Suốt kỳ nghỉ đông, Cao Hi Hi ở lại cùng ông nội. Ông Cao có suy nghĩ riêng của mình, ông có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Lãnh Tây này, hơn nữa con trai ông cũng yêu cô ấy, ông tất nhiên không có lí do gì mà phản đổi, ông chỉ hi vọng con trai mình nỗ lực nhiều hơn nữa để có thể đón con dâu về càng sớm càng tốt.
Xét thấy những chuyện hoang đường trước kia của Cao Tử Quần và Văn Thư, tuy ông rất tức giận những cũng không còn cách nào. Năm đó Kiều Vũ bởi vì cứu con trai ông mà qua đời, lúc ấy Cao Tử Quần lại đang nóng giận nên mới dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Cả hai đứa đều ương ngạnh, cuối cùng lại khiến cho câu chuyện đi càng lúc càng xa. Mỗi lần nghĩ đến lòng ông lại càng xót xa.
“Nội, nội xem mấy chữ này cháu viết như thế nào?” Cao Hi Hi chạy đến, nắm lấy tay nội kéo đến bàn.
Ông Cao khẽ nheo mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn “Hậu đức tải vật” (1)
So với tuổi con bé mà đã có thể viết được như vậy đúng là không tệ.
(1) Lời Đại tượng truyện của quẻ Khôn trong Kinh Dịch.
“Hi Hi có biết mấy chữ này không?”
Hi Hi ngẩng đầu bình tĩnh trả lời: “Hậu đức tải vật” Cô bé cao giọng đọc.
“Vậy cháu có biết nó có nghĩa gì không?” Ông trìu mến vuốt đầu cháu gái.
Cao Hi Hi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nội, cháu không hiểu.”
Ông Cao nghiêm nghị giải thích: “Câu này có nghĩa là người có nhân phẩm cao quý mới có thể đảm đương những trọng trách to lớn.”
Cao Hi Hi thấu hiểu nói: “Ý nội muốn nói cho con biết là, phải làm một người có nhân phẩm cao quý.”
Ông Cao gật đầu, yêu chiều véo mũi cháu gái: “Hi Hi của nội thật thông minh, được rồi, rửa tay rồi đi chơi đi.”
Cao Hi Hi nói: “Mẹ cũng dạy cháu như vậy, sau này con lớn lên không cần phải làm một người giỏi giang, nhưng nhất định phải là một người lương thiện.”
Ông Cao cười hả hê, vẻ mặt hài lòng: “Mẹ cháu nói đúng đấy, bữa sau nhất định phải kể cho bố cháu những lời này.”
Những ngày gần đây của Cao Tử Quần trôi qua không được suông sẻ mấy, kể từ bữa cơm ấm cúng hôm đó, mối quan hệ của hai người lại bị đóng băng. Tối nay, anh thẩn thờ ngồi trong phòng khách, trầm tư ngắm nghía chiệc hộp nhung trong tay.
Anh hoàn toàn không nghe thấy ti vi đang chiếu gì.
Lãnh Tây đi đến: “Đến giờ rồi, anh chuyển kênh đi.”
Cao Tử Quần nghe thấy tiếng cô giật mình lật đật liền cất chiếc hộp vào túi, giả vờ cầm lấy điều khiển chuyển kênh.
Lãnh Tây không phát hiện ra sự khác thường của anh, ngồi xuống xem ti vi. Hai người đều lặng im.
“Trước kia không phải em không thích xem những chương trình này à?”
Thừa lúc đang chiếc quảng cáo, cô gọt táo: “Sở thích con người cũng thay đổi theo thời gian mà.” Lãnh Tây gọt xong thì đặt xuống đĩa đặt trước mặt anh.
Cao Tử Quần liếc nhìn qua: “Lạnh quá, buổi tối ăn những thứ này sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”
“Mấy hôm nay ngày nào cũng ăn lẩu, trong người cứ nóng nóng khó chịu.”
“Khó trách mấy hôm nay em cứ hay cáu gắt, sau này ít ăn lẩu lại đi, trong nhà có thuốc Ngưu Hoàng giải nhiệt không?” (2) Cao Tử Quần đứng dậy.
(2) Vị thuốc đông y.
Lãnh Tây ngẩng đầu trừng mắt anh: “Không có.” Cô sao không không hiểu ý trong lời anh được chứ.
Vừa hay chương trình lại tiếp tục, hai người không nói thêm gì nữa.
Đèn của những cô gái dần tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại hai ngọn đèn. Trong số đó có cô gái mà anh thích từ cái nhìn đầu tiên, sau đó anh ta đi đến nắm tay cô gái kia cùng rời khỏi.
Cao Tử Quần nheo mắt: “Nếu như không phải là cô gái mà anh ta thích từ cái nhìn đầu tiên vậy có thể nắm tay thành công không?”
Lãnh Tây thản nhiên nói: “Thì nói chung cũng không thể tay không mà về.”
Cao Tử Quần bĩu môi: “Chắc chắn bọn họ sẽ không thành.”
“Cái này cũng có thể nhìn ra.” Ăn hơn nửa quả táo, cổ họng cảm thấy mát hơn, trong lòng cũng trở nên dễ chịu hơn.
“Em nhìn xem anh ta và cô gái mà anh ta thích từ cái nhìn đầu tiên rõ ràng là hai loại người hoàn toàn khác nhau.”
Lãnh Tây nhàn nhạt nói: “Cũng chưa hẳn là như vậy, họ ít nhất phải sống cùng nhau mới có thể hiểu rõ được nhau. Thật ra cũng có nhiều đôi đến với nhau chỉ qua việc đi xem mắt, nhưng sau đó họ có thể sống với nhau hạnh phúc đấy thôi.”
Cao Tử Quần giật mình, anh ngồi tựa vào sô pha, ánh mắt nhìn chằm cô một lúc sau cũng không nói gì.
Lãnh Tây nhìn thấy ánh mắt anh là lạ, cô đứng dậy chuẩn bị đi rót nước, rốt cuộc Cao Tử Quần cũng mở miệng: “Chúng ta đã chung sống cùng nhau lâu như vậy, em hiểu tường tận về con người anh như thế nào?”
Lãnh Tây đi đến bên bàn, liếc nhìn anh: “Anh nhịn cả mấy tối nay cũng chỉ để nói mấy lời này thôi sao?
Cao Tử Quần tiu nghỉu nói: “Anh sợ nói ra rồi em sẽ không vui.”
Lãnh Tây rót ly nước, vân vê vành ly, cô thở dài một hơi: “Hai lăm tháng mười hai này, bố em ra rồi.” Cô bất lực nói.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, tựa hồ chỉ còn lại tiếng hít thở.
Cao Tử Quần tựa như bị cô đánh đòn cảnh cáo, sững sờ ngồi bất động. Anh vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kiên quyết cự tuyệt của bố Lãnh Tây.
Anh nhếch môi, cổ họng khô rát, bàn tay trong túi siết chặt.
Lãnh Tây nâng ly uống một ngụm, ánh mắt cô nhìn chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của anh.
“Cao Tử Quần…” Lãnh Tây gọi tên anh, day dứt nhiều ngày nay, nhưng đối mặt với anh cô không nỡ nói ra.
“Em muốn nói chúng ta hãy chia tay đi đúng không?” Cao Tử Quần đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.
Lãnh Tây mím môi, dưới ánh đèn đôi mắt cô lóe sáng: “Em không muốn để bố phải suy nghĩ nhiều.”
Cao Tử Quần cười tự giễu, lạnh lùng nói: “Lãnh Tây, em hãy đặt tay lên ngực mà nói cho anh biết, anh trong lòng em thật sự có một chút địa vị nào không?” Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực.
Lãnh Tây nhíu mày.
“Lãnh Tây, chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm rồi, chẵng nhẽ em muốn tính như thế này mãi?” Vẻ mặt Cao Tử Quần chất chứa đầy bi thương: “Em thật sự nhẫn tâm mặc Hi Hi trưởng thành trong gia đình chia rẻ như thế này?” Anh khẽ nheo mắt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn lấy Hi Hi để bắt ép cô, nhưng đến cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Lãnh Tây thầm hít sâu: “Sự đời khó mà vẹn toàn, Hi Hi sẽ hiểu.”
Đối mắt anh khẽ động, anh nắm chặt tay cô không có ý buông ra. Anh từ từ rút chiếc hộp từ trong túi ra.
Lãnh Tây nhìn chiếc hộp, ánh mắt chuyển sắc, tim đập thình thịch, dường như có một giọng nói cứ văng vẳng bên tai: “Lãnh Tây, nhanh đi đi…đừng nhìn nữa…” Thế nhưng con tim lại níu kéo cô.
Cao Tử Quần đã tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh, thế nhưng anh thật không ngờ lại rơi trúng hoàn cảnh này. Chiếc hộp mở ra, dưới ánh đèn vàng viên kim cương sáng lấp lánh.
“Không ngờ là vào lúc này” anh nhếch môi: “Bảy năm trước anh cũng đã chuẩn bị một đôi, thế nhưng đã bị anh ném đi rồi.” Anh khẽ nắm lấy tay cô.
“Hãy cho anh một cơ hội.” Đôi mắt đen nhanh dịu dàng nhìn cô, đong đầy hình ảnh cô: “Lấy anh nhé…”