Khó Làm Phò Mã


Trời mùa xuân.Trong phủ Tướng quân, Vân Nhược Dư ngồi trước bàn trang điểm phát ngốc, trên bàn đặt gương lược mỹ lệ, bên trong chất đầy son phấn thoa hoàn, gương đồng phản chiếu khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, nhưng bây giờ trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại tràn đầy u sầu.Vân Nhược Dư đã giữ nguyên tư thế này hồi lâu, ba ngày trước, nàng cùng phu quân dọn vào phủ đệ xa hoa này.Phu quân Vân Nhược Dư là một tú tài, cả ngày cần cù chăm chỉ đọc sách, không dám chậm trễ một ngày, ngóng trông khoa cử để có thể thiềm cung chiết quế, trở nên nổi bật, để cả nhà có được nhưng ngày tháng tốt đẹp hơn.(Thiềm cung triết quế: dùng để ví von thi đậu tiến sĩ.


Tương truyền thiềm trong cung có quế thụ, giúp toàn vẹn đôi đường, toại lấy "Thiềm cung chiết quế" gọi là khoa cử ứng thí cập đệ .)Tuy nói là cả nhà bọn họ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai vợ chồng.Hai phu thê bọn họ vốn dĩ sống ở nông thôn, ban ngày phu quân nàng tới học đường đọc sách, còn nàng ở nhà làm vài việc thêu thùa phụ giúp, những ngày tháng trôi qua vừa ấm áp lại bình đạm.Chẳng qua trời mưa gió thất thường, mưa to một trận đã khiến bọn họ mất đi căn nhà che mưa chắn gió.

Thời điểm bọn họ đang mặt ủ mày chau lo lắng phải ngủ nơi hoang dã, lại nhận được một tin tức bất ngờ, năm năm trước phu quân lương thiện của nàng đã cứu một người, người đó áo gấm về làng sau đó lại muốn báo đáp ân cứu mạng của phu quân, biết được bọn họ không có nơi để đi, liền đem đại trạch của mình cho hai vợ chồng bọn họ trú tạm.Để hai người không đến mức lưu lạc đầu đường, cũng để phu quân nàng không phải lo lắng tiếp tục chuẩn bị khoa cử.Chỉ là ở nhờ nhà người ta, khiến lòng nàng có vô vàn cảm xúc bất an và sợ hãi.Vân Nhược Dư không cách nào yên tâm thoải mái tiếp thu ý tốt của người khác, lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được.

Thật vất vả chờ đến khi trời mờ sáng, liền vội vàng đi tới phòng ngủ chính, đánh thức nam nhân còn đang ngủ say trên giường: “Phu quân, chàng biết hiện tại đã là giờ nào không? Sao chàng còn có thể nằm trên giường ngủ?”Vân Nhược Dư hơi bất mãn nhìn nam nhân nằm trên giường, sắc mặt của hắn không tốt lắm , nghiễm nhiên là do biến cố nhiều ngày tạo thành, Vân Nhược Dư nhìn thấy bộ dáng phu quân như vậy, thực sự cũng có chút đau lòng.Chẳng qua, bọn họ không thể nghỉ ngơi, cuộc sống còn không thể bảo đảm, sao có thể chậm trễ?Vân Nhược Dư thấy nam nhân không phản ứng lại, liền duỗi tay đẩy hắn: “Phu quân, chàng nhanh đứng lên đi.”Tề Loan đang ngủ mơ mơ màng màng bị một thanh âm mềm mại đánh thức, vừa nghe thoáng qua đã biết thanh âm của nữ nhân, nhưng Tề Loan xưa nay không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, phòng ngủ của hắn cũng không muốn người khác tiến vào, lúc này đầu đau như muốn nứt ra, đương nhiên tính tình cũng không tốt.Hắn mỏi mệt mở mắt ra, vừa định quát lớn bảo người tới cút đi, một khắc thoáng nhìn qua Vân Nhược Dư chợt sửng sốt, những lời nói muốn buột miệng thốt ra nói đều bị nuốt xuống.Tề Loan bất đắc dĩ xoa trán, mơ hồ nói: “Công chúa, sao người lại tới đây?”Vân Nhược Dư nghe thấy xưng hô này, chân mày cau lại, phu quân sao có thể gọi nàng là công chúa?Cái tật xấu hồ ngôn loạn ngữ này, không biết đại phu có thể trị được hay không.Trong lòng Vân Nhược Dư hiện lên một tia bất đắc dĩ, thấy hắn tỉnh táo lại, mày đẹp nhíu chặt cuối cùng nới lỏng, có hơi bất mãn nhìn hắn: “Chàng có biết hiện tại là giờ nào không? Sao chàng còn không tới thư viện đọc sách?”Tề Loan ngẩng đầu nhìn bên ngoài, sắc trời mới mờ sáng, cùng lắm cũng chỉ mới giờ Dần, lúc này lên thư viện đọc sách?“Một canh giờ trước ta mới được ngủ.” Tề Loan cố gắng nhẫn nại, có ý muốn giảng đạo lý với Vân Nhược Dư.Lúc này cố tình Vân Nhược Dư nghe không vào, túm cánh tay Tề Loan muốn kéo hắn ra khỏi giường: “Tuy rằng người khác hiểu được tri ân báo đáp, chúng ta hiện giờ có chỗ che mưa chắn gió, lại sợ không có phúc về sau, dù sao cũng ở nhà người khác, tư vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu, phu quân chàng vẫn nên chăm chỉ học tập sớm thi đậu công danh mới là chuyện đứng đắn.”Tề Loan nhìn nữ nhân trước mặt nghiêm trang nói lời khuyên giản, đã có thể thản nhiên đáp lại.Mọi khiếp sợ cùng nghi ngờ, sớm đã dùng hết ở ba ngày trước rồi, hiện giờ chỉ còn lại chết lặng.Bất kể Vân Nhược Dư gọi hắn là phu quân, hay thúc giục hắn đi đọc sách.Tề Loan đã có thể vân đạm phong khinh đối mặt, chỉ là hắn hoàn toàn không biết, tiểu công chúa này rốt cuộc còn bao nhiêu kinh hỉ hắn chưa biết nữa.(Vân đạm phong khinh 云淡风轻 yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp.


Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.


Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)“Ở nhà người khác? Ăn nhờ ở đậu?” Tề Loan cười như không cười mở miệng, suýt chút nữa bị chọc cười.Nàng thật sự nghĩ như vậy“Phu quân, ta biết trong lòng chàng không vui, nhưng căn phòng kia của chúng ta hiện giờ đã không thể ở được, vì sau này, đành để chàng phải chịu đựng .” Vân Nhược Dư mở miệng nói lời vô cùng hiểu chuyện: “So với nhà ở kim bích huy hoàng này, ta tình nguyện cùng phu quân ở một mái nhà tranh.”(Kim Bích Huy Hoàng: vàng son lộng lẫy; cung vàng điện ngọc.)Tề Loan thầm nghĩ dù cho Vân Nhược Dư dám ở nhà tranh, hắn cũng không dám để nàng ở.Hắn hơi hé miệng, rất muốn đánh gãy tư tưởng kì diệu này của nàng, chẳng qua nhớ tới lời thái y nói trước đó, có bao nhiêu lời giải thích cũng chỉ có thể nuốt ngược trở lại, chỉ có thể thuận theo Vân Nhược Dư đáp lại: “Được, ta đã biết, ta đi đọc sách.”Tề Loan thô lỗ xốc chăn lên, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn ngồi dậy, Vân Nhược Dư thấy hắn rốt cuộc cũng đứng lên, hướng về phía Tề Loan nhoẻn miệng cười: “Phu quân tự rửa mặt, ta tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho chàng.”Tề Loan không chút để ý gật gật đầu, được đáp lại Vân Nhược Dư vui sướng chạy ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận