Khó Lòng Trốn Thoát

Giang Yểm Ly nhíu mày nhìn hắn, cô mất kiên nhẫn muóin thoát ra và kết quả là bị hắn dùng một lực hơi mạnh kéo lấy, suýt thì cô ngã vào lòng hắn.

Từ Phi đứng đó nhưng Dương Nghiêm vẫn không chịu buông, bà tiến đến rồi nhìn chăm chăm vào con trai mình mà lên tiếng:

''Con làm cái gì đó, còn không mau buông? ‘’.

Người đàn ông vẫn cố chấp thêm vài giây nữa mới chịu bỏ cô ra.

Giang Yểm Ly xoa xoa cổ tay, cô muốn tháo bỏ cái vòng tay hắn vừa đeo nhưng không được, có lẽ phải tìm cách thức khác.

''Xuống nhà đi, cha con đang đợi đấy ‘’ - Từ Phi giận run người nhưng cố nén.

''Mở cửa ra! Con khốn kia!!! ‘’.

Âm thanh từ bên trong phòng vang lên khiến cho mọi người chú ý đến.

Chỉ thấy cánh cửa phòng ngủ của Dương Nhất Nguyệt bị chặn lại, Từ Phi chau mày, đang định xoay đầu nói gì đó thì người đàn ông đã lên tiếng trước:

''Xuống thôi ‘’.


Giang Yểm Ly là người đầu tiên rời khỏi nơi thị phi đó.

Trên bàn ăn nhà họ Dương, Từ Phi không nhịn được mà lên tiếng:

''Yểm Ly đã trưởng thành rồi, tôi nghĩ con bé nên dọn ra ngoài tự lập thì tốt hơn ‘’.

''Sao lại nói vấn đề này? ‘’ - Dương Thành Trung nghi hoặc lên tiếng.

Cũng khá dễ hiểu khi ông là người duy nhất không hay biết chuyện xảy ra đêm qua.

Gia chủ không đợi vợ mình hay bất cứ ai đưa ra lý do mà nói thêm:

''Yểm Ly đã nói sẽ ở lại nhà ta thêm 3 năm nữa… ‘’.

''Cha nuôi… con cảm thấy mẹ nuôi nói cũng không sai, con… con muốn dọn ra khỏi đây ‘’.

Ông chưa nói xong thì cô đã xen vào.

Cô thực sự không thể tiếp tục giữ lời hứa được nữa.

Cô mong ước có một mái ấm, luôn tận lực đối tốt với mọi người ở nơi đây nhưng họ thì sao?

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đến cả giúp việc cũng khinh thường cô.

Nếu còn tiếp tục thì ngày tháng sau này thực sự sẽ không thể sống nỗi mất.

''Cha nuôi… con xin lỗi, con muốn dọn đến ký túc xá của trường để thuận tiện di chuyển ‘’.

Giang Yểm Ly ngồi đối diện với hắn, nhưng ánh mắt của cô lại phớt lờ sự tồn tại này.

Lúc Dương Thành Trung định nói thêm gì đó thì Dương Nhất Nguyệt từ trên tầng lao xuống, hùng hổ gào to hệt như mụ điên:


''Giang Yểm Ly, dám nhốt tôi vào phòng rồi bỏ chạy, cô muốn chết có đúng không?! ‘’.

''Nhất Nguyệt ‘’ - Chỉ một cái gọi tên và liếc mắt của hắn đủ khiến cho cơn giận của Dương tiểu thư được thay thế bằng sự lo lắng.

Lúc này Dương Thành Trung cũng vì chuyện của con gái nuôi mà không quan tâm đến chuyện khác.

Ông gọi riêng cô vào phòng sách để nói chuyện.

Trong căn phòng rộng lớn, Dương Thành Trung ngồi trên xe lăn, gương mặt mệt mỏi vì bệnh tình, cố nén cơn ho khan, ông hỏi:

''Con vì sao lại muốn đi? Chẳng phải đã nói rằng sẽ ở lại thêm 3 năm nữa hay sao? ‘’.

''Con xin lỗi ‘’ - Cô chỉ có thể trả lời như thế mà thôi.

Cô thực sự muốn những kẻ khiến mình tổn thương phải trả giá, chỉ trách cô yếu đuối, nghĩ đến bệnh trạng của cha nếu gặp kích động thì sẽ chuyển biến xấu, vậy nên chỉ có thể một mình gánh chịu nỗi đau thương này.

Dương Thành Trung hỏi thế nào cô cũng chỉ cúi đầu không nói rõ nguyên nhân, ông ngập ngừng rồi lên tiếng:

''Cha ruột của con… nếu như con ở lại thì ta sẽ cho người đi dò la tin tức. Ta biết mấy năm nay con luôn tìm kiếm ông ta ‘’.

Giang Yểm Ly chấn động, nhưng rất nhanh cô liền nói:


''Cảm ơn cha nuôi, nhưng con đã quyết định rồi ‘’.

Cô đương nhiên mong muốn gặp và hỏi cho rõ vì sao cha và mẹ lại rời đi, bỏ cô ở cô nhi viện, nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi.

Nếu như ở lại nơi này, với thế lực của cha nuôi, có lẽ ông sẽ tìm ra được người thân của cô đang ở đâu, nhưng liệu cô có còn sống để gặp lại họ nếu ở lại nơi ở của ác quỷ hay không?

Giang Yểm Ly luôn cảm thấy cha nuôi có chuyện giấu mình, cô không rõ là chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo là vậy.

Cô rời khỏi phòng, lặng lẽ thu dọn đồ cần thiết rồi rời đi.

Biệt phủ rộng lớn chứa đầy những kỷ niệm, vui buồn đều có.

Có lẽ ông trời đang trừng phạt cô, đáng lý cô không nên tham lam những thứ không phải của mình.

Rời khỏi nơi này bắt đầu tự lập sẽ rất khó khăn, nhưng chẳng sao cả.

Mong rằng từ nay về sau mọi thứ sẽ tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận