Khó Được Kẻ Có Tiền

Kỷ Linh lái xe đi ra sân bay, lại không tới đại sảnh đón người, mà ở bãi đỗ xe chờ.

Hắn lẳng lặng chờ đợi, thẳng đến khi phía trước hơi hơi có xôn xao, từ xa tới gần.

Kỷ Linh tiến lên đón.

Chung tiểu thư đang bị người vây quanh mà bước lại đây, cô khoác áo, dùng áo sơ mi màu nhạt làm nền, mặc quần short cùng bốt ngắn, xách túi nhỏ, thoạt nhìn thoải mái giản dị.

Nhưng Kỷ Linh vừa nhìn thấy túi của cô là biết không hề rẻ.

Hơn nữa cô một thân thoạt nhìn đơn giản kia, lại rất thời thượng, minh tinh xuống sân bay có hai kiểu cơ bản, một là võ trang nặng nề chạy nhanh về chỗ, tốt nhất ai cũng đừng gặp phải; Một kiểu khác chính là trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, mang theo nhiếp ảnh gia tùy thân, tạo hình các kiểu, thuận tiện gặp fans một chút, cho người chụp ảnh viết bài.

Chung tiểu thư lần này chính là kiểu thứ hai.

Chung tiểu thư xưng danh là Chung Minh Vi, tên thật của cô kỳ thật Kỷ Linh có biết, nhưng tốt nhất là không nhắc tới. Từ ngày ở thành phố N bọn họ có nói qua, Kỷ Linh liền bắt đầu cùng cô duy trì liên hệ.

Kỷ Linh ngược lại cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là hắn cảm thấy nếu hiện giờ ngành của hắn có tiếp xúc nghiệp vụ với bên giải trí, thì tiếp xúc nhiều hơn với người giới này cũng tốt.

Đặc biệt là minh tinh các loại, bọn họ đại diện cho các sản phẩm giải trí, kết bạn với họ sẽ thuận tiện cho công việc.

Chung Minh Vi nhìn thấy Kỷ Linh, ánh mắt sáng lên, đi đến bên người Kỷ Linh, đối với Kỷ Linh nói: "Kỷ tiên sinh, anh thật sự tới."

Kỷ Linh mỉm cười nói: "Cô bảo tôi làm lễ nghĩa chủ nhà, tôi đương nhiên sẽ đến."

Chung Minh Vi híp mắt, cũng cười nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi."

Kỷ Linh đơn độc một mình tới, thật sự có chút nhạy cảm, Chung Minh Vi nhìn nhìn chung quanh, fans đã bị cho lui về đại sảnh chờ của sân bay, nhưng khó bảo đảm không có phóng viên ở đây, cô đột nhiên hỏi Kỷ Linh: "Kỷ tiên sinh có lái xe đến đây chứ?"

Kỷ Linh ý bảo xe phía sau.

Chung Minh Vi phân phó trợ lý: "Cậu mang hành lý lên trên xe bảo mẫu đi, sau đó cùng tôi ngồi trên xe Kỷ tiên sinh, những người khác đi trước, chúng ta phân công nhau hành động."

Trợ lý bên cạnh còn có chút chần chừ: "Như vậy không hay lắm."


Chung Minh Vi xua xua tay nói: "Không có việc gì, Kỷ tiên sinh rất đáng tin cậy."

Chung Minh Vi cùng trợ lý lên xe Kỷ Linh ngồi ở ghế sau, Kỷ Linh ngồi trên ghế lái, từ kính chiếu hậu nhìn Chung Minh Vi liếc mắt một cái, cô đã bỏ áo khoác ra và mang lên kính râm.

Kỷ Linh khởi động ô tô, bật điều hòa, rời khỏi sân bay.

"Chung tiểu thư muốn đi đâu?" Kỷ Linh sau khi lái xe lên trên đường cao tốc, mới hỏi cô.

Chung Minh Vi ở đằng sau kính râm nhẹ nhàng cười: "Cứ đi một vòng trước đi, đợi lát nữa thì đi khách sạn, Kỷ tiên sinh không phải có chuyện tìm tôi sao?"

Kỷ Linh nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là thông minh như vậy.

Nhưng Kỷ Linh cũng không vội vàng, chỉ nói: "Cũng không cần ngay, không phải đã nói để tôi làm chủ nhà sao? Một khi đã vậy, Chung tiểu thư muốn ăn chút gì? Hoặc có muốn đi nơi nào thăm thú không?"

Chung Minh Vi không cần đối mặt với máy quay, rốt cuộc không còn sắm vai linh động, hơi hơi có chút mệt mỏi mà nói: "Nào có thời gian như vậy, tôi tới thành phố S là để làm việc, hành trình kế tiếp đều đã sắp xếp thật sự kín. Cho nên Kỷ tiên sinh có chuyện gì thì nhân cơ hội nói đi."

Cô tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Tôi cũng không phải cảm thấy không kiên nhẫn, tôi chỉ là cảm thấy không cần câu nệ như vậy."

Kỷ Linh cười.

Chung Minh Vi ở bên trong không hề cường thế như ở trước màn hình, ngược lại rất có lễ phép ôn nhu, cô nói không cần câu nệ là đã thật sự coi Kỷ Linh như bằng hữu mà đối đãi.

Chỉ bởi vì Kỷ Linh giống với Tống Bá Lân trong trí nhớ của cô, cô đã có thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, phụ nữ thật là sinh vật thần kỳ.

Kỷ Linh dứt khoát không khách khí nữa, nói thẳng: "Là về chuyện tiến cử bộ điện ảnh mà cô tham diễn kia."

Mấy năm gần đây những nhà sản xuất điện ảnh nước ngoài, vì muốn mở rộng ra thị trường Châu Á, đều tìm một ít gương mặt phương Đông diễn vai phụ, Chung Minh Vi lần này có phụ trách một vai như vậy.

"Ai, chỉ là một cái bình hoa." Chung Minh Vi bất đắc dĩ nói.

Kỷ Linh đột nhiên nghĩ tới cô bé lễ tân ở công ty, bình hoa cũng không phải ai cũng có thể làm tốt.

Kỷ Linh nói: "Bao nhiêu người muốn đi làm bình hoa, người ta còn không cho cơ hội kìa." Đạo diễn điện ảnh nước ngoài chọn diễn viên, khẳng định là muốn chọn ở thị trường Trung Quốc người vừa có lực kêu gọi vừa xinh đẹp trẻ trung, Chung Minh Vi phù hợp hoàn mỹ, là có thể chứng minh giá trị của cô.


"Bộ điện ảnh kia đang chiêu mộ đội ngũ tuyên truyền, tôi cảm thấy rất hứng thú." Kỷ Linh rốt cuộc nói ra ý đồ của mình.

Chung Minh Vi lập tức liền hiểu rõ, cô ngồi ở ghế sau, tự hỏi một chút, hơi hơi cúi người về phía trước, tiện cho việc cùng Kỷ Linh nói chuyện: "Thời điểm tôi ở đoàn phim, thật ra cùng không ít người giao lưu, tôi có thể giúp anh nói vài lời, nhưng tôi cũng không cam đoan sẽ được việc."

Kỷ Linh không nghĩ tới cô lại đáp ứng sảng khoái đến như vậy, hơi hơi có chút kinh ngạc.

Chung Minh Vi tựa hồ biết ý nghĩ của hắn, nói: "Tôi nói rồi, nếu có chỗ nào có thể trợ giúp cho anh, tôi khẳng định sẽ trợ giúp. Hơn nữa..." Cô nghịch ngợm mà nói, "Ông chủ Kỷ về sau sẽ thăng chức rất nhanh, tôi trèo cao không nổi làm sao bây giờ, tôi phải tranh thủ hiện tại lôi kéo làm quen với anh nhiều hơn."

Kỷ Linh bật cười nói: "Như thế nào sẽ vậy đâu, hiện tại là tôi trèo cao Chung tiểu thư."

Chung Minh Vi thở dài, nói: "Tôi là nói thật, anh hiện giờ là đối tượng chú ý trọng điểm trong giới, đã có người dõi theo anh, muốn lấy lòng anh."

Kỷ Linh sửng sốt.

Trước kia khi hắn còn là Tống Bá Lân, người muốn lấy lòng hắn rất nhiều, hắn đã thành thói quen. Nhưng sau lại biến thành Kỷ Linh, căn bản là không ai thèm phản ứng hắn, hắn cũng mau quên mất tư vị được người lấy lòng rồi.

Kỷ Linh một bên lái xe một bên tự giễu: "Không đến mức đó đâu."

"Khoảng thời gian trước, Nghiêm Nghĩa Tuyên không phải đầu tư cho anh sao? Tất cả mọi người đều nói Nghiêm gia muốn đầu quân vào ngành giải trí, bắt anh làm cục đá mà ném vào trong nước, để xem nước có bao nhiêu sâu." Chung Minh Vi giải thích nói.

"..."

Nói đến nói đi, vẫn là Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Bọn họ xem hắn thành quân tiên phong của Nghiêm Nghĩa Tuyên, lại không nghĩ đến kỳ thật Nghiêm Nghĩa Tuyên căn bản là không muốn đánh cây gậy này.

"Các cô đối với chuyện này cũng thực quan tâm."

Chung Minh Vi nói: "Giới giải trí vốn cũng rất chú ý tới giới thương gia, càng chưa đề cập tới chuyện anh căn bản có làm ăn qua lại cùng truyền thông giải trí. Tất cả mọi người đều rất xem trọng anh, nói anh là tân quý được Nghiêm gia trọng dụng."

Kỷ Linh quả thực dở khóc dở cười, bởi vì là Chung Minh Vi, cho nên hắn kiên nhẫn cùng cô giải thích: "Nếu Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự muốn kiếm tiền trong giới giải trí, thì sẽ bắt đầu từ việc mua công ty chế tác, anh ta không cần thiết phải lãng phí thời gian vào cái công ty làm tuyên truyền nho nhỏ của tôi đâu."


Chung Minh Vi lại không tin hắn nói: "Dù sao hiện giờ sau lưng anh có hai chỗ dựa lớn Nghiêm gia cùng La Giáng, người trong giới đều đối với anh tràn ngập chờ mong, cho nên khi anh muốn nhờ tôi tiến cử với bên xuất phẩm, tôi cũng không do dự, tôi cảm thấy với sự nổi bật gần đây của anh, hy vọng thành công là rất lớn."

Kỷ Linh quả thực không biết nên nói cái gì.

Kết quả là vẫn dựa vào Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Tâm tình Kỷ Linh trong nháy mắt trải qua mấy vòng biến chuyển, hắn không khỏi tự hỏi chính mình, lúc đầu hắn rối rắm như vậy là vì cái gì?

Kết quả còn không phải trăm sông đổ về một biển.

Chung Minh Vi rốt cuộc là người cực kỳ thông tuệ, cô tuy rằng ngồi ở ghế sau, nhưng cảm giác được Kỷ Linh đang rơi vào trầm mặc không bình thường, cô lập tức thay đổi đề tài, đối với Kỷ Linh nói: "Tôi cũng cảm thấy hơi mệt rồi, nếu không anh trực tiếp đưa tôi tới khách sạn đi."

Kỷ Linh không tiếp tục thoái thác nữa, hỏi Chung Minh Vi là khách sạn nào.

Chung Minh Vi báo tên khách sạn.

"..."

Có cần phải trùng hợp như vậy không.

Kỷ Linh căng da đầu lái xe chạy đến cửa khách sạn, Chung Minh Vi còn trêu ghẹo nói: "Kỷ tiên sinh có thể giúp tôi chiết khấu phí nơi này hay không?"

Khách sạn Chung Minh Vi ở, vừa hay chính là toà nhà sản nghiệp kia của Nghiêm gia.

Nghiêm Nghĩa Tuyên còn có phòng trên khách sạn cao tầng này, Kỷ Linh tới đây cũng không chỉ một lần.

Cảm giác như tất cả mọi người đều thích đến gian khách sạn này thuê phòng vậy, bất quá Kỷ Linh cũng phải thừa nhận khách sạn này từ trang hoàng đến phục vụ xác thật là không chê vào đâu được.

Chung Minh Vi cùng trợ lý đang check in, Kỷ Linh ở đại sảnh chờ đợi chán đến chết, chờ bọn họ dàn xếp xong, Kỷ Linh muốn cảm tạ Chung Minh Vi một chút.

Rồi ngay lúc Kỷ Linh đang đứng trên đại sảnh bồi hồi, hắn thấy một đám người đi ra từ thang máy, tây trang giày da, thoạt nhìn có vẻ là người làm ăn vừa từ trên phòng hội nghị đi xuống.

Kỷ Linh lúc này ở trong đám người nhìn thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Anh ta mỉm cười bắt tay cùng mọi người, chào từ biệt, một lát sau những người đó sôi nổi tan đi, chỉ còn Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng mấy vị giám đốc đứng ở sau cùng.

Kỷ Linh thấy anh ta nhìn nhìn đồng hồ, sau đó ánh mắt quét về phía chính mình.

Tầm mắt hai người cùng đối nhau.


Kỷ Linh đang đoán, anh ta sẽ làm bộ không phát hiện, hay là vẫn sẽ qua chào hỏi.

Kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn nhìn hắn, quay đầu cùng vị giám đốc bên người nói vài câu, sau đó lập tức đi về phía hắn.

"Kỷ tiên sinh." Chung Minh Vi cũng làm xong thủ tục, vừa đúng lúc đi tới chỗ Kỷ Linh.

Kỷ Linh đầu tiên là nhìn về phía Chung Minh Vi, đối với cô nói: "Chung tiểu thư vất vả." Sau đó lại xoay người, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Nghiêm thiếu gia, chào anh."

Lúc này Chung Minh Vi cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên mới nhìn thấy lẫn nhau, hai người tựa hồ đều có chút kinh ngạc.

Chung Minh Vi dẫn trước phản ứng lại, chào hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nghiêm tiên sinh chào anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hướng cô gật gật đầu.

Kỷ Linh cũng không kiêng dè Nghiêm Nghĩa Tuyên, đối với Chung Minh Vi nói: "Chuyện kia liền nhờ cô Chung tiểu thư, nếu thật sự có thể thành công, chúng ta cũng coi như là hợp tác rồi."

Chung Minh Vi cười nói: "Kỷ tiên sinh quá khách khí, tôi sau khi đề xuất với bên xuất phẩm xong, còn mời Kỷ tiên sinh chủ động đi liên hệ, có thể thành công hay không, vẫn phải dựa vào chính Kỷ tiên sinh."

Kỷ Linh đáp lại: "Đó là đương nhiên."

Hai người bọn họ nói chuyện, Nghiêm Nghĩa Tuyên một mình đứng ở bên cạnh, không rên một tiếng.

Kỷ Linh cũng không bận tâm đến Nghiêm Nghĩa Tuyên, không kéo hắn vào cuộc trò chuyện phiếm. Chưa đề cập tới thân phận địa vị của Nghiêm Nghĩa Tuyên, ít nhất anh ta cũng là ông chủ của gian khách sạn này, Chung Minh Vi cảm thấy như vậy có chút không hay.

Nhưng cô là người thông minh cỡ nào, cô thấy không khí giữa Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh có điểm cổ quái, lại liên tưởng đến phản ứng lúc trên xe vừa rồi của Kỷ Linh, lập tức bèn đối với Kỷ Linh nói: "Tôi vừa mới xuống máy bay, muốn đi trước về phòng nghỉ ngơi, chúng ta lần sau lại liên lạc nhé."

Kỷ Linh cùng Chung Minh Vi từ biệt, Chung Minh Vi lúc rời đi còn liếc mắt nhìn hai người một cái, trong mắt cảm giác như có chút suy nghĩ.

... Cho nên nói, phụ nữ quá thông minh đôi khi cũng thực đáng sợ.

Kỷ Linh nhìn bóng dáng Chung Minh Vi, nghĩ thầm, lại nói cũng thật kỳ quái, hắn hiện tại cư nhiên cảm thấy đáng tiếc, nếu đời trước cùng Chung Minh Vi không phải loại quan hệ này, hai người có thể trở thành bằng hữu thì tốt rồi.

Hắn sống lại một lần, đối với chính mình cùng người khác đều có cái nhìn mới, làm cho hắn có thể sửa đúng những sai lầm trong quan hệ với người khác.

"Tôi có phải đã quấy rầy các cậu hay không." Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên dùng khẩu khí nhàn nhàn nói chuyện.

Kỷ Linh quay đầu, nhìn thấy anh ta một bộ biểu tình cười như không cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận