Khó Làm Thái Tử Phi

Edit: Ciao

Lời gì đều nói hết đến trên người cô cô ta, ta còn gì để nói.

Ta quỳ gối bước vài bước, nằm ghé lên đầu gối dượng ta, cố ý đùa dượng: “Cô cô thương tiểu Noãn, dù tiểu Noãn không lớn lên, cô cô cũng sẽ vui vẻ.”

Hoàng thượng cười ha ha, dường như không còn ý tiếp tục cãi với Vương Lang nữa, không khí cũng hòa hoãn rất nhiều. Ông xoa đầu ta, đột nhiên hỏi: “Vương Lang từ Giang Nam về cũng mấy tháng rồi, sao hả, bụng có tin tức gì chưa?”

Đây vẫn là lần đầu hoàng thượng quan tâm đến con nối dòng của ta.

Ta thoáng giật mình, thì ra lớn lên, cũng có cái giá của lớn.

Ta chỉ xoay người sang chỗ khác, trợn mắt liếc Vương Lang, cáo trạng với công công: “Vương Lang toàn bận đọc sách, làm gì còn cùng chúng con chàng chàng thiếp thiếp? Con an bài thị tẩm cho chàng, chàng cũng không nhìn. Nhưng mà cùng con…”

Nhìn nụ cười của công công hơi mập mờ, ta lại ngậm miệng không nói, hừ một tiếng, tiếp tục cáo trạng: “Cũng bởi vì hắn chỉ chăm chú đọc sách, trong nội cung mới đồn đãi, nói chàng và A Xương…. Là long dương chi hảo!”

(Long dương chi hảo: Gay)

Cái chuyện này được nói ra, đúng là được công công và Vương Lang cũng chú ý đến. Phải biết rằng sau khi chuyện này truyền đi, hai người đều chỉ để tâm vào chuyện chiến sự Đông Bắc, mà đến khi ca ca ta thắng trận, Hoàng quý phi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức truyền tới truyền lui tin này nữa, đám người trong hậu cung, cũng đều qua mới lạ nhiệt tình  —— còn có ai dám nói trước mặt công công ta rằng thái tử của ông bị đồng tính?

Cũng chính vì như thế, tin tức này mới thành công lấy lòng công công ta, ông cười ha ha, cười chảy cả nước mắt: “Rốt cuộc là ai có ý tứ thế hả, Tiểu Lục Tử ơi Tiểu Lục Tử, lần này con chỉ ngậm bồ hòn sao!”


Ta chu miệng lên, không thuận theo nói: “Còn không phải do lần trước Vương Lang bức hiếp con đi chơi, lại cho con ăn mặc thành một tên tiểu thái giám, bị phu nhân nào đó thấy được nên mới bị truyền ra sao? Tên tiểu tử A Xương kia, hai ngày ba nữa lại đến khóc nói với con, tiếp tục như vậy nữa thì hắn không dám phục thị Vương Lang rồi!”

A Xương đi theo Vương Lang đã nhiều năm, cũng đã quá quen mặt với công công ta, vừa nói như vậy thì ông lại càng ôm bụng cười lăn lộn. Ông lại tự gọi A Xương lên xem xét, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, chỉ hận không thể hòa tan thành vũng nước trước mặt hoàng thượng rồi chảy vào cống ngầm. Ngay cả Vương Lang cũng lộ vẻ mặt dở khóc dở cười.

Công công ta cười rồi cười, cười một lúc mới cam lòng hỏi ta: “Rốt cuộc là phu nhân nhà ai nhiều chuyện vậy, nhìn thấy Vương Lang kéo tay tiểu thái giám đã nghĩ đến chuyện không nên nghĩ?”

Ta chờ một lúc, đợi đúng những lời này, lập tức chu miệng lên, tức giận nói cho hoàng thượng: “Còn không phải là Lương phu nhân nhà thị lang, hừ, chuyện này, nếu ngài không làm rõ ràng lắm thì hỏi Mã công công là được, A Xương gần đây tố khổ với cha hắn không ít.”

A Xương và Mã công công là quan hệ phụ tử, đương nhiên điều này không dấu diếm được hoàng thượng, ta cũng chưa từng có ý giấu diếm ông. Mà phu nhân Thị Lang có quan hệ thân thích với Miêu gia vẫn còn đó, chuyện này đáng ra đều nghĩ thôi, hôm nay lại khéo như vậy, bày ra trước mặt dượng ta, xem như toàn bộ nhiệt tình của Hoàng quý phi nhét vào tay chúng ta rồi.

Dượng ta cười một lúc, bây giờ mới lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Ông có thể bất công Phúc vương, có thể chếch sủng Hoàng quý phi, nhưng hoàng thượng cũng không để không để ý đến việc này, nhất khi trong hiện tại ca ca ta lập được nhiều công lao lớn như vậy, người trong thiên hạ đều đang nhìn ông. Không phong không thưởng, cũng có cách nói, ông quá thiên vị, dễ khiến người trong thiên hạ thất vọng đau khổ.

Ta phát giác sự tương quan chính trị này thật ra cũng rất có lợi. Nếu dương ta chỉ là một ông già hương dã, ông muốn bất công thì mới gọi là không có chỗ nào tố khổ. Bây giờ ít nhất chúng ta còn có thể dùng nhà mẹ đẻ đến ngăn được sự bất công của ông.

Miêu gia cho rằng ngáng chân thái tử sau lưng, lại dùng cờ hiệu Phúc vương, khi dễ nhà mẹ đẻ Thái tử phi ta, quá phận đến nước này, ông cũng nên bày tỏ điều gì chứ?

Lời ngầm trong này, ta đều có thể làm theo, những người khôn khéo nháy mắt có thể hiểu được cong quẹo trong đó. Vương Lung nhìn lòng bàn tay mình, giống như có hứng thú lớn với vân tay, nhìn trái nhìn phải cũng không nói lời nào. Dương ta nhìn ta, lại nhìn Vương Lang, ông vỗ đùi nở nụ cười.

“Cô bé ngốc, con quỳ lâu vậy, đầu gối không đau sao?” Ông vươn tay kéo ta, lại kéo Vương Lang: “Tiểu Lục Tử.”


Vương Lang còn không chịu đối mặt với Hoàng thượng, dượng ta cũng không tức giận, ông cười tươi như gió xuân, gương mặt từ ái, vẻ thỏa mãn, thậm chí còn đứng lên kéo Vương Lang, dù sao cũng ké được cậu con trai ngọc thụ lâm phong cao hơn ông, lại ấn lên vai Vương Lang, ôn tồn nói: “Tiểu Lục Tử, sao lại bày ra dạng này? Cha cũng đâu phải thiên thần, chẳng lẽ không lúc nào trách oan con?”

Với tính cách của hoàng thượng, có thể hòa khí với Vương Lang như vậy, đã là kỳ dị. Vương Lang lại cứ cứng ngắc, cuối cùng hắn nhìn hoàng thượng, nhỏ giọng nói: “Đâu ạ, nhi thần chỉ sợ mình không tốt, làm phụ hoàng thất vọng.”

Công công ta lập tức sướng cười: “Đứa ngốc, chỉ thấy con dạy Tiểu Noãn hiểu chuyện như bây giờ, ta đã thấy con tiến bộ hơn trước kia nhiều.”

Ông lại vỗ bả vai Vương Lang, hạ giọng, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, lúc này mới hướng về phía ta hỏi: “Phần tấu chương này, tiểu Lục tử xem trình lên tốt hay là không trình lên tốt?”

Tuyệt kỹ trở mặt của dượng ta, đúng là đệ nhất hiên hạ. Mà ngay cả đối với con trai và cháu gái ruột, ông còn có thể trở nên thoải mái, tinh tế như vậy, cũng khiến ta bội phục thêm mấy phần. Nhưng mà, điều tốt nhất Tô Thế Noãn ta từ khi sinh ra đến giờ, chính là thường thấy Vương Lang mặt lạnh, thường thấy vẻ gượng ép của Liễu chiêu huấn, thường thấy hai mặt tính cách của cô cô ta, để cho ta tồn tại sự cảnh giác tự nhiên với diễn trò.

Ta cũng không cảm động mà nhìn Vương Lang, chờ hắn đáp lời.

Vương Lang trầm mặc một chút mới nói: “Phụ hoàng, đây là vài ngày trước, phỏng chừng lúc này cũng đã qua ngự sử đài, ngài dù muốn áp xuống cũng đã chậm một bước.”

Hoàng thượng bỗng dưng cất tiếng cười to, cực kỳ vui vẻ, cười xong rồi, ông còn mắng yêu Vương Lang: “Thằng tiểu tử đáng chết, con cũng vô lại lắm!”

Thấy Vương Lang định quỳ xuống, ta cũng vội vàng định quỳ theo, hoàng thượng liếc mắt tức giận nói: “Quỳ cái gì mà quỳ, tất cả còn không cút đến cung Trọng Phương đi? Chậm chút nữa thì không xem được kịch hay đâu!”

Lần này, ta thật sự như lọt vào trong sương mù, không biết ông nói như thế là có ý gì.


Vương Lang lại như ngầm hiểu, hắn cong khóe mông, nói một câu: “Nhi thần cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng.”

Tiếng cười của Hoàng thượng theo chúng ta ra tận cung Thụy Khánh, thậm chí đến cung Trọng Phương rồ, bên tai dường như còn quanh quẩn tiếng cười to của người.

Nụ cười trên mặt Hoàng quý phi cũng không thua kém gì Hoàng thượng, nhìn thấy chúng ta tới, bà ta giật mình, nhưng cũng ôn hòa hỏi chúng ta: “Sao bây giờ còn tới? Còn tưởng mấy đứa ở cung Thụy Khánh, sẽ không đến cung Trọng Phương đâu.”

Ta nhô đầu ra nhìn Phúc Vương giả làm mặt quỷ, không đếm xỉa tới nói: “Hôm nào không tới chứ hôm nay nhất định phải tới nha.”

Vương Lang trợn mắt nhìn ta một cái, mới quy củ giải thích với Hoàng quý phi: “Ở cung Thụy Khánh, phụ hoàng dậy muộn nên đợi một lúc. Thỉnh quý phi nương nương thứ tội.”

Hoàng quý phi chỉ hận không thể nói thẳng cho Vương Lang, cho hắn biết chuyện Bồng Lai các lại bị lật lên, Hoàng thượng sẽ gõ hắn, đợt này Đông cung sẽ không dễ chịu lắm, sao còn chú ý đến chúng ta muộn chứ, bà lắc cái đầu đầy ngọc,  dáng vẻ muôn phương: “Đừng lo, đều là người một nhà. Dù muộn một lát cũng sợ cái gì? Dù sao bổn cung ngoài phụ thị hoàng thượng, thống lĩnh lục cung, cũng không có gì khác. Nói sau, lục cung thái bình, dù có tiểu nhân gian tà cũng không thoát được thánh minh của hoàng thượng, Bổn cung không có việc gì để làm, mỗi ngày đều đợi Thái tử và Thái tử phi đến trò chuyện với ta, cho đỡ buồn.”

So với đoạn thời gian trước tích chữ như vàng, mặt đen như Bao Chửng, Hoàng quý phi hiện tại chẳng như miệng lưỡi lưu loát, thậm chí còn nói cả Bổn cung. Nói gần nói xa, đã coi mình như Phó Hậu, giống như Nguyên Hậu Tô gia chúng ta không đáng nhắc tới.

Không biết rốt cuộc nàng có biết chuyện Miêu gia chiếm diện tích hay không, lại nói tiếp, công công ta cũng đâu có ủy khuất nàng. Quyền sở hữu tài sản lục cung, cũng là người này nắm giữ, Hoàng quý phi thật không thiếu tiền xài —— nàng cũng không thiếu chỗ tiêu tền. Hoàng thượng thương Phúc Vương, gần như thương vào tâm khảm, chi phí ăn mặc của Phúc vương, bên nào mà ngồi yên? Những năm gần đây Miêu gia làm quan mò được không ít, nếu nàng còn chiếm diện tích, thì thuần túy là do lòng tham không đáy…

Ta không yên lòng nghĩ việc này, vừa cười hì hì nói: “Thái tử, ngài xem quý phi nương nương nói kìa, dù sao hôm nay thần thiếp không có việc gì, hay là ngài có việc cứ vội đi. Ta nói vài lời với Hoàng quý phi, nói giỡn với quý phi một hồi?”

Vương Lang trợn mắt nhìn ta một cái, nhưng trong ánh mắt lại vui vẻ. Hắn ho nhẹ một tiếng, rõ ràng không có ý phản bác ta, chỉ thản nhiên nói: “Nương nương khách khí với nàng, Thế Noãn còn tưởng thật sao?”

Lời nói đến đây, Hoàng quý phi đương nhiên không có đường nữa, bà ta cười nói: “Chuyện này, cầu cũng không được đâu, Tiểu Thập Nhi, đến đây, hôm nay chúng ta uống trà trò chuyện, con cũng phải thân thiết với Lục ca chút.”

Nàng ta đắc ý thì ta càng đắc ý —— mặc dù với chuyện vừa rồi ta vẫn còn mơ màng, nhưng ít nhất ta biết rõ Vương Lang thắng, ta cũng thắng, chúng ta làm cho hoàng thượng không thể không ngó tới, thậm chí còn phải tươi cười nhượng bọ. Vương Lang… ta nghĩ hắn cũng có vài phần đắc ý, ba người đắc ý tụ lại một chỗ, đương nhiên không khí rất vui vẻ, thậm chí ta còn nói cho Hoàng quý phi nhiều chiến sự Đông Bắc, Phuc Vương run rẩy hàng mi, nghe rất nhập thần, thậm chí kích động: “Sau này ta lớn, cũng muốn giống như Tam ca, lên tiền tuyến giết địch!”

Đứa nhỏ này không hổ là con của Dượng ta, nuông chiều đến nước này, nói đến chiến tranh là hưng phấn, giống như không sợ máu.


Ta dọa hắn: “Đến Đông Bắc, ai quản xem đệ có phải hậu duệ quý tộc không, trước tiên cứ giết chết, lấy danh trạng. Thập đệ có thể giết gà không? Nếu có thể giết một con gà, ta sẽ bảo ca ca nhận đệ.”

Phúc Vương nhìn thoáng qua Hoàng quý phi, vẫn không nói gì, Hoàng quý phi đã không nói nùi: “Đứa nhỏ này kim tôn ngọc quý, tay dính máu sao được? Lời như vậy, thái tử phi đừng nói.”

Hoàng quý phi cũng thật đau Phúc Vương, nói gần nói xa, vô tình nâng thân phận Phúc Vương trên Phiên Vương dính đầy máu man di là Nguyên Vương.

Ta liếc qua Hoàng quý phi, muốn nói gì đó nhưng có thị nữ ở ngoài phòng chạy vào, cũng không để ý chúng ta ở bên, xoay người nói mấy câu bên tai Hoàng quý phi.

Hoàng quý phi lập tức sắc mặt tái mét, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến biến mất không còn chút gì, bà ta gần như ôm chặt Phúc Vương, luống cuống truy vấn: “Vậy… Hoàng thượng nói thế nào?”

Cung nhân nhìn chúng ta một cái, trên mặt hiện chút khó xử.

Ta lập tức biết rõ, lúc này đây, công công ta thật sự ‘thu được’ bản tấu chương, chỉ sợ còn đang ‘tức giận’.

Sau đó ta nghĩ ra: Hoàng quý phi thật sự biết chuyện chiếm diện tích, nếu không, bà ta sẽ không biết gì, không chút giật mình, chỉ có khủng hoảng vô tận. Xem ra nàng cũng hiểu được, lần này là hỏng việc.

Ngay sau đó ta lại nghĩ, suy từ cách làm người Hoàng quý phi, sẽ phát hiện —— một người vì chút lợi nhỏ mà tính toán chi li, tuyệt đối không có khả năng uy hiếp vị trí của cô cô ta trong lòng hoàng thượng. Vị trí Thái tử của Vương Làn, cuối cùng có vài phần ổn.

Ha ha, nhìn cách khác, Tô Thế Noãn ta gặp chuyện thì trong lòng cũng toát ra những tính toán nho nhỏ.

Ta đắc ý nhìn Vương Lang, muốn khoe khoang tiến bộ của ta.

Trong mắt Vương Lang lập lòe dị sắc, dường như đã nghĩ xa hơn ta nhiều lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận