Giang Yểm Ly từ khi được nhận nuôi đã sống trong nhung lụa, tuy mẹ nuôi cùng với em gái ghét bỏ nhưng về vật chất thì cô vẫn được hưởng dụng, dù không thể so sánh được với Dương Nhất Nguyệt nhưng cũng có thể nói không thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Đối mặt với những món quà mà hắn nhận được, cô ngày càng thu mình, chỉ biết đứng nép vào một góc nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù cô có muốn bình yên thì cũng có người thấy chướng mắt.
"Ồ, chị gái nuôi sao lại đứng ở đây, chị đã chuẩn bị món quà gì để tặng anh trai vậy? " - Giọng nói điêu ngoa của Dương Nhất Nguyệt vang lên, cô ta cũng tiến gần đến chỗ của cô, gương mặt lộ ra vài phần khinh thường rồi tiếp tục gây khó:
"Đừng có bảo là... chị không chuẩn bị nha? Chậc, dù gì cũng sống chung dưới một mái nhà, anh lại đối với chị tốt vô vùng, vậy mà ngày sinh nhật 18 tuổi chẳng có lấy một món quà ".
Xung quanh bàn tán, Giang Yểm Ly cúi đầu xuống, cô sống ở nhà họ Dương đã 10 năm, Dương Nhất Nguyệt không ít lần mời bạn bè về rồi bày trò gây khó dễ khiến cho cô bẽ mặt, đám đông chỉ trỏ nói xấu chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng hắng giọng không mấy vui vẻ của cha Dương, ông tiến đến gần cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào những người vừa mới giễu cợt rồi lại dịu dàng xoa đầu cô:
"Yểm Ly là đứa trẻ ngoan, đương nhiên là có chuẩn bị quà. Con bé biết anh trai của mình có sở thích du lịch cho nên đã chuẩn bị một chiếc phi cơ riêng, hiện tại vì buổi tiệc đang tổ chức ở giữa biển vậy nên món quà này sẽ được tặng sau khi về biệt phủ ".
Cô nhìn Dương Thành Trung vừa cảm kích lại vừa buồn bã, đã dặn lòng không làm phiền đến cha nhưng vẫn phải để ông giải vây lúc nguy cấp.
Những lúc thế này cô mới biết bản thân yếu đuối và vô dụng đến nhường nào, dù bị bắt nạt nhưng chẳng thể phản kháng, ngoài cúi đầu hạ mình, nhẫn nhục chịu đựng thì không thể làm gì khác.
Dương Thành Trung giải vây cho nên Dương Nhất Nguyệt mới thôi gây khó dễ, hậm hực bỏ đi, Từ Phi đứng ở phía xa chẳng mấy vui vẻ gì.
Lúc đó Dương Nghiêm tiến đến, hắn cười rồi nói với cô:
"Món quà của em gái không thể để cho mọi người chiêm ngưỡng, thực là đáng tiếc ".
Buổi tiệc lại diễn ra như thể việc cười đùa vừa rồi chẳng hề tồn tại.
Giang Yểm Ly không thể giao tiếp được với bất cứ ai, cứ đứng ở một góc, cho dù Dương Thành Trung không muốn bỏ mặc cô thì lúc này vẫn phải cùng đối tác trò chuyện, lại thêm Từ Phi âm thầm cản trở, vậy nên đến cuối cùng cô chỉ có một mình mà thôi.
Dương Yên Chi đi cùng với cha học tập, Dương Nghiêm là nhân vật chính vậy nên chẳng thể ở bên cạnh cô lâu, còn về phía mẹ nuôi cùng với Dương Nhất Nguyệt thì không cần phải nói rồi, điều mà họ muốn thấy chính là cảnh tượng cô lủi thủi một mình chẳng có lấy một người bầu bạn.
Nơi đông người nhưng lại chẳng thể hoà nhập, biết bản thân đang trở thành một thứ thừa thải, vậy nên Giang Yểm Ly cũng không ở đó nữa, lặng lẽ bước ra ngoài.
Người đàn ông đang được đám đông vây lấy duy trì nụ cười trên gương mặt, bất giác hắn liếc mắt nhìn bóng lưng buồn bã của cô rời đi.
Giang Yểm Ly đã vẽ trong đầu một viễn cảnh tươi đẹp, cô sẽ tặng quà cho hắn, món quà mà cô dùng chính sức lực của mình để làm ra, dành dụm cả năm trời, tưởng tượng gương mặt của hắn vui lên thì đôi môi hồng nhuận kia liền cười rạng rỡ, nhưng hiện thực rất nhanh đã kéo cô xuống, biểu cảm của Giang Yểm Ly thoáng chốc trở nên ảm đạm.
Đêm sinh nhật năm 18 tuổi của hắn là một điều đáng nhớ đối với hắn, cũng trở nên đáng nhớ với cô.
Nhà họ Dương về đến nhà lúc gần 12 giờ đêm, khi đó cha và mẹ nuôi đã đi ngủ, chị cả Dương Yên Chi thì làm việc dưới phòng khách, Dương Nghiêm cùng với Dương Nhất Nguyệt đang ở cùng với nhau, cô hoàn toàn lẻ loi, lại không tài nào ngủ được, vậy nên chỉ có thể xuống dưới vườn đi dạo.
Gió về đêm lạnh lẽo cắt ca thịt khiến cho đầu mũi của cô đỏ lên, hệt như một chú thỏ vậy.