Giang Yểm Ly không thể nhịn nỗi, lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lên tiếng:
''Quà mà tôi tặng, dù có đắt tiền đến cỡ nào đi chăng nữa thì anh cũng không sử dụng. Chúng ta có cần thiết phải diễn kho mà nơi này chẳng có lấy một người hay không? ‘’.
Gương mặt tươi cười thân thiện cử hắn sau khi nghe xong câu cô nói thì lập tức đen sì.
Dương Nghiêm chớp mắt một cái, cảm xcus liền thay đổi, không khí xung quanh cũng vì hắn mà trở nên lạnh lẽo, u ám.
Giang Yểm Ly sợ hắn, nhưng nếu như cô không kiên quyết tỏ thái độ cứng rắn thì hắn sẽ được đà lấn tới.
Cô tiến đến, mở cửa rồi nghiêm nghị nói:
''Mời anh ra ngoài cho ‘’.
Dương Nghiêm nhìn cô, hắn không tỏ vẻ khó chịu, chỉ là dán mắt về phía cô rất lâu sau mới rời khỏi.
Cô thở phào một hơi, đóng cửa lại.
Đêm đó khi đang ngủ thì bên ngoài nghe thấy tiếng đập cửa, Giang Yểm Ly chỉ có thể ra ngoài xem thử là việc gì.
Chỉ vừa mở cửa thì đã thấy Dương Nhất Nguyệt đứng ở đó.
Cô em gái chỉ vừa nghe tiếng động thì liền hùng hổ đẩy cửa ra, Giang Yểm Ly còn chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra đã bị tún tay kéo lấy.
Đêm khuya, không muốn kinh động đến cả nhà, cô chỉ có thể nhỏ giọng, vùng vằng hất tay Dương Nhất Nguyệt ra rồi gằng giọng:
''Em đang làm gì thế? ‘’.
Tiểu thư nhỏ nhà họ Dương tay khoanh trước ngực, hất cằm rồi nhìn cô, chua ngoa lên tiếng:
''Làm gì? Nghe nói chị bảo rằng sẽ tặng quà cho anh trai tôi nhưng đến bây giờ lại nuốt lời ‘’.
Hết anh rồi đến em, rõ ràng dù cô có tặng kỳ trân dị bảo thì họ cũng chẳng thèm động đến, muốn gây sự đến thế sao?
Giang Yểm Ly thở dài không nói, đáp lại là một cái khinh miệt của Dương Nhất Nguyệt, cô ta hất tay một cái, hai nữ hầu chẳng biết đã đứng ở sau lưng cô tự bao giờ nhanh chóng túm tay rồi dùng khăn che miệng Giang Yểm Ly, mặc cô giãy giụa.
''Đã hứa thì nên tuân thủ, anh của tôi hiện tại vẫn còn tin vào lời mà cô nói, ngồi rầu rĩ trong phòng, cô thì hay lắm, ngủ ngon lành ‘’.
Giang Yểm Ly chỉ có một mình, làm sao chống lại được sức mạnh của nhiều người, dù có không phục thì vẫn bị đám người Dương Nhất Nguyệt kéo đi.
Miệng bị che kín, tay chân thì bị nhấc lên khiến cho cô chẳng thể tạo được bất cứ tiếng động nào.
Giang Yểm Ly bị đưa đến phòng của Dương Nghiêm.
Đám người Dương Nhất Nguyệt chẳng hề kiên dè, sau khi cửa phòng ngủ của hắn được mở ra thì đã nhanh chóng ném cô vào.
Cô gái nhỏ bị ném xuống nền đất không thương tiếc, khuỷu tay đập xuống tạo thành tiếng vang khiến cho cô than đau một phen.
Giang Yểm Ly lồm cồm bò dậy, cánh cửa cứ thế đóng sầm, ánh sáng từ bên ngoài cũng dần bị bóng tối thay thế.
Cô đứng lên, cố với tay lên nắm đấm cửa nhưng dù có làm cách nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể khiến cho cánh cửa mở ra.
Vì qáu sợ hãi và tức giận, Giang Yểm Ly ôm lấy cánh tay tê đau rồi lớn tiếng:
''Dương Nhất Nguyệt, mau mở cửa ‘’.
Cô chỉ mong người bên ngoài có thể nghe thấy và đáp lại, nhưng tiếc thay chỉ nghe thấy tiếng cười nhạt từ phía sau lưng.
''Em gái đúng là không phụ sự kỳ vọng của anh, đem người đến rất nhanh ‘’.
Tim cô như thắt lại, chậm rãi xoay đầu.
Người đàn ông ngồi trên ghế xoay, ung dung lắc ly rượu đang cầm trên tay.
Dương Nghiêm lúc này chỉ mặc áo choàng tắm màu xanh đen, ánh mắt nhìn chăm chăm vào dáng vẻ chật vật của cô.
Phải rồi, không gì vui bằng việc nhìn thấy cô khó coi mà.
Giang Yểm Ly hoàn toàn không thể giữ nỗi bình tĩnh, cô bất giác cao giọng:
''Mở cửa ra ‘’.
''Em gái cần gì phải gấp gáp? Chỉ cần lấy được quà sinh nhật, anh lập tức thả em đi ‘’ - Hắn cợt nhã lên tiếng.
''Quà đang để ở phòng, không có… ‘’.
''Phải không? Nếu thật sự có thì khi nãy tại sao lại không đưa? ‘’.
‘’… ‘’.
''Em gái nói dối tệ thật đấy ‘’.
Người đàn ông tiến đến gần, dáng vẻ của hắn giây trước khoan thai nhưng giây sau lại mạnh bạo, bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô rồi kéo đến bên giường, Giang Yểm Ly bị hắn đẩy ngã lên nệm êm ái mà chẳng thể vui nỗi.
Còn chưa kịp mắng chửi thì cơ thể to lớn như hổ báo của hắn đã nằm ở trên cô.
Dương Nghiêm quỷ dị cười:
''Quà sinh nhật… chẳng phải đang ở trước mặt sao? ‘’.