Khó Được Kẻ Có Tiền

Chuyện Nghiêm Nghĩa Tuyên ấn Kỷ Linh vào trong văn phòng đánh tơi bời một trận tạm thời không nhắc đến, tựa như Nghiêm Nghĩa Tuyên đã nói, anh ta không thể võ đoán mà quyết định bất luận chuyện gì, hết thảy phải đợi sau khi công ty thương nghị xong, lúc đó lại cho Kỷ Linh một tin chính xác cuối cùng.

Kỷ Linh tin tưởng bản thân mình, cũng tin tưởng Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Vào thời kỳ mà mỗi doanh nghiệp đều muốn đa dạng hóa lĩnh vực phát triển như hiện tại lại có một cơ hội khởi tạo tốt như vậy, không có đạo lý cao tầng Nghiêm thị sẽ bỏ qua, hơn nữa còn có thể lấp kín miệng Nghiêm Nghĩa Lễ, sẽ không có người tiếp tục nói Nghiêm Nghĩa Tuyên không màng lợi ích công ty cự tuyệt lối đi phát triển chung.

Hơn nữa, sau lưng Kỷ Linh còn có La Huyên làm chỗ dựa, La gia đối với lĩnh vực giải trí đã sớm thâm nhập vững vàng, có bọn họ dẫn đường, Nghiêm gia nếu lần này thật sự có thể ra quân, đối mặt không phải núi cao trắc trở khó đi, mà là một con đường rộng lớn thênh thang.

Như vậy sẽ có thể triệt tiêu việc Nghiêm Nghĩa Lễ trao đổi lợi ích cùng nhà khác, làm cho địa vị của Nghiêm Nghĩa Tuyên càng được củng cố.

Hạng mục đầu tiên của Nghiêm thị sau khi thay đổi triều đại là do Nghiêm Nghĩa Tuyên lập công.

Nghiêm Nghĩa Lễ phỏng chừng sẽ tức đến dậm chân.

Kỷ Linh tưởng tượng đến đây liền không kìm được vui sướng.

Chính hắn cũng có thể đứng giữa thu lợi, rất nhanh thôi tên của hắn sẽ được càng nhiều người trong giới biết đến, đây là kết cục song thắng mà hắn mong muốn nhất.

Chỉ là La Giáng đối với chuyện này rầu rĩ không vui, hắn cố ý gọi điện tới oán giận Kỷ Linh: "Tôi kêu cậu cùng tôi đi quay phim điện ảnh, cậu không làm, cứ nhất định cùng Nghiêm gia đi mở rạp chiếu phim, cậu có phải có ý kiến với tôi không?"

Kỷ Linh cười ha ha, nói: "Tôi nào dám, tôi mở rạp chiếu phim, về sau anh có quay phim nào sẽ sắp xếp đầu tiên cho anh, còn có điện ảnh của Thẩm Đông Thanh nữa, nếu có nằm liệt giữa đường cũng vẫn sắp cho anh."

"Nói linh tinh gì vậy, phim của anh ấy mới sẽ không nằm liệt giữa đường." La Giáng phản bác, "Ai, bỏ đi, đây là chính cậu nói đấy, đến lúc đó đừng có không chịu nhận."

"..." Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Linh liền hối hận, La tiểu công tử vạn nhất đầu óc nóng lên, lại đi quay phim giúp đỡ người nghèo, đến lúc đó rạp chiếu phim của hắn còn chưa khai trương đã lỗ nặng rồi.

Vui đùa thì vui đùa thế thôi, lúc ấy khi La Huyên đầu tư vốn có mang theo một đoàn công tác tới gia nhập, những vị giám đốc này đã cho Kỷ Linh trợ lực rất lớn, Kỷ Linh muốn hồi đáp hai vị công tử La gia, cho nên phải mau chóng cho rạp chiếu phim triển khai lên.

Hiện tại chỉ cần chờ ngọn gió Đông từ Nghiêm Nghĩa Tuyên bên kia.

Kỷ Linh gần đây có chút xuân phong đắc ý mã đề tật(*), ngay cả hắn cũng cảm thấy mình đôi khi có điểm phiêu, mà còn là lần đầu tiên hắn như vậy.

((*) Xuân phong đắc ý mã đề tật: trích từ bài thơ "Đăng khoa hậu" của Mạnh Giao, ý chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông)

Cho dù là đời trước cũng chưa từng có cảm giác này, chính là tràn ngập sức sống, tràn ngập hy vọng, lại ôn nhu đầy cõi lòng.

Đặc biệt là những khi ở bên Nghiêm Nghĩa Tuyên, loại tâm tình này lại càng tăng thêm.

Hắn sờ sờ chóp mũi, bắt đầu có cảm giác nguy cơ, hắn đem lực chú ý chuyển rời lên công việc, rốt cuộc đối với hắn mà nói, công việc có thể giải ngàn sầu.

Bộ phim có diễn viên chính là tiểu thịt tươi lại có Chung Minh góp vai kia cuối cùng cũng được chiếu, doanh thu dự bán cũng không tệ lắm, buổi lễ chiếu phim đầu tiên sẽ được tổ chức tại một rạp chiếu ở thành phố S, buổi lễ này tất nhiên là do công ty Kỷ Linh phụ trách an bài.

Tổ chức ở thành phố S, có nghĩa là Chung Minh Vi sẽ tới, cô ta tới, Kỷ Linh nhất định phải tự mình đến.

Chung Minh Vi hoa lệ mà đến lễ chiếu phim, vừa nhìn thấy Kỷ Linh, cô liền lộ ra biểu tình mệt mỏi lại không thể nề hà.

Kỷ Linh hỏi cô làm sao vậy, cô xua xua tay, nói đến tối sẽ biết.

Tối đến, lễ chiếu được cử hành, Kỷ Linh rốt cuộc biết rõ.

Người vây quanh cơ hồ đều là fans nam chính, cổ động vô cùng nhiệt liệt, Chung Minh Vi ở một bên giống như bình hoa cao cấp.

Kỷ Linh vội vàng điều chỉnh phân phối người xem tới chỗ Chung Minh Vi nhiều hơn, tránh trường hợp quá mức xấu hổ.

Giờ ngẫm lại, quả thực làm một minh tinh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Dựa vào mặt kiếm cơm lại còn phải theo đuổi kỹ thuật diễn, thật vất vả có được kỹ thuật rồi, lại không bảo trì được tuổi tác, nhìn thấy thần tượng mới lên mà khó tránh khỏi ghen tị.

Vào lúc buổi lễ đang diễn ra, Kỷ Linh nhận được điện thoại của Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi hắn đang ở đâu, hắn nói đang đi làm.

Từ sau khi Mạc Ngữ Lam hoàn toàn "Làm phản", Nghiêm Nghĩa Tuyên không còn nắm chuẩn được hành tung của Kỷ Linh như trước.

Kỷ Linh nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên chuyện buổi lễ, không nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút hứng thú.

"Chờ tôi, tôi qua tìm cậu."

Kỷ Linh hơi hơi kinh ngạc, hỏi: "Anh không phải vẫn luôn khịt mũi coi thường điện ảnh sao."

"Đó là đối với phim tình cảm, tôi cũng có xem điện ảnh, chỉ là không có thời gian." Ngày mai là ngày nghỉ, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nhàn hơn, nói, "Tôi là hứng thú với rạp chiếu phim."

Kỷ Linh đã hiểu, Nghiêm chủ tịch muốn tới thực địa khảo sát đây mà.

Kỳ thật giờ cũng đã khá muộn rồi, buổi lễ sắp sửa kết thúc, bộ phim lập tức sẽ phải cho chiếu.

Kỷ Linh rời khỏi phòng chiếu phim, đi ra bãi đỗ xe bên ngoài rạp chờ Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Thời điểm hắn nhìn thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên đến, cả người đều sửng sốt.

Nghiêm Nghĩa Tuyên mặc một chiếc áo gió dài, vạt áo lộ ra viền kiểu Anh, bên dưới mặc quần jean ôm màu tối, làm chân nhìn rất dài. Tóc anh ta cũng không bị ép cố định lại, nhu thuận mà rơi trên trán, cả người thoạt nhìn tùy ý lại tiêu sái.

Anh ta bước xuống từ một chiếc SUV, đi về phía Kỷ Linh bên này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tốt xấu gì cũng từng là vương tử hộp đêm, chỉ là cách hóa trang này của anh ta, kể từ sau lần Kỷ Linh đem xe thể thao quyên đi từ thiện đã không còn được thấy qua.

Kỷ Linh nghĩ, hắn vốn đang muốn áp chế bản thân, làm cho mình đừng quá mức lâng lâng, chính là vừa nhìn thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên, toàn bộ khắc chế đều thất bại trong gang tấc.

Nhưng Kỷ Linh cảm thấy cái này không thể trách hắn, chỉ có thể trách Nghiêm Nghĩa Tuyên quá mức mê người.

"Ngẩn người làm gì vậy." Nghiêm Nghĩa Tuyên đi đến trước mặt hắn, nghiêng nghiêng đầu, hỏi hắn.

Kỷ Linh cười nói: "Tôi còn tưởng rằng chủ tịch muốn tới đây, kết quả người tới lại là một vị công tử ca." Hắn cúi đầu nhìn nhìn mình, quần áo tây trang, treo thẻ công tác, tiếp tục nói: "Trông tôi lại như gã bảo tiêu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn hắn, gõ gõ ngực hắn, nói: "Thôi bỏ đi, ai bảo ai còn không biết đâu. Tôi chỉ tùy tiện tới xem, cậu đừng kinh động quản lý nơi này."

Kỷ Linh lại cười: "Hóa ra là cải trang vi hành."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng cười: "Cái gì mà cải trang vi hành, lại không phải sản nghiệp nhà mình, khảo sát học tập thôi."

Kỷ Linh dẫn Nghiêm Nghĩa Tuyên vào rạp chiếu phim cùng giám đốc rạp chiếu phim chào hỏi nhưng cũng không giới thiệu Nghiêm Nghĩa Tuyên, sau đó đi khắp nơi xem xét.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi hắn: "Không phải buổi chiếu đầu à? Cậu không đi kiểm tra sao?"

Kỷ Linh nói: "Ai, anh cũng quá coi thường đi, tôi tốt xấu cũng là tổng tài, không cần thời thời khắc khắc đều quản, hơn nữa lần này là bởi vì có Chung ––"

Hắn đem nửa câu sau nuốt vào, Nghiêm Nghĩa Tuyên khẽ cười một tiếng, nói: "Là bởi vì người đẹp diễn viên chính, cho nên mới tới thủ sân?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ chỉ tấm poster lớn bên cạnh, trên đó in hình Chung Minh Vi cùng nam chính kèm tên diễn viên chính bên dưới.

Kỷ Linh đem tầm mắt chuyển qua chỗ khác, nói: "Chúng ta tới phòng chiếu phim xem đi."

Nói sang chuyện khác cũng quá gượng đi, Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng.

Kỷ Linh giảng cho Nghiêm Nghĩa Tuyên kỹ thuật chiếu phim hiện nay, vô cùng hiệu suất và tiên tiến, chủ yếu là phần cứng phía sau màn ảnh đòi hỏi phải có sự tân tiến nhất, mới có thể có lực cạnh tranh, mới có thể thỏa mãn người đam mê phim.

Bọn họ xem xong phòng chiếu phim, lại lần nữa ra ngoài, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn quầy bán hàng, nói: "Tôi nghe nói hiện giờ là bắp rang cứu vớt rạp chiếu phim?"

Kỷ Linh cười nói: "Nơi nào khoa trương như vậy chứ. Bất quá sản phẩm đi kèm này xác thật rất quan trọng, bắp rang, máy chơi game linh tinh, mấy thứ này đều không phải chia doanh thu với bên điện ảnh, hoàn toàn thu vào túi của mình, vì thế rạp chiếu phim bây giờ đều tìm mọi cách khai phá nhiều trò giải trí hấp dẫn mới."

Nghiêm Nghĩa Tuyên gật gật đầu.

Hai người bọn họ ở một chỗ thảo luận một chút chế độ hội viên, mải mê trò chuyện bất tri bất giác buổi chiếu phim đã tan cuộc.

Kỷ Linh lúc này mới phát hiện thời gian đã khuya, không khỏi nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Chủ tịch ở chỗ này khảo sát nửa ngày, nếu đến cuối cùng vẫn thông qua đề án của Nghiêm Nghĩa Lễ, đầu tư vào công ty môi giới, tiếp tục tiêu thụ bất động sản, như vậy không phải phí công vô ích rồi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Cuối tuần sau mở họp, đến lúc đó sẽ biết."

Buổi chiếu phim kết thúc, đợt bình luận đầu tiên sắp bùng nổ trên mạng, Kỷ Linh muốn đi xem nhân viên làm công tác kết thúc buổi hôm nay, hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên có muốn cùng đi không.

Dù sao ngày mai sẽ được nghỉ ngơi, cũng không có lịch gì, Nghiêm Nghĩa Tuyên bèn đi theo Kỷ Linh.

Giờ là lúc tan cuộc nên người trên hành lang rất đông, Kỷ Linh dẫn Nghiêm Nghĩa Tuyên tới lối đi dùng để thoát hiểm mà chỉ có nhân viên trong rạp mới biết, ở đây rất vắng người, không cần phải chen chúc.

Kết quả vài phút sau, Kỷ Linh liền hối hận.

Bọn họ cư nhiên gặp được Nghiêm Duyệt Thi.

Gặp được Nghiêm Duyệt Thi còn dễ nói, chủ yếu là có người đàn ông kia đi cùng, đây là lần thứ ba Kỷ Linh gặp phải bọn họ, lúc này cả hai người đều cùng đối mặt với Kỷ Linh, xui xẻo chính là Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng ở đây.

Nghiêm Duyệt Thi kéo tay gã đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều, ở trong lối đi an toàn khiếp sợ mà dừng bước chân.

"Anh, anh hai." Cô vội vàng buông người bên cạnh ra, chân tay luống cuống, mở to hai mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Cô không làm động tác này còn đỡ, vừa buông ra không phải thành giấu đầu lòi đuôi rồi sao.

Kỷ Linh nghiêng đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, sắc mặt anh ta tối đen hơn cả mây mù trước bão táp.

"Em nói với anh đi nhà bằng hữu chơi, nơi này chính là nhà bằng hữu sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên lên tiếng, ngữ điệu trầm xuống đáy cốc, ngữ khí tựa như gió sông băng.

Nghiêm Duyệt Thi bị dọa choáng váng, nói: "Em là tới xem phim..."

Thật là làm người hít thở không thông, Nghiêm Duyệt Thi tốt xấu cũng biết Kỷ Linh là nửa người trong giới, tuyên truyền phim sẽ không thiếu hắn, vậy mà cư nhiên dám đến xem buổi lễ chiếu đầu. Cứ cho là cô không biết rõ, nhưng người đàn ông bên cạnh là đạo diễn, ít nhất cũng phải biết quy tắc a.

Người đàn ông kia thấy thế, tiến lên một bước giữ gìn Nghiêm Duyệt Thi, nói: "Tôi là Hứa Căng, bằng hữu của Nghiêm tiểu thư, anh là huynh trưởng của Nghiêm tiểu thư phải không, chào anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên phản ứng cũng không phản ứng Hứa Căng, anh vừa nhìn thấy em gái thân mật mà kéo tay gã đàn ông lớn tuổi như vậy, quả thực tức giận muốn bùng nổ, nhanh chóng túm lấy Nghiêm Duyệt Thi, lôi kéo cô ra ngoài.

"Uy!" Hứa Căng muốn ngăn cản, Kỷ Linh vội vàng ngăn hắn lại, nói với hắn: "Để Nghiêm tiểu thư tự mình xử lý đi."

Loại chuyện này, hắn ta càng nhảy vào càng loạn.

Hứa Căng lúc này mới từ bỏ, phức tạp mà nhìn nhìn Kỷ Linh, hô một tiếng: "Ông chủ Kỷ."

Kỷ Linh nhìn hắn một cái, cũng không biết nói gì, xoay người đuổi theo hai anh em Nghiêm gia, vứt Hứa Căng lại một mình.

Nghiêm Nghĩa Tuyên kéo Nghiêm Duyệt Thi đi ra bãi đỗ xe, Nghiêm Duyệt Thi ở đằng sau gấp đến không được, nói: "Anh hai, anh nghe em nói."

Kỷ Linh đuổi theo bọn họ, ra tay làm Nghiêm Nghĩa Tuyên giảm bớt tốc độ, nói: "Anh chậm lại một chút, mọi người không theo được."

Nghiêm Duyệt Thi rốt cuộc có thể thở ra hơi, vội vội vàng vàng nói: "Không phải như anh nghĩ đâu, bọn em là hẹn hò bình thường."

Nghiêm Nghĩa Tuyên vừa nghe cái từ "Hẹn hò" này, tựa như có một bát dầu hất xuống đám lửa cháy, nháy mắt lại muốn bùng nổ, nói: "Hẹn hò? Em tìm nửa ngày tìm ra được gã già như vậy?"

Nghiêm Duyệt Thi thấy khẩu khí khinh thường của anh ta, cũng nổi giận, nói: "Anh ấy thì sao? Anh ấy có sự nghiệp, là một đạo diễn, ngoại trừ tuổi ra, những cái khác đều tốt, em muốn tìm dạng người gì là tự do của em!"

"Đạo diễn?" Nghiêm Nghĩa Tuyên tức cười, "Đạo diễn một năm có thể kiếm được bao nhiêu? Xứng với em sao?"

Nghiêm Duyệt Thi cảm thấy anh hai không thể nói lý: "Tiền tiền tiền, suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền, thứ em để ý chính là tài hoa!"

Nghiêm Nghĩa Tuyên tranh luận: "Trên đời này có bao nhiêu người vừa tài hoa vừa có tiền lại trẻ trung, em tìm tới tìm lui lại ra người thế này? Cho dù điều kiện có cao thế nào, anh đều có thể tìm được cho em, ánh mắt em có thể xa hơn được không?"

Nghiêm Duyệt Thi tức chết rồi: "Chuyện yêu đương của em anh cũng muốn quản, tìm bạn trai thế nào anh cũng muốn quyết định? Nếu như em nói em muốn hoàng tử Anh thì sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên kéo cô: "Đi, đi sang Anh."

Nghiêm Duyệt Thi suýt chút nữa phát điên: "Cả hai người họ đều đã kết hôn rồi!"

"Ha ha ha."

Anh em Nghiêm gia đồng thời quay đầu, trừng mắt nhìn Kỷ Linh đang không nhịn được cười.

Kỷ Linh ho khan một chút, thu hồi tiếng cười, nghiêm túc nói: "Hai người vẫn nên trở về ngồi xuống bình tĩnh mà nói chuyện đi, nơi này sắp bị người ta bu lại mất rồi."

Tuy đã khuya muộn, nhưng những người xem phim xong giờ mới ra về, rất nhiều người lúc đi qua bọn họ nghiêng đầu sang xem.

Kỷ Linh cảm thấy bọn họ cãi nhau như học sinh tiểu học vậy, cần phải bình tĩnh lại.

Ai ngờ Nghiêm Duyệt Thi lúc này mới ý thức được sự tồn tại của Kỷ Linh, đột nhiên chỉ vào Kỷ Linh mà nói với anh hai mình: "Các anh không phải cũng đều là nam sao, Kỷ tiên sinh cũng không kiếm được nhiều tiền như anh, nhưng em vẫn ủng hộ quan hệ của các anh, anh vì sao lại không thể ủng hộ em chứ?"

Lần này đến phiên Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngây ngẩn cả người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui