Những năm gần đây cô tích góp được một khoảng, sống trong gia đình tài phiệt nên những thứ mà cô nhận được khá tốt, bây giờ chuyển ra ở riêng sẽ hơi vất vả một tý vì đã quen ăn sung mặc sướng nhưng Giang Yểm Ly là người thích nghi rất nhanh, về mặt tinh thần thì không cần phải nói, chắc chắn sẽ không còn những ngày tháng mất ngủ, nơm nớp lo sợ.
Việc cô làm đầu tiên khi rời khỏi nhà họ Dương không phải là đến ký túc xá của trường để đăng ký mà là đến một tiệm trang sức có tiếng trong thành phố.
Nhìn thấy cô ăn mặc không tầm thường, nhân viên liền niềm nở đón tiếp:
"Hoan nghênh quý khách, cho hỏi cô muốn mua gì? ".
Giang Yểm Ly đưa tay ra để lộ chiếc vòng bạc tỷ sáng lấp lánh rồi thờ ơ lên tiếng:
"Giúp tôi tháo chiếc vòng này ra ".
"Mời quý cô vào trong phòng để dễ nói chuyện ạ ".
Nhân viên đưa cô vào phòng dành cho khách quý, tiếp đó quản lý và ông chủ cũng được mời đến.
Có chút nghi ngại, quản lý liền nhỏ giọng:
"Quý khách, thứ lỗi cho tôi nhưng mà chiếc vòng này một khi đã đeo vào thì không tháo ra được. Nếu muốn thì chỉ có thể… dùng cưa, nhưng như thế thì… ".
"Làm cách nào cũng được, dù sao tôi không cần nó, dù có hư hại thì cũng chẳng sao " - Giang Yểm Ly lên tiếng.
Người khác nhìn vào chỉ thấy trên tay cô có một món trang sức tinh tế và thực sự muốn được như cô, nhưng đối với Giang Yểm Ly thì nó hệt như gông cùm, thậm chí còn tệ hơn.
Mỗi lần nhìn thấy vòng tay thì cô liền cảm thấy không vui.
Hắn rốt cuộc nghĩ gì khi đưa cho cô cái này?
Quà bịt miệng? Hay là hắn đang xem cô như tình nhân mà đối đãi?
Cô tin trên đời có tồn tại tình yêu, nhưng không tin tình yêu sẽ tồn tại trên người hắn.
Cô nhìn chiếc vòng trên tay càng thêm mất kiên nhẫn, nhìn thấy nó một giây thì cô khó chịu một giây.
Sau khi đã gỡ bỏ, chiếc vòng đó cũng trở thành thù lao, cô rời đi, tâm trạng liền tốt lên.
Giang Yểm Ly dọn đến ký túc xá dành cho sinh viên, tuy phải sống cùng với 3 người bạn nhưng mà bạn cùng phòng của cô cũng tốt tính, ngày qua ngày cô đều ngủ rất ngon.
Lại thêm người nào đó không hề đến tìm càng khiến cho cô kê cao gối mà ngủ.
Buổi sáng không cần vội vã đến trường như khi còn ở biệt phủ, dù thế nào thì từ sãnh chính chạy ra cổng vẫn khiến cho cô ám ảnh, mất khoảng 10 phút chạy xe.
Bây giờ tuy ở cùng phòng, vì đã quen với môi trường tốt cho nên lúc mới đầu cảm thấy phòng thật sự chật chội, nhưng khi đã thích nghi được thì Giang Yểm Ly lại cảm thấy rất thích.
Nó đem lại cảm giác ấm cúng, bạn bè cũng rất quan tâm đến cô, lúc đến kỳ thì ân cần hỏi han, lại đưa cho cô vài món để làm giảm cơn đau.
Cảm giác được người khác quan tâm khiến cô xúc động.
Đã được hơn 2 tháng khi cô chuyển ra khỏi biệt phủ, cô làm quen được với vài người bạn, học được khá nhiều điều mới mẻ.
Nhưng mà người ta thường nói niềm vui thì thường ngắn hạn, hôm nay tan học cô rời khỏi trường như thường lệ và nhìn thấy trước cổng trường là một chiếc xe sang trọng, trong lòng liền dâng lên dự cảm chẳng lành, Giang Yểm Ly xoay người đi về hướng ngược lại.
Dù sao thì trường học của cô tuy không phải trường nổi tiếng nhưng cũng không bết bát đến mức chỉ có một lối ra vào.
Cô rời khỏi trường, trên gương mặt lộ ra sự vui vẻ thì liền bị một giọng nói khiến tâm trạng xuống dốc.
"Lâu rồi nhỉ? ".
Giang Yểm Ly xoay đầu, chỉ thấy người đàn ông ngồi trong chiếc xe, dáng vẻ ngạo nghễ, tay gác lên thành cửa, chiếc xe dừng lại cùng lúc với cô.
Trong đầu Giang Yểm Ly vang lên hồi chuông báo động, hắn ở đây thì chiếc xe ở cổng trường…
Hắn biết cô nhìn thấy đám đông sẽ sinh nghi cho nên liền dương Đông kích Tây, chiếc xe ban nãy chỉ là dụ cô tin là hắn đang ở đó.
Dương Nghiêm thực sự hiểu rõ cô, mấy tháng nay hắn đi công tác, ở tập đoàn cũng có nhiều việc giải quyết, để cô thảnh thơi khoảng thời gian qua dường như cô khá vui vẻ.
Giang Yểm Ly nhìn thấy hắn thì liền không vui, cô xem hắn như không khí, tiếp tục bước đi.
Nhưng cô đi bộ, còn hắn lại ngồi trên xe, dù cô có chắp cánh thì cũng không thể nào bì được.