Kho Dữ Liệu

Vài lời đầu chương: Tụi mình vừa tiến hành up lại toàn bộ các chương của KDL trên tàng thư viện để tiến hành khắc phục các lỗi chính tả, lỗi đánh máy còn sót lại. Chỉnh sửa các lỗi diễn đạt và một số lỗi logic của các chương đầu (Lúc đó mới viết nên còn rất non tay... ^_+ ). Đăng bổ sung chương 7.1

Vậy nên, tụi mình thông báo để có bạn nào đem truyện sang diễn đàn hoặc trang wed khác, nếu có thể thì chỉnh sửa lại hộ tụi mình, dù sao thì bất cứ ai cũng muốn được thưởng thức tác phẩm một cách hoàn hảo nhất, phải không ^_+

ps: c16 của quyển 2 bị đăng thiếu trên tàng thư viện, các bạn có thể vô page riêng của nhóm để cập nhật thêm.

Các bạn đem đi nơi khác, làm ơn giữ lại vài dòng này. Cảm ơn!

^_+

.........................................

Thi đưa mắt liếc qua chiến trường, nhanh chóng đánh giá sơ bộ tình hình hiện tại. Thằng Minh bây giờ lại phế rồi, đằng xa là cơ thể của mấy bọn Nam điên nằm yên không nhúc nhích, chẳng rõ còn sống hay là đã chết. Cả một khoảng nhà cửa lớn bị cày cho tan tành, sụp đổ lung tung chẳng khác nào vừa bị một đại đội xe tăng càn quét vậy. Cũng may là em búp bê Lala và mấy đứa không thể chiến đấu còn lại đã kịp thời chạy vào đường hầm thoát hiểm trước khi trận chiến nổ ra, bây giờ, mặc dù cửa hầm đã bị vùi trong đống đổ nát nhưng ít ra thì những người trong đó cũng còn sống.

Đằng sau thì là lũ Akuma cấp 1 đang kéo tới ngày một đông, chỉ với lực lượng còn lại thì việc chống đỡ là không thể.

Bây giờ phải lập tức chạy đi.

Chạy đi đâu..? Bọn nó không thể bay nên không thể thoát lên trời. Đột phá trên mặt đất thì vô cùng nguy hiểm, bọn thằng Thi lúc vừa rồi cố tình thu hút sự chú ý của đám Akuma để dẫn chúng đi vòng vòng quanh đây nhằm câu thêm chút thời gian cho thằng Minh, việc đó đã thành công nhưng cũng vô tình làm cho vị trí này bị quây kín bởi lũ Akuma đó.

Vòng vây đã xiết lại quá chặt rồi, bây giờ chỉ có 4 đứa bọn nó lao ra còn khó khăn chứ đừng nói đến việc phải mang theo một đám “Không có đủ sức kháng cự” và “Đã bất tỉnh nhân sự” bên mình.

Trên trời dưới đất đã không lối thoát, vậy chỉ còn cách duy nhất là lại chui tiếp xuống đất thôi.

Với [Thiên Nhãn], Cỏ May nhanh chóng tìm được vị trí lối vào của đường hầm thoát hiểm bên dưới một đống đổ nát. Rồi Thủy, sau khi thu hồi lại những vũ khí của mình liền lập tức chạy tới, bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát bên trên để mở ra lối vào. Cùng lúc đó, Cỏ May cũng để thằng Thi lại gần chỗ Thủy mà chạy ra phụ bé Lan khênh thằng Minh. Bốn đứa Nam điên, Du, Lực và cả Văn cũng nhanh chóng bị Cỏ May tìm ra và được khênh về, tất cả đều chỉ còn thoi thóp thở.

Với thể lực cao gấp rưỡi lần người thường, đống đổ nát đè lên cửa hầm thoát hiểm cũng không nhiều lắm nên rất nhanh, hai đoàn người đã gặp được nhau. Đã tưởng sẽ mất hết đồng đội, tưởng mình bị chôn sống, mạnh mẽ như cô bé Linh cũng phải nhào vào lòng Thủy mà òa khóc nức nở, cả người bụi đất lấm lem hòa vào với mồ hôi, bết chặt.

Không còn bao nhiêu thời gian, Thi lập tức hô những người còn đứng được chuyển cả bọn đang bất tỉnh vào bên trong, dù bên trong hầm thoát hiểm có bị sập đến không chạy được thì ít nhất cũng tranh thủ được chút thời gian nữa để nghĩ ra cách đối phó với tình cảnh này. May mắn hơn, ngụy trang cửa hầm thật tốt biết đâu bọn Akuma sẽ bỏ luôn qua chỗ này.

Đường hầm thoát hiểm vốn đã bị sập một đoạn đằng trước cản trở tiến lên, điều này thằng Thi đã biết từ khi mới nhận được tín hiệu cầu cứu của tiểu phân đội hộ tống rồi, nó chỉ hi vọng là đoạn không gian giữa cửa hầm và chỗ sập không quá nhỏ để cả lũ có thể trốn vừa. Bọn nó có mười ba người tất cả và có đến quá nửa trong số đó là không thể nào tự đứng được.

Phía bên ngoài, Thủy đang dùng thẻ bài phong ấn để chuyển từng mảng đá về bịt kín cửa hầm. Còn thằng Thi thì vừa hỏi Cỏ May về chiều sâu của đoạn hầm thoát hiểm này vừa nhờ cô đẩy xe lăn đưa nó tiến vào sâu hơn, nhìn cho chính xác.

Cỏ May không trả lời câu hỏi của Thi, cô chỉ lặng lẽ đẩy xe lăn đưa nó vào sâu hơn.

Mới chỉ tiến vào hơn 5 mét, ánh sáng tán xạ từ bên ngoài vào trong đã tắt hết, không thể chiếu tới nơi. Trước mắt tối đen như mực, không có [Thiên Nhãn] như Cỏ May, Thi liền rút chiếc đèn ma pháp {Thanh Tỉnh} ra và vặn núm công tắc. Ánh sáng xanh nhẹ nhàng bùng lên và trước mắt Thi là một đống đổ nát chắn ngang đường hầm. Không ngoài dự tính của nó, chỉ trừ một điểm duy nhất. Ở vị trí chính giữa đống đống đổ nát, đá vụn đã đã bị móc ra thành một lối đi nhỏ vừa đủ cho một người qua.

Thi sửng sốt...

Vội vàng quay đầu lại nhìn về phía những kẻ vừa bị chôn trong này. Bà cô Hoàn vẫn còn bất tỉnh, ông lão Guzol thì đã gần đất xa trời, Thi nhìn về phía Lala và Linh, nhìn vào đôi bàn tay của họ, nó khẽ gật đầu. Dù lối đi chỉ được móc vào sâu hơn 1 mét và còn chưa thông được qua bên kia nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi, điều quan trọng mà Thi nhìn thấy đó là tinh thần không bỏ cuộc, có trong hoàn cảnh xấu đến mức nào cũng vẫn giữ hi vọng sống và kiên trì tiến lên. Nhẹ cười, hai cô bé này rất hợp với ý nó.

Thủy đã xếp viên đá cuối cùng lên cửa hầm thoát hiểm. Ánh sáng từ bên ngoài len lỏi qua những khe hở nhỏ li ti của những mảnh đá không chồng khít lên nhau, chiếu từng vệt sáng muôn hình vạn trạng lên khuôn mặt của những người bên trong. Lũ Akuma đã tới rất gần rồi. Bây giờ mà còn tiếp tục đào vào nữa thì sẽ có cơ hội thoát xuống hệ thống kiến trúc ngầm nhưng điều đó là vô cùng liều lĩnh. Cấu trúc của lớp đổ sập không hề ổn định, đào tiếp vào mà không có biện pháp chống nóc đảm bảo thì tại nạn sập hầm như chơi. Hai cô bé kia chỉ với tay không mà móc được vào những hơn một mét vẫn chưa bị sập hầm là đã may mắn lắm rồi. Lại còn chưa kể đến động tĩnh có thể sẽ thu hút sự chú ý của đám quái vật bên ngoài, tụi nó lại tập trung pháo kích và chỗ này thì đứt hết cả lũ.

Mấy đứa trọng thương vẫn còn xuất huyết không ngớt, mùi máu tanh nồng nặc cả căn hầm. Mấy cô gái vội vàng xúm lại, băng bó qua loa cho cả bọn. Còn mùi máu tanh thì Thi bảo là cứ để mặc kệ, dù sao thì khắp nơi trên khoảng chiến trường này vốn đã đổ đầy máu của mấy đứa bọn nó rồi.

- Tới... 50 mét...

Cỏ May bất chợt khẽ nói, rất đơn giản và hết sức nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để bóp nghẹt trái tim của mỗi người nơi đây. Lũ Akuma đã kéo tới nơi, và 50 mét thì thực sự là vô cùng gần. Không gian như thoáng lắng đọng cả lại, tất cả mọi người đều bất giác ngừng hết mọi việc trên tay, giương những con mắt lo lắng nhìn nhau, sợ hãi không dám nói một lời. Dù không thể giống như Cỏ May, trực tiếp nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng mỗi người nơi đây đều có cảm giác cả người phát lạnh, lúc nào cũng như có vô số họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người mình. Chỉ cần bản thân cử động một chút, thở mạnh một chút thôi là những nòng pháo đó sẽ lập tức khai hỏa, thổi bay mạng sống của mình. Bầu không khí trong hầm trú ẩn bây giờ căng lên cực điểm.

Chen chúc nhau trong một khoảng không gian chật hẹp, kín mít và chìm hẳn dưới lòng đất không khác gì một hầm mộ, phía bên ngoài thì là những con quái vật giết người. Sự uy hiếp sinh mạng và cảm giác “Không thể trốn chạy” khiến cho mỗi giây trôi đi như dài hàng tiếng. Sự khủng bố về tinh thần còn tiếp tục kéo dài những gần 10 phút, sau khi Cỏ May khẽ phất tay và nhẹ nhàng thông báo rằng: “Lũ Akuma đã bắt đầu tản ra, chỉ còn có vài con lảng vảng quanh đây” thì tất cả những đứa còn lại mới an tâm thở ra một hơi thật dài, cơ thể triệt để thả lỏng, thực sự nghỉ ngơi.

...

Thằng Thi lạch cạch di chuyển chiếc xe lăn của mình lại gần chỗ đặt nằm mấy đứa còn bất tỉnh. Từ lúc bọn Akuma tản ra bây giờ đã 5 phút rồi, Cỏ May cũng đã kiểm tra kĩ rồi báo với nó rằng bên ngoài, trong phạm vi hơn 100 mét – tầm nhìn [Thiên Nhãn] cũng chỉ còn lại một, hai con Akuma vật vờ đi lung tung giữa những bức tường đổ nát. Vị trí của 2 con Akuma đó cũng chẳng gần chỗ này nên khi bên dưới đất phát ra một chút động tĩnh, Thi vẫn tin rằng, nó là không đủ để gây ra sự chú ý.

Thi đã xem qua thương thế của mấy đứa còn đang bất tỉnh rồi, bà cô Hoàn thì là do mất máu và sốc tâm lý thôi, chẳng mấy chốc là sẽ tỉnh lại. Thằng Minh thì đơn thuần là kiệt sức thoát lực. Du đã cụt cả hai tay, cũng là đau đớn và mất máu nhiều nên ngất đi chứ còn những vị trí yếu hại trên cơ thể lại không tổn thương gì nhiều. Cậu bé Văn cơ thể vẫn còn nguyên vẹn nhưng thất khiếu đều xuất huyết, Thi biết, cái này là triệu chứng của tổn thương não và hao tổn tinh thần lực quá độ mà ra. Trong tình trạng này, cậu bé sẽ không chết nhưng có tỉnh lại được hay không thì Thi chịu, nó chẳng biết làm cách nào ngoài việc bảo bé Lan cạy mồm cậu nhóc ra mà rót và trong đó và lọ dung dịch khôi phục bổ sung tinh thần cấp tốc cả. Vấn đề thực sự nghiêm trọng là hai đứa còn lại, Lực và Nam điên.

Cơ thể của hai kẻ này đều chồng chất vết thương, máu nhuộm đỏ người. Thi đã nhìn thấy cánh tay phải của Nam, không quá ngạc nhiên về cái lỗ giữa bàn tay và những đường vân còn chưa tắt hẳn, nó lắc đầu vì lo lắng cho thương tích của Nam hơn. Cả người Nam đều bị vô số vết cắt với mọi cấp độ nông sâu dài ngắn băm qua một lượt, đôi chỗ da thịt còn cháy đen bốc mùi khét lẹt. Cả cánh tay phải vặn vẹo một cách bất quy tắc chứng tỏ xương cốt bên trong đã gãy không ít mảnh rồi. Không chỉ có xương cánh tay mà còn nhiều nơi trên cơ thể hắn, xương cũ đã gãy vụn hoặc trật khớp. Rồi thì tổn thương nội tạng, vết thương mà với trình độ hiện nay, chẳng đứa nào trong tiểu đội có khả năng can thiệp vào đáng kể cả. Hơi thở của Nam thì ngày càng mong manh, ngực chỉ khẽ nhấp nhô lên trong mỗi nhịp hít vào.

Khác với Nam, trên người chủ yếu là những vết cắt sâu hoắm, dài ngoằng, thương thế của Lực là những vết thương do va chạm gây nên. Cả cơ thể cao lớn với những bó cơ chắc nịch, đến tận bây giờ vẫn còn gồng lên như tảng đá. Thế nhưng bây giờ, trên tảng đá đó là vô số vết bầm tím, vết lõm vào của bó cơ khi nhận một lực va chạm thật mạnh và vết lồi ra do xương bị đánh gãy đâm vào trong từng thớ thịt. Một số chỗ, cơ thể còn bị đánh cho hoàn toàn nát ra. Tình trạng của Lực, có vẻ còn nguy kịch hơn của Nam điên gấp mấy lần.

Cứu người không thể chậm trễ, Thi lập tức ra tay ngay. Đầu tiên, nó sẽ cứu tỉnh thằng Minh dậy trước. Thương thế của mấy đứa còn lại quá nghiêm trọng rồi, một mình nó không thể nào xử lí được hết nên đành phải đánh thức cả thằng bạn của mình dậy để yểm trợ.

Thằng Minh chỉ đơn thuần là kiệt sức thôi. Những cái trạng thái “Kiệt sức” này là do [Cấm Thuật] vắt hết sức mạnh tiềm năng của cơ thể mà gây ra, thể lực tiêu hao một cách triệt để nên “Đánh thức” kiểu bình thường là vô dụng, Thi cần một tác nhân nào đó mạnh hơn nhiều lần.

Nhờ Thủy cởi lớp áo ngoài của thằng Minh để lộ ra lồng ngực, Thi dán vào đó hai tấm dính dẻo to như hai bàn tay, có dây nối đến một giác cắm tròn như giác cắm tai nghe nhạc vậy. Lại lấy ra một thiết bị hình hộp trông như đài cát-sét, Thi cắm cái giắc cắm vào một trong những lỗ kết nối trên thân của thiết bị đó. Vặn một cái núm trên thân thiết bị làm cho kim chỉ của một màn hình hiển thị nhảy lên liên tục như đang dò tần số. Điều chỉnh thêm vài công tắc và cần gạt nữa, Thi liền ấn vào cái nút đỏ được đóng khung đặc biệt và cách riêng ra một chỗ.

- Tạch... Tạch... Tạch... Tạch... Tạch...

Âm thanh như có vô số các tia điện nhỏ liên tục đánh lép bép ra không khí. Nguồn tĩnh điện lớn hàng ngàn vôn nhanh chóng tích lũy vào trong một bản tụ đặc biệt rồi bất chợt phóng ra, thông qua hai miếng dính trên ngực thằng Minh mà sốc thẳng vào cơ thể nó trong một thời gian cực ngắn.

- Hự ự!!

Cả cơ thể thằng Minh bị giật nẩy lên làm giật mình mấy đứa con gái đang quan sát bên cạnh. Hai mắt nó cũng đột ngột mở ra, miệng hộc ra một hơi trọc khí. Thằng Minh đã tỉnh.

- Hít... Phù...!

Tham lam hít thở không khí xung quanh. Luồng tĩnh điện lớn hàng ngàn vôn chạy dọc qua cơ thể như một liều thuốc kích thích vô cùng mạnh đánh thức tất cả mọi giác quan trên người nó. Cái cảm giác hơi tê tê át đi hết đau nhức do vết thương, do cơ bắp ngộ độc Cacbonic và do tác dụng phụ của [Cấm Thuật]. Khẽ cử động mấy ngón tay, cảm giác như cơ thể mình vừa được làm lại vậy, và bây giờ ý thức lại phải mất thời gian làm quen, rất thú vị. Minh biết, cái “Tê tê” sảng khoái toàn thân này chỉ là tác dụng đánh lừa hệ thần kinh của dòng tĩnh diện mà thôi, một lúc nữa, những cơn đau nhức sẽ trở về với nó.

Chống tay ngồi dậy, Minh đảo mắt nhìn quanh: “Cả team còn gần đủ, vậy là hành động cứu viên của mình cũng coi như là đã thành công rồi...” Mỉm cười khi nhìn thấy Thủy: “Em không sao... Vậy là tốt lắm rồi!” Đang định lao đến lại gần để “Tay bắt mặt mừng, ôm hôn thắm thiết” như những người thân yêu trao cho nhau mỗi khi gặp lại sau cuộc chia li thì...

Thằng Minh vừa mới nhấc chân lên, chưa kịp chạy được bước nào thì thằng Thi ở phía sau đã “Mặt không cảm xúc” nhấn thêm một phát nữa vào cái nút đỏ vừa rồi. Dòng tĩnh điện khổng lồ truyền qua hai tấm dính vẫn còn gắn trên ngực thằng Minh mà sốc thẳng vào người nó.

- Hự... ờ ờ ờ ờ...!

- Rầm...

Tĩnh điện không giết được người nhưng cũng là cho toàn thân tê dại một phen và một lần nữa quật thằng Minh xuống với nền đất mẹ.

Vội vàng vùng dậy, Minh lao về phía thằng bạn đểu, gân xanh nổi lên đầy mặt:

- Thằng chóa! Mày làm cái con lợn gì vậy!? Cố tình chơi bố đấy à!!!

- Mầy cứ hiểu lầm. Tau thấy mầy tỉnh dậy nên vui quá lỡ tay nhấn thêm phát nữa coi như là ăn mừng đấy mà.

- Ăn mừng cái mông nhà mày đấy, mất con mẹ nó hết hình tượng vĩ đại của tao rồi còn đâu. Mà để đánh thức con người cao quý như tao dậy thì mày cũng phải thực hiện những biện pháp nhẹ nhàng và cao quý cho xứng với cái đẳng cấp con người của tao chứ, ít nhất cũng phải là “Linh tài, địa bảo, nhân sâm, tiên dược” chứ ai cho phép mày dùng cái máy kích điện tự chế để đánh cá thế này.

- Bố thích thế đấy, ý kiến cái lọ! Để lần sau bố dội dầu ăn vào đầu cho mầy tỉnh lại nhé con đĩ.

- Cái gì !? – Minh sửng sốt hỏi lại – Được thế thì còn gì bằng...!

Trong khi gây sự với nhau, Minh cũng đã tranh thủ quan sát tình hình xung quanh, và nó nhìn thấy thương thế nghiêm trọng của mấy đứa còn lại. Biết rằng đây không phải là lúc để đùa giỡn, nó chủ động kết thúc trò đùa.

- Tránh xa bố mày ra, thằng đĩ. Đi mà lo cho thằng đệ của mầy đây này!

Thi cũng biết ý, lập tức nói tình trạng nguy kịch của Nam điên và Lực ra cho thằng bạn mình.

- Ca này khó đây...! – Minh vê cằm nói.

- Tao cũng nghĩ vậy... – Thi phụ họa theo.

- Tổn thương quá nghiêm trọng, mất máu quá nhiều. Thậm chí, đồng chí Lực còn bị đánh nát nhiều đoạn nội tạng. Hài...! Chúng ta không có chuyên môn. Chúng ta không có dụng cụ. Có thực hiện cấp cứu cũng chỉ là đánh bạc với tử thần thôi, trong đó chúng ta nắm chắc tám phần thua rồi – Thằng Minh cẩn thận vừa xem đi xem lại thương thế của hai đứa đồng đội vừa nhận xét, nét nghiêm túc hiếm hoi bắt đầu hiện dần lên khuôn mặt.

- Kệ đi. Cứ tiến hành cấp cứu chứ để mặc cho bọn nó chết đi thế này không được. Làm... ít nhất còn có chút cơ may – Thi quyết đoán nói. Nó bắt đầu ra hiệu cho Cỏ May sau lưng mình lập tức chuẩn bị vị trí và dụng cụ cấp cứu cần dùng.

Một tấm nilon dày trải ra lót nền, phủ thêm một tấm ga trắng mới tinh lên trên, cả ba thằng Nam điên, Lực và Du đều được nhẹ nhàng đặt nằm ngang trên đó, thương thế của cả ba đứa nó sẽ được tiến hành xử lí lại cùng một lúc.

Một bên chân của cả ba đứa thương binh, chiếc hộp y tế đa năng {Mistletoe Blood 1.0} được khai triển hoàn toàn, những ngăn hẹp vốn được xếp tầng tầng lớp lớp với nhau trong thân hộp thì nay xòe hết ra ngoài, cả thân hộp biến thành một giá đỡ vô số dụng cụ y tế và thuốc cấp cứu các loại, vô cùng thuận tiện cho việc sử dụng tức thì.

Một bên, thì là từng cuộn, từng cuộn băng gạc được bé Lan lấy từ trong chiếc ba lô không gian ra, cùng với đó là bình xịt thuốc sát trùng, thuốc cầm máu, băng dán phục hồi và vài cái thau để rót nước nóng vào.

Thằng Thi được Cỏ May đỡ xuống, ngồi giữa Nam điên và Lực. Thủy và Linh ngồi cạnh Du. Còn thằng Minh, nó đứng một bên kiểm tra lại dụng cụ lần cuối cùng:

- Dao mổ vô trùng, kim châm tĩnh điện, ống chích đã chứa sẵn thuốc trợ tim, dung dịch chống đông máu, máy sốc điện biến tần đa năng và bát hương, bàn thờ cùng với mâm ngũ quả... Coi như là tạm đủ.

Khẽ lẩm bẩm trong mồm, nó liền lập tức quay ra nói:

- Chuẩn bị xong. Lập tức tiến hành cấp cứu theo phương pháp “Đông – Tây y kết hợp cúng”.

....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui