Khó Để Buông Tay

Lãnh Tây vừa muốn xoay người, Hứa Thi liền giữ tay cô lại, vẻ mặt cô hơi áy náy: “Xin lỗi, có thể cô đã hiểu lầm, tôi và anh ấy không có gì cả. Cho dù là có gì, thì cũng chỉ là tình cảm đơn phương của tôi, còn anh ấy…” Hứa Thi nhún vai.

Cô từ từ buông tay Lãnh Tây: “Cô và anh ấy…”

“Chuyện tôi và sư huynh cũng chỉ là quá khứ.” Lãnh Tây thở ra: “Hứa Thi, tôi và anh ấy đã vuột mất từ những năm trước rồi. Tôi cũng đã có con gái…”

Hứa Thi nhìn vào đôi mắt trong sáng kia, cô cố giải thích: “Tôi không có ý đó.”

Lãnh Tây cũng mỉm cười: “Tôi biết, tôi về trước đây.”

Lãnh Tây vô hồn  bước đi trên đường, gió lạnh gào thét khiến cho lòng người càng lạnh buốt.

Lúc cô trở lại cửa hàng đã hơn mười một giờ, Tiểu Ưu và Tiểu Dịch thấy cô về, muốn đến hỏi thăm tình hình nhưng trông sắc mặt ảm đạm của cô họ cũng không dám đến quấy rầy.

Lãnh Tây lẳng lặng tiếp tục công việc cắt tỉa hoa, điện thoại di động vang lên, cô do dự một hồi lâu mới nhận.

Là Cao Tử Quần.

“Em đang làm gì đó?” Cao Tử Quần vừa mới họp xong, anh bận việc từ sáng sớm, đến bây giờ mới có chút thời gian: “Em đã ăn chưa?”

Lãnh Tây nhìn nhành cẩm chướng trong tay, ánh mắt ngước ra ngoài cửa sổ, cô nhàn nhạt đáp: “Hi Hi đang làm gì đấy?”

Cao Tử Quần nghe ra trong giọng nói cô có chút khác thường: “Thư ký Tôn đã đưa con bé xuống lầu chơi rồi.”

Trầm mặc một hồi, Lãnh Tây trong nhất thời không biết nói gì.

Cao Tử Quần nhíu mày: “Tây Tây, sao em không hỏi thăm anh?” anh đáng thương nói: “Anh vẫn còn chưa ăn trưa.”

Lãnh Tây vẫn không nói gì cũng không hỏi gi.

“Anh vừa mới mở một cuộc họp buổi sáng. Thật không biết đám người này thường ngày làm việc kiểu gì. Tây Tây, hôm nào  gia đình chúng ta đi du lịch đi. Không phải trước đây em nói muốn đên đảo Maldive du lịch sao?” Tuy trước đây họ chỉ cùng sống chung với nhau trong một thời gian ngắn, nhưng những chuyện của cô anh vẫn mãi nhớ rõ.

Lãnh Tây nghe Cao Tử Quần lải nhải mãi không thôi, buồn phiền trong lòng cô dần nhạt đi: “Cao Tử Quần, sao trước đây em không biết anh om sòm như vậy nhỉ. Bây giờ em đã rõ, Hi Hi rốt cuộc là được di truyền từ ai.”

Có khách đến  mua hoa, Lãnh Tây vội vàng gác máy. Trong lòng Cao Tử Quần có chút thất vọng, sao Lãnh Tây không hề quan tâm gì đến anh thế? Anh cũng vừa nhận được điện thoại báo là Lãnh Tây đến bệnh viện thăm Sở Hàng, tâm trạng của anh không khỏi phiền muộn.

Buổi sáng lúc Sở Hàng xuất hiện thật sự anh rất lo sợ. Sở Hàng đối với Lãnh Tây tình thâm ý trọng, nhưng cuối cùng lại bị anh phá vỡ. Cao Tử Quần không hề hối hận, có lẽ là quá trình quá vất vả, cũng có lẽ trong thâm tâm anh luôn cho rằng một ngày nào đó Lãnh Tây sẽ chấp nhận anh.

Thư ký Tôn đưa Hi Hi lên, cô bé cực kỳ phấn khích chạy đến bên bố: “Các chị mời con rất nhiều đồ ăn ngon.”

Cao Tử Quần dịu dàng vuốt tóc con gái, ngước mắt nhìn thư ký Tôn nói: “Phiền cô rồi.”

Thư ký Tôn dịu dàng mỉm cười: “Không cần khách sáo vậy đâu ạ, Cao tổng…” Thanh âm cô hơi giương cao: “Sự tích tối qua của anh…anh hùng cứu mỹ nhân tôi nghĩ không lâu nữa sẽ được truyền đi khắp nơi.”

Nghe vậy Cao Tử Quần nhìn xuống Hi Hi.

Cao Hi Hi cười hả hê: “Bố, là con đang giúp bố tạo nên hình tượng vĩ đại.”

Thư ký Tôn nhìn màn đối đáp của hai bố con không khỏi buồn cười.

Xế chiều, Cao Hi Hi ngủ trưa tại phòng anh. Cao Tử Quần đang đọc báo cáo về hạng mục công viên trò chơi, thư ký Tôn gọi điện thoại vào: “Cao tổng, cô Văn Thư đến gặp anh.”

Cao Tử Quần khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Để cô ấy vào.”

Không lâu sau, cửa mở ra, bước chân Văn Thư hơi vội vàng, nhìn thấy anh cô mỉm cười: “Tử Quần.” Khuôn mặt cô trở nên rạng ngời.

Cao Tử Quần nhìn cô lịch sự cười: “Sao lại đến đây tìm anh?”

Văn Thư nhìn anh bỗng nhiên cười tươi, nụ cười bao hàm nhiều ý nghĩa: “Nếu như không đến tìm anh, sợ là chẳng biết bao giờ mới gặp được anh.”

Cao Tử Quần nhếch môi: “Trong khoảng thời gian này, anh có hơi bận.”

“Bận …?” Văn Thư thì thào lặp lại, tâm tình trong nháy mắt lóe lên.

“Tìm anh có chuyện gì không?” Cao Tử Quần đóng văn kiện lại.

Rất nhanh Văn Thư đã lấy lại vẻ tự nhiên: “Mười sáu này là sinh nhật sáu mươi của bố em. Em đặc biệt đích thân đến mời anh.”

“Em gọi điện thoại cho anh là được rồi.” Cao Tử Quần nhàn nhạt nói.

Văn Thư cười tiếu ý: “Đúng lúc em đi qua đây nên tiện thể lên thăm anh luôn.”

“Tiểu Tuyển dạo này thế nào rồi?” Anh hỏi.

“Tình trạng đã khá hơn.” Văn Thư bất đắc dĩ nói tiếp: “Còn cảm ơn anh lần trước đã giới thiệu bác sĩ Dương khoa tim mạch đến.” Cô thở dài, không chớp mắt nhìn anh: “Tiểu Tuyển bị như thế này đều là vì mối quan hệ của em. Nếu như năm đó lúc mang thai em chịu nghĩ cho đứa bé nhiều, tâm trạng không bị căng thẳng. có lẽ Tiểu Tuyển đã không phải chịu giày vò như thế này.”

Bàn tay Cao Tử Quần siết chặt, gân xanh cuồn cuộn nổi lên. Gương mặt chuyển sắc, lòng râm rỉ nhói đau.

Văn Thư hít sâu chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, em không quấy rầy anh nữa.”

Đóng cửa hàng, Lãnh Tây buộc một bó cẩm chướng, rồi bắt xe đến bệnh viện. Trên đường đi thì nhận được điện thoại của Cao Tử Quần: “Bây giờ anh và Hi Hi đến đón em.”

Lúc này Lãnh Tây mới chợt nhớ ra lúc sáng đã hẹn anh cùng đi gặp ông Cao. Cô nhíu mày: “Bây giờ em có việc, xin lỗi tối nay không thể cùng anh qua bên đó được rồi.”

Cao Tử Quần hít sâu: “Bây giờ em đang bận việc gì?” Ngữ khí anh có hơi cáu gắt.

Lãnh Tây nhìn ra cửa sổ: “Em đang trên đường đến bênh viện, sáng nay Sở Hàng gặp tai nạn, em đến thăm anh ấy.”

Cao Tử Quần cảm giác máu toàn thân đang chảy ngược dòng: “Vậy để anh đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Lãnh Tây thẳng thừng từ chối: “Em tắt máy trước.”

Cao Tử Quần nhắm mắt lại, mười ngón tay siết chặt tay lái, gương mặt chuyển sắc. Cũng may Cao Hi Hi đang mải mê đọc truyện không để ý.

Lúc Lãnh Tây đến bệnh viện, ông bà Sở vừa xuống lầu, Sở Hàng một mình trong phòng bệnh. Lãnh Tây nâng tay gõ cửa, Sở Hàng nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên vài phần kinh ngạc.

“Sao em lại đến đây?” thanh âm anh khàn khàn.

Lãnh Tây thấy bình hoa đầu giường đã cắm đầy bông, cô đặt bó cẩm chướng xuống bên cạnh.

“Sư huynh, anh không sao chứ?”

“Không có gì nghiêm trọng, bố mẹ anh cứ quan trọng hóa vấn đề, bắt anh nằm viện theo dõi.” Trán anh quấn dày băng gạc, anh mặc một chiếc áo len màu sẫm lại càng tô đậm sắc mặt tái nhợt.

“Hai bác cũng là vì lo cho anh.”

“Ừ.”

Trong nhất thời bầu không khí trở nên nặng nề.

Qua một lúc lâu, Sở Hàng đột nhiên mở miệng: “Có phải mẹ anh đã đến tìm em?”

Lãnh Tây không ngờ rằng anh lại nhắc đến vấn đề này, cô ngạc nhiên: “Sao anh lại hỏi vậy?”

Sở Hàng nhìn cô không chớp mắt, dường như hiểu ra, anh lên tiếng: “Anh cảm giác được, Tiểu Tây, anh xin lỗi.”

Lãnh Tây khẽ cúi mặt, cô lắc đầu: “Sư huynh, anh đừng nói vậy. Bác gái chỉ thuận đường đi ngang qua cửa hàng em thôi.”

Vẻ mặt anh trở nên nặng nề, cô cũng không nói gì nữa.

Bảy năm trước Lãnh Tây quyết định kết thúc cuộc tình này, nhưng anh vẫn luôn hoài nghi có phải cô thật sự đã buông xuống tất cả. Bảy năm sau, cô vẫn không thay đổi, cho đến nay cũng chỉ có mình anh kiên trì  mà thôi.

Kỳ thật anh đã sớm nhận ra, chỉ là trong lòng anh vẫn mãi cố chấp.

“Em và anh ta…” Thanh âm anh run run.

Lãnh Tây nhẹ nhõm thở ra: “Vẫn vậy.” Thật ra chính cô cũng không hiểu được tình cảm của mình đối với Cao Tử Quần rốt cuộc là như thế nào, có lẽ là dây dưa nhiều năm nên tình cảm cũng dần thay đổi.

“Em hãy đi du lịch một chuyến.” Anh khẽ nói, ánh mắt ấm áp nhìn cô: “Có lẽ đến lúc đó em sẽ tìm thấy đáp án.”

Cao Tự Quần đưa con gái đến thăm nội. Buổi sáng Cao Tử Quần đã điện cho bố nói là hôm nay sẽ đưa Lãnh Tây đến, ông Cao cứ thâp thoảng trong ngóng cả buổi, lúc này chả thấy người đâu, ông không khỏi cảm thấy mất mát.

“Con bé đâu?”

“Cô ấy bận việc đột xuất, lần sau con sẽ đưa cô ấy đến.”

Ông Cao hừ lạnh: “Con lại gạt ta.” Ông nghĩ hồi xưa con trai ông làm bao nhiều chuyện hồ đồ, bây giờ Lãnh Tây tha thứ cho nó mới là lạ.

“Ta nghĩ Tiểu Tây căn bản không muốn đến.”

Cao Tử Quần cảm thấy sốt ruột: “Bạn cô ấy gặp tai nạn, cô ấy đến bệnh viện.”

Ông Cao lạnh nhạt nói: “Tùy con tự dối mình. Chuyện của con con rõ ràng hơn ai hết. À quên nói cho con một việc, mẹ con gần trở về rồi, lần này về chính là  để gặp con dâu.”

Cao Tử Quần nở nụ cười mỉa mai: “Phải khiến bà ấy thất vọng rồi, con còn chưa tìm được vợ cho bà ấy.” Cao Tử Quần đối với người mẹ này tình cảm không sâu đậm, anh vẫn còn nhớ rõ hồi còn bé anh mãi đuổi theo níu kéo cầu xin bà đừng rời bỏ anh. Đến cuối cùng bà vẫn rời đi.

Đi đến nhiều năm như vậy.

Buổi tối, Cao Tử Quần một mình trở về, Cao Hi Hi bị bỏ lại nhà nội. Anh nhìn cánh cửa, vẫn còn dấu vết hôm qua anh lấy bình chữa cháy đánh xuống. Cao Tử Quần sốt ruột nhấn chuông.

Lãnh Tây mở cửa, nhìn thấy anh mới ngạc nhiên hỏi: “Sao anh đã về rồi?”

Trong lòng cao Tử Quần cảm thấy rất không thoải mái: “Em dường như rất không muốn gặp anh.”

“Đó là vì em tưởng tối nay anh sẽ không quay lại. Hi Hi đâu không cùng anh về à?”

Cao Tử Quần cởi giày, chân trần đi trên mặt đất. Lãnh Tây mở tủ lấy đôi dép đặt xuống chân anh: “Nền nhà lạnh lắm, anh mang dép vào đi.”

Cao Tử Quần lạnh lùng liếc nhìn đôi dép, màu xám tro, là dép dành cho nam: “Đây là để cho khách mang à?”

Lãnh Tây sửng sốt.

“Anh mới không thèm mang.” Cao Tử Quần hừ lạnh.

Lãnh Tây cũng không thèm để ý đến anh, đi vào bếp múc cho anh một chén cháo, Cao Tử Quần ngồi trên sô pha, hai người cũng không nói chuyện. Ánh đèn vàng chiếu xuống anh đang trầm ngâm đằng kia, không biết đang suy nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui