Giang Yểm Ly cười khổ, nếu như không phải đang ngồi ở trên ghế thì cô đã ngã xuống đất vì không thể tin vào sự thật rồi.
Cha cô vì muốn trở thành người giàu có nên tiếp cận mẹ cô, khi biết được bà ngoại dù phải từ mặt con và cháu gái của mình cũng không muốn phải nhận người ‘con rể’ này thì liền trở mặt, biết mẹ cô mang thai vẫn nhẫn tâm vứt bỏ.
Mẹ vì hận cha cho nên không muốn gặp lại cả cô và ông ta.
Chẳng ai tự chọn được nơi mình sinh ra cả, cô thì có tội tình gì?
Lúc cô còn chưa thể tin và chấp nhận sự thật ấy thì Dương Thành Trung lại nói thêm:
"Ta thích mẹ của con… vì không nhận được tình yêu của cô ấy nên… " - Ông ngập ngừng như thiếu dũng khí, sau khi hít vào một hơi liền tiếp tục:
"Mục đích ban đầu muốn nhận nuôi con chỉ là vì muốn… trả thù cô ấy… ".
Giang Yểm Ly cười, ánh mắt bi thương và mỉa mai, cô ngẩng đầu lên cao ngăn không cho nước mắt rơi rồi nghẹn giọng:
"Một phần vì con giống mẹ, có thể an ủi và làm nguôi ngoai một phần nào nỗi nhớ trong lòng cha, có đúng không? ".
Dương Thành Trung không trả lời như ngầm xác định.
Lúc này cô hoàn toàn bừng tỉnh.
Những năm sống ở nhà họ Dương, cha nuôi quan tâm cô, khi cô bị bắt nạt không phải ông không biết.
Ông là ai cơ chứ? Là chủ tịch của Thiên Tinh, mọi việc trong nhà đều do ông làm chủ, muốn biết điều gì đó căn bản chẳng hề khó khăn.
Những năm qua cô bị bắt nạt, không phải ông không biết mà là cố ý làm ngơ.
Giang Yểm Ly cố ngăn không cho nước mắt rơi, cô kìm nén cảm xúc trong lòng rồi hỏi:
"Việc đêm sinh nhật của anh Nghiêm… cha biết không? ".
Dương Thành Trung nhìn cô, mơ hồ mà hỏi lại:
"Có việc gì? ".
Câu trả lời của ông đủ để cho thấy Từ Phi đã bưng bít chuyện này kín kẽ thế nào, nếu như Dương Thành Trung trả lời rằng ông biết nhưng vẫn lờ đi thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa.
Cô cười, cúi đầu xuống, nước mắt lặng lẽ rơi:
"Con đúng là xui xẻo nhỉ? Mẹ ruột lẫn họ hàng đều không thích, bây giờ đã biết được cha ruột là ai, cứ nghĩ sẽ có người thân nhưng ông ấy lại vì tiền của cha nên mới đến gặp. Cha nuôi bề ngoài thường yêu nhưng thực chất chỉ vì muốn tìm lại bóng hình của người con gái mình yêu và trả thù nên mới nhận nuôi. Cha à, con thực sự không biết cha đối tốt với con bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả nữa ".
"… " - Dương Thành Trung im lặng hồi lâu:
"Cha… xin lỗi. Khi con rời đi, cha… cha thực sự mới cảm thấy bản thân thật sự tội lỗi. Con rời đi, hiếm khi về nhà, cha sợ con sẽ không về nữa… ".
"Cha sợ con không về vì sẽ không nhìn thấy được dáng vẻ của mẹ thông qua con, đúng không? ".
"… ".
Cô không náo loạn, không gào thét mà chỉ lặng lẽ cười, chấp nhận mọi việc một cách bình thản nhất có thể.
Từng đầu ngón tay của cô lạnh ngắt đưa lên mặt lau những giọt nước mắt nóng hổi, gương mặt đẫm nước mắt khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, nhưng dù như thế thì cũng chẳng thể nào so với trái tim.
Giang Yểm Ly cười:
"Cha, cha đã nói hết tất cả rồi, sao con còn có thể ở lại nơi này được nữa? Con đã hiểu vì sao mẹ nuôi lại không thích con, làm gì có người phụ nữ nào chịu đựng được điều khủng khiếp này? Người đầu ấp tay gối trong lòng hướng về một người phụ nữ khác, ai lại có thể so đo với người đã khuất, nhưng cũng chính vì điều đó càng khiến cho mẹ nuôi bất lực hơn. Nhìn thấy đứa con gái trên gương mặt giống với mẹ mình thì càng không thể chịu nỗi ".
"… ".
"Trước nay con chưa từng yêu cầu bất cứ điều gì, lúc này chỉ mong chúng ta có thể buông tha cho nhau. Con sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại, cũng mong cha đừng đi tìm con ".
Dương Thành Trung không còn mặt mũi nào giữ cô lại, chỉ có thể gục đầu xuống, lúc này gương mặt bệnh tật của ông đẫm nước mắt:
"Xin lỗi, Yểm Ly… cha có lỗi với con ".
Cô đứng lên, chẳng ai biết cô có chấp nhận lời xin lỗi ấy không.
Lúc cô đến hơi náo động nhưng khi rời đi lại âm thầm.
Giang Yểm Ly chuyển trường, cô đến một thành phố mới, Dương Thành Trung tài trợ tất cả, cô không từ chối. Sau khi đã ổn định thì ông cũng cắt đứt liên lạc theo như lời mà cô yêu cầu.