Khó Làm Phò Mã


Chẳng qua Tề Loan rất có chừng mực, thời điểm trong quân cùng các tướng sĩ cùng ăn cùng ở, nửa câu oán giận cũng chưa từng có, nhưng một khi trở lại Kim Lăng, thói quen xương cốt lại có cơ hội lơ đãng biểu lộ ra ngoài.

Cũng may chuyện này không phải đại sự gì.

Tề Loan cũng không cảm thấy, yêu cầu vật chất tốt là bản thân vô lý.

Huống chi cũng không ai cảm thấy Tề Loan yêu cầu vô lý, bất luận là bởi vì gia thế, hay là năng lực bản thân không tầm thường, đều chú định Tề Loan không cần tạm chấp nhận.

Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới lại xuất hiện một Vân Nhược Dư.


Kim Lăng thành từ sớm đã vô cùng đông đúc, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có một ít cửa hàng ăn sáng, Tề Loan dẫn Vân Nhược Dư đương nhiên sẽ không đi hẻm nhỏ bên đường, liền tìm một tửu lầu lớn.

Nhìn tửu lầu trang hoàng, bố trí đảo cũng xem như lịch sự tao nhã, tửu lầu rất có nhãn lực tiểu nhị nhìn thấy thấy hai người bọn họ liền tới đón tiếp, dẫn bọn họ đi vào trong.

Một chân Tề Loan đã bước vào tửu lầu, lại bị Vân Nhược Dư túm chặt lấy, nàng nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Tề Loan: “Phu quân, đi tới nơi này sợ phải tốn không ít bạc?”Tề Loan thật sự cũng không rõ chuyện này lắm, từ sau khi hắn tòng quân hàng năm đều ở ngoài biên quan, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể trở về Kim Lăng, mấy ngày trở về cũng vội vàng đi thăm thân nhân, bằng hữu, đã lâu chưa từng đến tửu lầu.

Nhưng Tề Loan dựa vào ký ức mơ hồ thời thiếu niên, tràn đầy tin tưởng suy đoán: “Bất quá cũng chỉ là đồ ăn sáng, hẳn là không mất bao nhiêu, dù cho tính thêm tiền cơm trưa vào cũng sẽ không vượt qua mười lượng.

”Tề Loan tính toán trước, đây là hắn dựa và đám hồ bằng cẩu hữu theo ngày xưa ăn uống phỏng đoán ra, với thân thể nhỏ bé này của Vân Nhược Dư, có thể được bao nhiêu cơ chứ?Không ngờ Vân Nhược Dư nghe đến đó tay mắt lanh lẹ giữ chặt Tề Loan, không cho hắn đi vào, ấn vào trán mình, nói là có chút đau đầu.

Tề Loan vừa nghe lời này, sao còn quan tâm tới đồ ăn sáng, tất nhiên là đỡ Vân Nhược Dư rời đi tìm y quán: “Rất khó chịu sao? Ngoài đau đầu, còn gì nữa không?”Vừa rời khỏi đám người, Vân Nhược Dư liền buông tay trên trán xuống: “Không cần đi y quán, thiếp không có việc gì vừa rồi là thiếp giả vờ.

”Tề Loan nghe đến đó có hơi giận, trừng mắt nhìn Vân Nhược Dư một cái: “ Được được, ngươi muốn giả bệnh làm gì?”Vân Nhược Dư thấy Tề Loan có chút tức giận liền nhỏ giọng giải thích với hắn, nói bản thân thật sự không cố ý giả bệnh: “Tửu lâu kia quá tôn quý, mười lượng bạc, đủ cho nhà chúng ta dùng nửa năm rồi.

”Tề Loan căn bản không nghĩ tới Vân Nhược Dư giả bộ đau đầu chỉ bởi vì nguyên nhân này, bất đắc dĩ mở miệng giải thích: “Mười lượng chẳng qua là do ta thuận miệng bịa chuyện, có lẽ không dùng nhiều tới mức đó.


”“Mười lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, cho dù chàng muốn vào thư viện nhập học cũng chỉ mất có tám lượng.

” Vân Nhược Dư bẻ ngón tay tính toán tỉ mỉ: “Phu quân, theo ta thấy, chúng ta vẫn không nên tới chỗ này, phố tửu lầu này đều tráng lệ huy hoàng như vậy, bên trong đồ ăn nhất định cũng rất quý giá.

”Tề Loan lại không muốn nói tiếp, trải qua khoảng thời gian đọc sách học tập này không biết còn bao nhiêu khó khăn?“Chúng ta không phải ra ngoài chúc mừng sao?”“Chúc mừng lại chọn nơi như vậy? Một bữa cơm phải tốn nửa năm sinh hoạt của chúng ta, ăn xong những ngày tháng sau này phải tính thế nào?”Tề Loan rất muốn nói hắn có tiền, nhưng hắn căn bản không có biện pháp lừa gạt Vân Nhược Dư, vốn định chỉ hươu bảo ngựa, lại bị Vân Nhược Dư nhìn thấu.

Không chỉ như thế, vẻ mặt nàng còn nghiêm túc hỏi hắn có phải buổi sáng ngủ không tốt hay không, bằng không vì sao đem một trăm văn nhìn thành mười văn.

Chọc đến mức Tề Loan tự cảm thấy mình là một đứa ngốc.

Tề Loan thực sự muốn hỏi một chút Vân Nhược Dư thân là một “Nông phụ” đến tột cùng tại sao lại biết chữ, nhưng bởi vì lo lắng kích thích Vân Nhược Dư nên chỉ có thể từ bỏ.

Không lâu sau, dấu chân hai người bọn họ đã đi hết phố xá tửu lầu phồn hoa, vội vàng tới, vội vàng đi, không dừng lại vì bất kỳ thứ gì.


Đến nỗi tiểu nhị kia biểu tình kinh ngạc nhìn nhưng Tề Loan đành xem như không nhìn thấy.

Tề Loan vốn dĩ còn muốn cứng rắn thêm chút nữa, nhưng cuối cùng bị tiếng gọi “Phu quân” của Vân Nhược Dư làm cho lung lay.

Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, hắn đã cùng Vân Nhược Dư đi đến một quán ăn nhỏ ven đường.

Đối mặt với bánh bao canh bốc khói, Tề Loan lâm vào trầm tư, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể đến một ngày nào đó hắn sẽ không kiềm chế được hay không?Tác giả có chuyện nói:Nội tâm Tướng quân: Ta cũng không nghĩ tới, nàng sẽ gọi ta là phu quân~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận