Khó Được Kẻ Có Tiền

Kỷ Linh đã sớm lường trước Nghiêm Tế Sinh lúc phân chia tài sản sẽ có phần bất công, không nghĩ tới lại đến mức như vậy.

Cái gọi là chia đều, chính là thiên vị lớn nhất.

Chia một nửa cho Nghiêm Nghĩa Lễ, làm hắn có cơ hội tranh đoạt công ty, đây là cái logic gì?

Nghiêm Nghĩa Lễ có thể ngạo mạn như vậy, khẳng định có liên quan đến sự ủng hộ của Nghiêm Tế Sinh, có một cái hậu thuẫn như vậy, cho nên hắn mới luôn không kiêng nể gì.

Kỷ Linh cảm thấy thật không thể tưởng tượng.

Hắn chưa từng gặp qua chuyện giúp Thái Tử phá đám Hoàng Đế.

Kỷ Linh có chút giận dữ, Nghiêm Nghĩa Tuyên có chỗ nào không tốt chứ, tài cán không kém, cá tính cũng tốt, có đôi khi ngạo kiều nhưng lại rất ôn nhu, nói anh ta ôn nhu đi, nhưng lại có giới hạn, quan trọng nhất chính là lớn lên đẹp hơn Nghiêm Nghĩa Lễ, nếu hắn mà là Nghiêm Tế Sinh, hắn sẽ đem toàn bộ tài sản để lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên hết.

Kỷ Linh nghĩ, tạm dừng một chút, thu hồi ý tưởng vừa rồi, còn phải chừa một chút cho Nghiêm Duyệt Thi nữa.

Nghĩ đến đây, Kỷ Linh lại hỏi: "Không phải còn có một cháu trai nữa sao, hắn có bao nhiêu?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười một chút, tràn ngập châm chọc: "Một đồng cũng không."

Kỷ Linh hoàn toàn hết chỗ nói với Nghiêm thái gia rồi, hỏi: "Vì cái gì?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên tự hỏi một chút, nghĩ nghĩ xem có nên nói hay không, sau lại tự giễu mà cười cười, nói: "Bỏ đi, cũng chẳng có gì không thể nói. Người anh họ bên ngoài kia của tôi có thể nói là có tính cách trái trời, cả nhà bọn họ bao gồm cả người bác đã qua đời của tôi, đều bất hòa với ông nội; Mà tôi, ông nội có đôi khi cảm thấy tôi không đủ bá đạo, tôi giống với mẹ tôi, luôn có chỗ làm ông ấy không hài lòng. Chỉ có Nghiêm Nghĩa Lễ, cá tính của hắn cùng ông nội quả thực giống nhau như đúc, cho nên mới làm ông nội thích..." Anh ta dừng một chút, sửa lại lý do, "Ông nội vẫn cường thế hơn một ít, cậu có thể tưởng tượng thế này, người so với Nghiêm Nghĩa Lễ còn ngạo mạn hơn, lộng quyền cố chấp hơn, chính là ông nội tôi."

Kỷ Linh tưởng tượng một chút, cảm thấy quả thực là tai nạn.

Nghiêm Nghĩa Tuyên phảng phất như nhìn ra ý nghĩ của Kỷ Linh, nở nụ cười, nói: "Đừng dùng theo lẽ thường mà suy đoán người Nghiêm gia chúng tôi, kỳ thật mỗi người đều rất tùy hứng, cũng rất cố chấp, cho nên người trong cái nhà này sẽ càng ngày càng ít đi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, cũng nhìn nhìn bố cục nhà ăn giống như Nghiêm Nghĩa Lễ vừa rồi, có chút hoài niệm mà nói: "Thật ra ông nội đến khi tuổi cao đại khái cũng ý thức được vấn đề trong nhà, đối với tôi không tồi, để tôi chấp chưởng công ty, ông ấy cũng không tạo tài khoản tiết kiệm cho em gái tôi mà trực tiếp cho nó cổ phần, những cổ phần đó kỳ thật vẫn tính ở trên tay tôi, hơn nữa..." Anh ta nhìn nhà ăn trống trơn, nói, "Cẩn Viên để lại cho tôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói đừng suy đoán người Nghiêm gia theo lẽ thường, kỳ thật chính anh ta cũng thế.

Trước kia Kỷ Linh nơi nào nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ có nội tâm như vậy, hắn cảm thấy Nghiêm Tế Sinh đại khái cũng hiểu biết tinh tường điểm này, ông ta lúc ấy nhất định rất mâu thuẫn, do dự giữa hai người cháu trai, tuy rằng cảm thấy Nghiêm Nghĩa Lễ có tính cách tương đối hợp khẩu vị mình, nhưng người cuối cùng tọa trấn nơi này, vẫn là Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Chính là bởi vì so với Nghiêm Nghĩa Lễ, Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ cẩn thận bao dung hơn, cho nên cho dù hiện giờ người Nghiêm gia có phân tán tứ phương, thì chỉ cần Nghiêm Nghĩa Tuyên còn ở đây, cái nhà này sẽ luôn còn.


Kỷ Linh đột nhiên nghĩ đến chính mình.

Năm đó cha hắn nhất định thiên vị hắn, lúc đó không biết em trai hắn Tống Quý Kỳ là tâm tình gì.

Kỷ Linh cảm thấy loại cảm giác này lại tràn đầy trong ngực, làm hắn không có chỗ giải quyết, hắn thẳng lăng lăng mà nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Tôi muốn hôn anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên không dự đoán được hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy, có chút bực bội, mắng: "Cậu. t*ng trùng lên não sao?"

Kỷ Linh cong khóe miệng, nói: "Đàn ông không phải đều như vậy? Đừng nói anh không muốn, kêu tôi ở nhà chờ không phải anh sao. Kết quả đợi nửa ngày còn thêm cái ôn thần tới, làm tôi tức điên."

Nói xong, hắn liền tự thể nghiệm, đứng lên, vòng qua cái bàn ăn thật lớn, đi đến bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên còn đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Lần trước tôi đã nói qua tôi muốn thu thập cậu, cậu không quên chứ?" Nghiêm Nghĩa Tuyên nheo lại đôi mắt.

Kỷ Linh cười khẽ, phủ lên bờ môi anh, nói: "Hoan nghênh, xin được chỉ giáo."

Hai người hôn nhau, lúc mới bắt đầu còn tương đối ôn tồn, sau đó thì thật sự có ý chỉ giáo.

Ai cũng đều không nhường, phân cao thấp lẫn nhau, muốn lấy tất cả thủ đoạn của mình ra khuất phục đối phương.

Miệng lưỡi dây dưa hoàn toàn khơi mào lên dục vọng, trong nhà ăn trống rỗng vang vọng âm thanh làm người mặt đỏ tim đập.

Kỷ Linh trầm mê quá mức đến độ quên mình, hắn rời khỏi môi Nghiêm Nghĩa Tuyên, hôn cằm anh, bức bách anh ta ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ với đường cong duyên dáng.

Kỷ Linh gặm lên hầu kết Nghiêm Nghĩa Tuyên, đau đớn làm Nghiêm Nghĩa Tuyên tỉnh táo lại, kéo đầu hắn ra, nói: "Không cho phép lưu dấu vết."

Kỷ Linh cười, giang hai cánh tay mạnh mẽ ôm anh ta ôm chút, nói: "Chúng ta đi tắm rửa nào."

"Cậu rửa sạch sẽ chờ tôi." Nghiêm Nghĩa Tuyên còn muốn uy hiếp hắn.

Kỷ Linh nói: "Được, tôi rửa sạch sẽ."


Nghiêm Nghĩa Tuyên hồ nghi mà nhìn hắn: "Hào phóng như vậy, khẳng định có trá(*)."

((*) Trá: lừa gạt, bịp bợm, giả vờ)

Kỷ Linh dụ dỗ mà nói: "Tới thử xem chẳng phải sẽ biết?"

Hai người rốt cuộc rời khỏi nhà ăn, đi phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên... Trong phòng tắm, Kỷ Linh lôi kéo Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng vào tắm, hai người một kẻ phong trần mệt mỏi, một kẻ mở họp cả ngày, đều là mệt muốn chết, vừa dính vào nước ấm là cơ hồ đồng thời phát ra thở dài thỏa mãn.

Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên giữa hơi nước vây quanh mờ mịt, lại một trận ngo ngoe dục dịch, bắt đầu dán qua động tay động chân.

Nghiêm Nghĩa Tuyên bắt lấy tay hắn, nói: "Không phải đã nói tôi muốn thu thập cậu."

"Thiếu gia của chúng ta hôm nay họp nguyên một ngày rồi, còn phải thu thập tôi sẽ mệt thêm a, đừng cử động, để tôi làm anh thoải mái."

Một lát sau, thanh âm tức giận của Nghiêm Nghĩa Tuyên nổ tung trong phòng tắm.

"Tôi giết chết cậu."

"Được rồi mà, giết chết tôi, tôi chết một trăm lần đều được, nâng eo lên một chút."

"... Nhẹ chút, ngô."

Hai người ở trong phòng tắm lăn lộn một hồi, song song đi ra ngã té trên giường.

Kỷ Linh kéo chăn qua đắp lên hai người, Nghiêm Nghĩa Tuyên nửa khép nửa mở con mắt, tóc ướt dầm dề, dán lên trán, thoạt nhìn thật trẻ trung.

Kỷ Linh cúi đầu hôn mũi cùng gương mặt anh, hơi thở ướt át vừa mới tắm gội xong rất dễ ngửi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đã rất mệt nhọc, bị hắn liếm tới liếm lui thực phiền, nói: "Cậu là cún hả."

Kỷ Linh hôn mà trong lòng lại ngứa ngáy đến không được, nói: "Lại đến một lần."


"Biến a."

"Không biến không biến, tôi biến đi không ai hầu hạ thiếu gia."

Kỷ Linh ôm anh ta lại tới một lần nữa, mới thoáng cảm thấy thỏa mãn, Nghiêm Nghĩa Tuyên vốn dĩ đã mệt rồi, giờ thì hoàn toàn tê liệt, nằm ở trên giường, mặc kệ Kỷ Linh.

Kỷ Linh nhìn nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, hắn tắt đèn trên đầu giường rồi nằm xuống, dán mặt lên mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên.

"Tôi thế nào lại không phát hiện ra cậu vốn dính người như vậy." Nghiêm Nghĩa Tuyên nhắm mắt lại, trong thanh âm nồng đậm giọng mũi.

Kỷ Linh cười cười, không đáp lời, mà hỏi vấn đề cá biệt.

"Chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ kia anh định làm thế nào?

Nghiêm Nghĩa Tuyên vừa nghe tên này là đau đầu, nói: "Để tôi thanh tĩnh một chút miễn bàn tới hắn được không." Anh ta nỗ lực mở to mắt, "Như vừa rồi đã nói, dùng đầu phiếu quyết định."

Kỷ Linh hỏi: "Nếu đầu phiếu thông qua làm sao bây giờ?"

"Qua thì qua, tôi chỉ có thể nhận tài, trước đó tôi đã ngăn cản hết sức rồi."

Nếu không có lối ra khác, đề án đầu tư vào công ty môi giới của Nghiêm Nghĩa Lễ nhất định sẽ bị thông qua, hiện tại Nghiêm thị đang tìm kiếm hướng phát triển mới, Nghiêm Nghĩa Lễ đã tìm thời cơ vô cùng tốt.

Nhưng nếu có đường ra khác.

Hôm nay Kỷ Linh được nghe Nghiêm Nghĩa Tuyên kể chuyện phân chia tài sản, giờ ngẫm lại trong tay Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không có được nhiều như vậy.

Mọi người đều cho rằng anh ta là thiên chi kiêu tử(*), người thừa kế danh chính ngôn thuận của Nghiêm gia.

((*) Thiên chi kiêu tử: con cưng, đứa con được cưng chiều sinh kiêu)

Nhưng những gì anh ta nhận được từ người nhà, chỉ có ngạo mạn cùng không công bằng.

Kỷ Linh cảm thấy mình khả năng trời sinh tâm lý phản nghịch, không phục rất nặng.

Ông nội Nghiêm Nghĩa Tuyên bủn xỉn tình yêu với anh ta, cuối cùng không đưa cho Nghiêm Nghĩa Tuyên toàn bộ, vậy để hắn tới đưa.

Nghiêm Nghĩa Lễ muốn cướp đi địa vị của Nghiêm Nghĩa Tuyên, vậy hắn sẽ cố tình đứng giữa ngăn cản.

Hắn phải cho Nghiêm Nghĩa Tuyên sự ủng hộ lớn nhất, để anh ta chặt chẽ mà đứng vững gót chân.


Kỷ Linh ở bên tai Nghiêm Nghĩa Tuyên nhẹ nhàng nói: "Anh có hứng thú tiến quân vào giới giải trí không? Ví dụ bắt đầu từ mở mấy rạp chiếu phim chẳng hạn."

"Có ý gì?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi lại hắn, buồn ngủ trong mắt biến mất hoàn toàn.

Ba ngày sau, Kỷ Linh mang theo một tiểu đoàn sáu người lao tới tòa nhà Nghiêm thị.

Bảy người, hai xe, một đường vội vã.

Mạc Ngữ Lam ngồi trên cùng một chiếc xe với Kỷ Linh, đồng sự bên cạnh còn đang lật xem tài liệu cùng bài giải trình, làm chuẩn bị cuối cùng.

Đại khái là bởi vì rất quen thuộc với Nghiêm thị, Mạc Ngữ Lam có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng cô nhịn không được hỏi Kỷ Linh.

"Ông chủ, trước kia thì thôi, lần này vì cái gì anh phải mang toàn bộ chúng tôi lên làm bình hoa. Hội nghị hôm nay rất quan trọng, vạn nhất mắc lỗi làm sao bây giờ."

Bình hoa trong miệng Mạc Ngữ Lam, là chỉ cô bé lễ tân ngày trước vẫn luôn đi theo Kỷ Linh, về sau lại điều tới bộ phận quan hệ xã hội, nỗ lực làm một cái bình hoa vừa đẹp vừa thực dụng.

Kỷ Linh sửa đúng Mạc Ngữ Lam: "Không phải bình hoa, là linh vật. Cô cứ coi như tôi mê tín đi, từ khi tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chỉ cần mang theo cô nhóc đi họp cùng, mặc kệ dự án nào cũng đều có thể bắt lấy, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mọi việc đều thuận lợi. Tôi biết lần này rất quan trọng, cho nên mới muốn mang theo."

Mạc Ngữ Lam trăm triệu không nghĩ tới là lý do này, ở trong lòng trợn mắt trắng.

Tới tòa nhà Nghiêm thị, mọi người xuống xe chờ xuất phát, Mạc Ngữ Lam thấy cô bé lễ tân từ một chiếc xe đi xuống, trên mặt còn đeo bộ kính râm.

Biểu tình Mạc Ngữ Lam trống rỗng một chút, hỏi cô: "Đang mùa đông, mang kính râm làm gì?"

"Như vậy sẽ có vẻ tương đối chuyên nghiệp." Cô bé lễ tân xuyên qua chiếc kính râm, khốc khốc mà nói, "Chúng ta không phải tới đàm phán sao."

"..." Mạc Ngữ Lam một phen tháo rớt kính râm của cô nhóc, lộ ra khuôn mặt kỳ thật có chút khẩn trương, nói, "Lại không phải xã hội đen."

Kỷ Linh ở một bên cười, sau đó đối với mọi người nói: "Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta, là thuyết phục bộ phận phát triển chiến lược của Nghiêm thị, làm cho bọn họ tiếp nhận kế hoạch hợp tác của chúng ta."

Hắn nhìn nhìn tòa cao ốc cao ngất trong mây ở phía sau, bình tĩnh mà nói: "Cố lên nào, các vị."

Mọi người đáp: "Rõ, ông chủ."

—————————

Jojo: cứ tưởng tượng đội ngũ của ông chủ Kỷ hùng hổ ra trận là không nhịn được cười =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận