Cô càng trốn tránh thì chuyện này càng khiến tâm trạng của cô trở nên nặng nề, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.
Vậy nên Giang Yểm Ly quyết định đến tìm gặp cha nuôi.
Sức khoẻ của Dương Thành Trung lúc bấy giờ không còn như trước, ông ngồi ở trên giường, nhìn thấy cô đi theo phía sau quản gia, ánh mắt mệt mỏi mang theo chút cam lòng, ông cười, nhìn vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh giường của mình rồi lên tiếng:
''Đến đây, cha biết con có rất nhiều điều muốn hỏi ‘’.
Giang Yểm Ly nhìn gương mặt bình thản của ông như thể những thắc mắc tiếp theo đó của cô ông sẽ giải thích tất cả vậy.
Giang Yểm Ly ngồi xuống, cô không nói gì cả, trong căn phòng chỉ có hai người, Dương Thành Trung chậm rãi lên tiếng trước:
''Đã lâu rồi cha con ta không được ở riêng với nhau ‘’.
Ông cười trừ vì không khí chẳng thể khá lên được, tiếp theo đó chỉ đành nói vào trọng điểm:
''Lần trước… con nghe thấy tất cả rồi? ‘’.
‘’… ‘’ - Cô gái nhỏ im lặng, mãi một lúc sau mới mở miệng đáp lại:
''Vì con không ở lại biệt phủ… nên cha mới cho người tìm đến cha ruột của con, nhưng việc này thì có liên quan gì, dù ông ấy có xuất hiện thì con cũng không dọn về ‘’.
''Xin lỗi ‘’.
Lúc này, Dương Thành Trung chợt bước xuống giường rồi quỳ xuống trước mặt cô, điều này doạ cho Giang Yểm Ly giật mình, cô cũng quỳ theo đỡ lấy ông ấy rồi gấp gáp hỏi:
''Cha làm gì… ‘’.
''Tất cả những việc cha làm… không phải vì muốn giữ con ở bên cạnh ‘’.
Ông mãi không chịu đứng lên, cô cũng quỳ ở đó, khung cảnh ngượng ngùng và căng thẳng.
Giang Yểm Ly càng lúc càng không hiểu ông đang nói gì nữa rồi, cô chỉ cảm thấy nếu như cứ hỏi mãi hỏi mãi thì rất khó để xâu chuỗi tất cử sự việc.
Chi bằng để cha nuôi nói rõ hết thì hơn.
''Cha ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện ‘’ - Giang Yểm Ly tuy mơ hồ nhìn ra nội tình nhưng cũng không đành đoạn nhìn thấy Dương Thành Trung trong dáng vẻ yếu ớt còn phải quỳ dưới sàn nhà.
Cô đỡ ông ngồi xuống giường, Dương Thành Trung nhìn cô, ánh mắt mang theo chút tình cảm da diết lại đau lòng.
Bất thình lình ông nói:
''Gương mặt của con thực sự rất giống mẹ ruột của mình ‘’.
Cô nghe xong liền chấn động.
Từ trước đến nay mỗi lần cô hỏi về mẹ mình có hình dáng và tính cách thế nào thì ông cũng đều lảng tránh, lúc này đây lại muốn nói hết tất cả rồi sao?
Chuyện này nếu muốn kể lại thì phải quay về những năm khi ông còn trẻ.
''Năm xưa cha và mẹ ruột của con rất thân thiết vì hai bên gia đình có quen biết. Mẹ con là tiểu thư của nhà họ Lâm, Lâm Thê Thê, bà ngoại của con tính tình vô cùng khó chịu, vậy nên mẹ con luôn phải sống hoàn hảo, không được sai phạm dù chỉ là một lỗi nhỏ, nếu không sẽ bị nhốt vào phòng sách cả ngày không cho ăn uống. Có lẽ vì thế mà khi gặp được Giang Văn Chương xốc nỗi, không sợ trời không sợ đất mà cô ấy liền đem lòng cảm mến ‘’.
Lâm Thê Thê và Giang Văn Chương quen biết từ năm cấp ba, sau khoảng thời gian cha cô theo đuổi thì họ lén lút ở bên nhau vì sợ bà ngoại cô gây khó dễ.
Mẹ cô đỗ thủ khoa vào một trường đại học danh tiếng, lại bỏ học ngang rồi cùng cha cô chạy trốn.
Đến năm 20 tuổi bà mang thai, Giang Văn Chương không muốn nhận con vì biết được khi Lâm Thê Thê bỏ trốn thì gia đình đã từ mặt bà.
Ông ta ban đầu tiếp cận chỉ vì tham lam được trở thành chạn vương.
Bà biết được sự thật, đau lòng nhưng vẫn quyết tâm sinh con và mất chỉ vài tháng sau đó.
Nhà họ Lâm vẫn nhất quyết không nhận cháu, vậy nên mới đem cô đến cô nhi viện.
Nghe Dương Thành Trung kể lại, sắc mặt của cô không còn chỗ nào dễ coi, trắng bệch và ngây ra.
Ông lấy từ trong tủ đầu giường một tấm hình đưa cho cô, một cô gái đang mặc đồng phục cấp ba, gương mặt kiều diễm đang cười để lộ lúm đồng tiền xinh xắn.
Đó chính là mẹ của cô.
Dương Thành Trung cúi đầu nhỏ giọng:
''Từ khi mẹ con bỏ đi, cha luôn tìm kiếm em ấy nhưng khi đó không có thế lực. Mãi đến sau này tìm được khi đến nhà họ Lâm thì nghe tin em ấy đã không còn. Cha đến cô nhi viện tìm con… Yểm Ly… tên của con do mẹ con đặt, hàm ý mãi không muốn gặp lại ‘’.