lên một phong cách rất riêng.
"Lãnh Tây, thật trùng hợp..." Tôn Linh Lợi yếu ớt cười chào hỏi.
Vẻ mặt Tần Lục nhàn nhạt nhìn không rõ tâm tình gì, một tay trong túi anh nắm chặt,ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
"Xin chào." Lãnh Tây mỉm cười, khoảng cách gần như vậy, nhưng Lãnh Tây lại cảm thấy nhìn không rõ hai người này.
"Đến mua quần áo cho anh Cao à?"
"Chỉ đi dạo thôi."
Tần Lục đứng một bên, đôi môi vẫn mím chặt.
Tôn Linh Lợi khẽ cười, ánh mắt nhìn xuống Hi Hi, cô cúi người, vuốt má cô bé: "Con gái cậu rất đẹp."
Cao Hi Hi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lễ phép chào: "Chào cô, chào chú."
Tần Lục nhìn cô bé, đôi mày khẽ động, đột nhiên lên tiếng: "Ừ."
Đôi mắt Tôn Linh Lợi lóe lên một tia kinh ngạc, cô đứng dậy: "Được rồi, không phiền cậu nữa."
"Tạm biệt." Lãnh Tây thản nhiên nói. Nhìn bóng lưng hai người dần dần khuất dạng, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc thang máy đi xuống tầng hai, Tần Lục đột nhiên trầm giọng lên tiếng: "Linh Lợi, em đi đi."
Tôn Linh Lợi quay mặt sang nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn giống như năm đó, lãnh đạm vô tình. Đài phát thanh đang phát ca khúc "Con đường tình yêu chỉ có anh và em" của Nhậm Hiền Tề, cùng với thanh âm êm ái của MC: "Ngày mai là lễ tình nhân, bạn đã chuẩn bị quà tặng cho người yêu của mình chưa?"
Cô sớm biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ đến sẽ ở trong tình cảnh này. Vẻ mặt Tôn Linh Lợi từ kinh ngạc cho đến bi thương rồi chuyển qua thản nhiên, tất cả đều rất nhanh, cô buông tay anh ra, dịu dàng nhìn anh.
"Nhà cửa , chi phiếu, anh sẽ bảo Đại Trương chuẩn bị." Giọng nói lạnh lẽo, không một chút cảm xúc.
Tôn Linh Lợi cười tự giễu, cô thầm hít sâu: "Được." Cô cố gắng kìm nén tâm tình, lấy một chiếc hộp từ túi ra đưa đến trước mặt anh: "Vốn định mai mới tặng anh, nhưng chúng ta đã kết thúc hôm nay rồi."
"Lễ tình nhân vui vẻ...Lục ca." Tôn Linh Lợi thản nhiên cười.
Tần Lục khẽ nheo mắt nhận lấy.
"Vậy em đi trước."
Tôn Linh Lợi đi đến cửa, quay đầu lại nhìn tấm băng rôn "Happy Valentine's day" khóe mắt cô ươn ướt.
Bảy năm gắn bó cùng anh, cuối cùng cũng chia tay.
Rốt cuộc vẫn không thế trốn thoát.
Tất cả cũng bởi vì Lãnh Tây mà bắt đầu, và giờ đây cũng vì cô mà kết thúc. Tôn Linh Lợi chậm rãi nhấc bước, khi nhận được tinh Lãnh Tây trở về cô sớm đoán được tương lai của bản thân.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, cô vươn tay đón lấy tia nắng mặt trời.
Mỉm cười thỏa mãn... Buông tay.
Sau cùng Lãnh Tây lại quyết định mua cho Cao Tử Quần một chiếc ví, kiêu dáng đơn giản nhưng rất đẹp. Quay người lại cô không thấy Hi Hi đâu nữa, cô hoảng hốt chạy đi tìm.
Cô hỏi tất cả các nhân viên, sau lại có một người nói nhìn thấy Hi Hi đi về phía bên kia.
Chuyện Hi Hi bỏ đi lần trước vẫn luôn ám ảnh cô, cô lập tức đến tổng đài của trung tâm mua sắm nhờ giúp đỡ, hi vọng Hi Hi có thể nghe thấy.
Cô nhân viên an ủi: "Chị đừng gấp, trước đây có một đứa bé còn nhỏ tuổi hơn con chị cũng đi lạc, sau cùng nghe được truyền thanh tự mình quay về đó."
Lãnh Tây khó khăn mở miệng: "Thật sự cám ơn cô"
"Đây là điều chúng tôi nên làm."
Lãnh Tây vội vàng gọi điện cho Cao Tử Quần, mặc dù rất lo lắng nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo: "Em hãy bình tĩnh, trung tâm mua sắm đó ở đâu."
"Kim Cơ." Cô trả lời.
Cao Tử Quần nhíu mày: "Được, anh sẽ cho người đi đến giúp. Em yên tâm đi, con gái chúng ta em còn chưa biết sao? Con bé sẽ không có việc gì đâu."
Lãnh Tây thở ra, cô gật đầu ừ.
Lúc Cao Tử Quần và Lãnh Tây đang quấn quýt tìm khắp, Cao Hi Hi đang đứng ở tầng hai.
"Cháu sao thế?" Tần Lục chọn một chiếc kẹp hình nơ
Cao Hi Hi nhìn thoáng qua: "Chú, cháu muốn tìm mẹ, nếu như mẹ không nhìn thấy cháu chắc chắn sẽ khóc."
Tần Lục cười nhếch môi, ánh mắt thay đổi: "Chú tặng cái này cho cháu." Anh kẹp chiếc nơ lên đầu Hi Hi, ánh mắt lạnh lùng dần trở nên dịu dàng.