Trần Ngữ Trúc âm thầm lè lưỡi, ít nhất thể hiện ra ngoài là Trầm Thư Điềm quyết định, mặc dù kết quả đã được quyết định.
Trầm Ngữ Trúc buống tay ra, trừng mắt nhìn.
“Được rồi, kỉ niệm ngày thành lập trường là chuyện lớn như vậy.
Trường học lại mời người nhà họ Hứa đến, đến lúc đó chẳng phải họ sẽ rất tự hào sao?”
Trầm Thư Điềm chưa nói với Trần Ngữ Trúc tình huống của cô, cô mím môi, hàng mi dài rũ xuống, đổi chủ đề câu chuyện.
Cô đã không có ba, mẹ của cô cũng không cần đến cô.
Buổi trưa, lúc Trầm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc đang ăn trưa.
Điện thoại vang lên, là dãy số quen thuộc.
Trầm Thư Điềm nhìn dãy số rất lâu, trong cái nhìn kỳ lạ của Trần Ngữ Trúc, rốt cuộc ấn nút trả lời, “Xin chào.”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ, mềm mỏng nói, “Tiểm Điềm, mẹ đã mua vé rồi, cuối tuần này mẹ sẽ đến thăm con.”
Trầm Thư Điềm cầm chặt điện thoại.
Vưu Tịnh dừng một chút, lại nói tiếp: “Em gái con cũng sẽ đến.”
Trầm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc ngồi ở lầu ba của căn tin, từ vị trí này có thể nhìn xuống vườn hoa nhỏ xinh đẹp bên dưới.
Gió thổi qua, từng đóa hoa xinh đẹp khẽ đung đưa theo gió.
Trầm Thư Điềm ngây người chớp mắt, sau đó cứng rắn nói: “Con không có em gái.”
Vưu Tịnh nghẹn lời, giọng nói như mang theo sự cầu xin, “Tiểu Điềm à con là con gái của mẹ, Nguyệt Nguyệt cũng là con gái của mẹ.”
Trầm Thư Điềm mở miệng, rốt cuộc lại không nói câu nào.
Cô vốn rất muốn nói rằng nếu đã chọn bỏ rơi cô, thì bây giờ nói gì đến chuyện con gái.
Nhưng quả thật cô lại muốn mẹ chọn cô một cách hợp tình hợp lý, không xảy ra bệnh tật, cô không nên đòi hỏi quá nhiều.
Đôi mắt Trầm Thư Điềm không cách nào kiềm chế được mà dâng lên một tầng hơi nước mờ nhạt, che khuất tầm nhìn trước mặt.
Thời gian Trầm Thư Điềm im lặng quá lâu, Vưu Tịnh cũng ý thức được mình nói sai.
Vưu Tịnh im lặng, “Con bé nói muốn đi thăm con, con không muốn, mẹ sẽ không để con bé đi.”
Trầm Thư Điềm cuối đầu, gắp một miếng củ cải lên cắn một cái, rất giòn, nhưng lại không cảm thấy vị gì.
Cô đã quen với điều đó và nói một cách bình tĩnh: “Mẹ muốn làm gì thì làm, đó không phải việc của con”.
Vưu Tịnh do dự một hồi, “Tiểu Điềm, đúng là mẹ có lỗi với con.
Bây giờ mẹ rất nhớ con.”
Trầm Thư Điềm bình tĩnh nói: “Mẹ còn có chuyện gì sao? Nếu không còn gì nữa thì con muốn ăn cơm.”
Vô cùng lễ phép, lại vô cùng xa cách.
Vưu Tịnh hoàn toàn sững sờ, bà không nói gì thêm, liền cúp điện thoại.
Trần Ngữ Trúc cảm giác tâm trạng của Trầm Thư Điềm sau khi nghe điện thoại có vẻ không đúng lắm, nhưng anh không nghe được chút nào nữa.
Chỉ là câu nói cô không hề có em gái cũng rất dễ khiến cho người ta nghĩ ngợi, suy cho cùng những lời này quả thật khiến người ta không khỏi nghĩ theo hướng tiêu cực.
Thế nhưng lúc Trầm Thư Điềm nhìn về phía anh, nét mặt vẫn không thay đổi gì, vẫn là nụ cười nhẹ thản nhiên, nhàn nhạt.
Trần Ngữ Trúc uống một ngụm nước, có cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều.
Tâm tư Trần Ngữ Trúc thay đổi rất nhanh, “Tiểu Điềm, bài tập toán ngày hôm qua quả thật rất khó, vậy mà cậu lại làm được, thật giỏi quá đi.”
“Tớ cũng không làm được, chỉ là do có người phụ đạo cho tớ.”
Đêm qua, Tả Tư Nam đúng là có cầm sách toán của cô xem kỹ một, sau đó chỉ lại những chỗ mà cô không hiểu.
Hết sức kiên nhẫn, kiên nhẫn đến mức khiến người khác phải kinh ngạc, khiến cho cô cảm thấy vừa được yêu thương vừa được chăm sóc.
Dù sao cũng đã có quá nhiều người càm ràm bên tai cô về thuyết Thái tử, nếu cô không nhớ được nó thì đúng là chuyện kì lạ.
Chỉ là mãi đến tối hôm qua, Thẩm Thư Điềm mới thực sự cảm nhận được, Tả Tư Nam đúng là một học bá.
Bởi vì phương pháp giảng dạy quá trùng hợp, giống như mở mang đầu óc của cô, anh thật sự hiểu được logic đơn giản nhất của đề tài.
Như anh em ruột thịt, khung xương được đặt sáng tỏ trước mặt cô.
Tả Tư Nam nhìn đề bài mấy lần, chỉ với mấy lần cọ bút xột xoạt, anh đã giải quyết được vấn đề khiến cô băn khoăn bấy lâu nay.
Anh nhắm mắt lại, dáng vẻ thanh tú bình tĩnh, cử chỉ tự tin thoải mái trong vô thức, không ngờ lại sức hút mãnh liệt đến vậy.
Thẩm Thư Điềm ngưỡng mộ nhìn anh rất lâu, câu sau lại bị đánh trở lại hình dáng ban đầu, bĩu môi xấu hổ, nhưng cũng mơ hồ sờ lên mép.
Cho nên cảm ơn anh là tuyệt đối không sai.
Trần Ngữ Trúc hiểu ý gật đầu, đề xuất rằng: “Ở đường phố Đông vừa mở một tiệm bánh ngọt, cuối tuần cậu muốn đi cùng tớ không?”
Thẩm Thư Điềm lắc lắc đầu: “Cuối tuần tớ không rãnh.”
“Được rồi, vậy lần sau cùng đi nha.” Trần Ngữ Trúc không tránh được có hơi tiếc nuối.
Thẩm Thư Điềm nhếch lên khóe môi, cười ngọt ngào, vui vẻ gật đầu, “Được.”
Tiết đầu tiên của buổi chiều là lớp tự học, không khí trong phòng đặc biệt yên tĩnh.
Vừa lên lớp Thẩm Thư Điềm đã bị thầy chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Thầy chủ nhiệm tươi cười và ân cần hỏi, “Học trò Trầm Thư Điềm, nghe nói thầy giáo Lục muốn cho em làm video tuyên truyền đúng không?”
Thẩm Thư Điềm thật muốn đỡ trán, đây là đang muốn phát động toàn bộ thành viên tới thuyết phục cô sao?
Đôi mắt long lanh nước của cô ánh lên sự bất đắc dĩ, đành gật đầu một cái, mềm mại nói: “Đúng vậy.”
Hai tay thầy chủ nhiệm vỗ vỗ một cái, gương mặt béo tròn hiện lên vẻ vui mừng, “Thật là cơ hội tốt biết bao, em đã giành vinh quang cho lớp rồi đấy.”
Thẩm Thư Điềm: “...”
Thầy chủ nhiệm thấp giọng, nhưng hiển nhiên có thể thấy được thầy vô cùng vui sướng, “Nếu em tham gia, thầy giáo Lục nhất định sẽ nể tình thầy, đến lúc đó thời gian chiếu của video quảng cáo sẽ kéo dài thêm một chút, màn ảnh nhiều hơn một chút.
Tốt tốt!”
Thẩm Thư Điềm: “……”
Dường như cho đến tận bây giờ không một ai để tâm đ ến sự từ chối của cô.
Thật ra trong lòng cô cũng đã có chút dao động, dù sao cũng là sợ bị kẹt ở trong nhà vệ sinh.
Mất mặt, thực sự là quá mất mặt nhà.
Cô không yêu thích kiểu hoạt động này, nhưng thử một lần cũng không sao nhỉ?
Thẩm Thư Điềm chóng mặt trở về chỗ ngồi, quyết định suy nghĩ thật kỹ một chút.
Giờ tan học buổi chiều.
Thẩm Thư Điềm đến Nguyệt hồ như thường lệ.
Nhưng lần này, lúc cô trở về thì thấy những mảnh sứ vụn trên sàn.
Lúc đó cô mua chén kiểu, hai cái đều là màu trắng, bây giờ cũng đều vỡ cả rồi, không giống như bị mèo làm vỡ.
Con mèo trắng dường như có rất nhiều năng lượng, mặc dù không đến gần nhưng nó vẫn không ngừng kêu meo meo với cô.
Thẩm Thư Điềm đến gần nó, trừng mắt nhìn, nhại tiếng kêu của nó.
Sau đó cằn nhằn nói: “Đói bụng không, rất nhanh sẽ có thể ăn rồi.”
Vị trí này cũng không dễ bò vào, cũng không biết có phải là ai đó hay đứa trẻ nào phá hay không, cũng rất xấu rồi.
Thẩm Thư Điềm cầm một cái túi mở ra, bày trên mặt đất, lấy thức ăn mèo đặt lên trên, rồi lấy một cái túi khác để mang những mảnh vụn đi.
Trầm Thư Điềm nhìn vào túi miễn, thở dài, suy nghĩ xem lần sau có nên mua đồ nhựa hay không, như vậy sẽ không sợ rơi vỡ nữa.
Sau khi cho mèo ăn, Thẩm Thư Điềm trở về biệt thự nhà họ Tả, vào đến cửa thì gặp ông nội Tả đang thong dong ngồi uống trà.
Ánh mắt Thẩm Thư Điềm sáng lên, nhẹ nhàng đi tới, dịu dàng hỏi: “Ông nội Tả, sao ông về rồi?”
Tả Cảnh Long vẫy tay nhìn cô, “Cháu gái nhỏ, lại đây.”
Tả Cảnh Long có ngoại hình ưa nhìn và đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, dù bây giờ tuổi đã cao thì khí chất của ông ấy càng tuyệt vời hơn.
Nhưng lúc này, ông ấy đã rút lui từ lâu rồi vừa nghiêm túc vừa cực kỳ hòa nhã.
“Để ông nhìn cháu một chút, sao lại gầy đi rồi?”
Tả Cảnh Long nhìn Thẩm Thư Điềm, nhìn sơ qua cũng không tệ lắm, xem ra thích hợp rất tốt, “Không tệ.”
Thẩm Thư Điềm thẹn thùng cười, ngồi xuống bên cạnh ông, đôi mắt long lanh, “Ông nội tả cuối tuần mới về không phải sao?”
Tả Cảnh Long cười, “Xong sớm về sớm, thuận tiện về xem xem cháu gái của ông có bị bắt nạt hay không?”
Hai tay Thẩm Thư Điềm chống cằm, khéo léo lên tiếng: “Ở đây rất tốt ạ.”
Tả Cảnh Long hài lòng, cô là cháu gái của người bạn thân lâu năm của ông, từ nhỏ đã xem như là cháu gái ruột, cho nên lúc trước ông ấy mất đã giao phó cháu gái cho ông, ông vì tình nghĩa nên không thể từ chối.
Tả Cảnh Long ân cần nhìn cô, nhưng một cô gái đáng yêu như vậy, việc chăm sóc nhiều hơn cho cô ấy trong tương lai luôn đúng.
Có tiếng bước chân vừa đi tới, Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn sang.
Bóng dáng Tả Tư Nam chầm chậm đi tới.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, vốn là sở hữu chân dài vai rộng, nhưng bây giờ anh ta đã cao và rắn rỏi hơn, tỏa ra khí chất bức người.
Tóc của anh hơi ẩm ướt, dường như có giọt nước chảy xuống khuôn mặt tinh xảo, lại khiến anh quyến rũ thêm vài phần.
Anh điềm tĩnh đi tới, nhẹ giọng nói: “Chào ông nội.”
Tả Tư Nam vẫn có phần hơi nhạt nhẽo như trước, nhưng so với Tả Kỳ, anh vẫn thân thiết hơn rất nhiều.
Tả Cảnh Long vuốt nhẹ cằm, gật đầu, “Đánh cầu với bạn sao?”
Tả Tư Nam điềm tĩnh ngồi bên cạnh Thẩm Thư Điềm, nhàn nhạt lên tiếng, “Dạ, đánh với Thi Lâm và một vài người nữa.”
Thẩm Thư Điềm im lặng ngồi nghe hai người bọn họ nói chuyện, hai ông cháu sống chung với nhau mà vẫn khách khí, thậm chí còn không bằng ông nội Tả đối với cô.
Nhưng điều đó không ngăn cản cô cảm nhận bầu không khí hài hòa của bọn họ.
Tóm lại, có lẽ đó chỉ là sự quan tâm vụng về, và cách hòa hợp thực sự khiến mọi người cảm thấy buồn cười.
Thẩm Thư Điềm không tự chủ được mà cười, bầu không khí này hết sức tĩnh lặng, khiến cô cảm thấy có chút tham lam.
Điện thoại di động trên máy tính để bàn của Thẩm Thư Điềm sáng lên, Tả Tư Nam thản nhiên liếc nhìn, trên tin nhắn ghi tên là Mẹ.
Nét mặt Thẩm Thư Điềm không chút thay đổi, cầm điện thoại lên, mặt không thay đổi trả lời một câu đã biết rồi, sau đó lại úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Thẩm Thư Điềm nghe bọn họ nói thêm mấy câu nữa thì nói muốn trở về phòng trước.
Tả Cảnh Long nhìn theo bóng lưng Thẩm Thư Điềm, thở dài nói: “Về phần con bé, ông chưa giải thích quá nhiều, nhưng ông nội hy vọng con có thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
Tả Tư Nam thở dài, tùy tiện nói: “Cháu hiểu rồi.”
Ban đêm lúc ăn cơm, Tả Kỳ cũng đã trở về rồi.
Bữa ăn này cũng vô cùng êm đềm, nhìn bên ngoài có thể gọi là ấm áp.
Tả Tư Nam vẫn ít nói như trước, dù cho Tả Kỳ ngồi bên cạnh có đùa giỡn,anh ta vẫ có thể tự biên tự diễn một vở cha từ mặt con mà không cần sự phối hợp của Tả Tư Nam.
Tả Cảnh Long nghĩ như thế nào, cô cũng không biết.
Sau khi ăn cơm xong Thẩm Thư Điềm cũng không ở lại phòng khách, cảnh tượng này có hơi kinh điển, cô còn nhỏ vẫn là không nên dây vào.
Nhưng lúc cô đang làm bài tập, Tả Tư Nam đẩy cửa bước vào, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân duỗi thẳng, dáng vẻ luộm thuộm.
Thẩm Thư Điềm ngừng bút, mơ hồ quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tả Tư Nam cau mày, gõ gõ mặt bàn, “Vở toán.”
Trầm Thư Điềm chỉ tờ giấy viết về phía anh, nhẹ nhàng nói: “Nhưng bây giờ em đang tập viết văn mà.”
Tả Tư Nam khẽ liếc cô, thấp giọng: “Vậy làm trước đi rồi làm toán, anh chờ em.”
“Đừng.” Thẩm Thư Điềm trừng đôi mắt màu hổ phách nhìn anh, cũng không có ý kiến gì, lại cúi đầu miệt mài viết.
Lúc viết chữ Thẩm Thư Điềm rất yên lặng cũng rất biết điều.
Tả Tư Nam dịu dàng quan sát đôi gò má của cô.
Dưới ánh đèn, àn da của cô gái càng thêm căng bóng, trắng mịn như miếng đậu phụ mềm, hàng mi dài và cong vút phủ bóng, tiếp theo là chiếc mũi xinh xắn và đôi môi đỏ mọng, có vẻ phù hợp với mọi mong muốn của anh.
Khiến anh không chịu nổi mà muốn cướp đoạt, chiếm giữ, dã tâm được giải phóng ra ngoài.
Ánh mắt Tả Tư Nam mãnh liệt, khiến Thẩm Thư Điềm muốn làm bài cũng không làm được, cô không quay đầu lại, nhỏ giọng bực bội hỏi: “Đừng nhìn em như vậy mà.”
Giọng cô nũng nịu, tựa như một đứa con nít.
Tả Tư Nam ho nhẹ một tiếng lảng tránh ánh mắt cô, “Tối nay em không tập trung viết cho lắm.”
Bây giờ anh rất nhạy cảm với những cảm xúc của cô, sự mất tập trung của cô quả thực không thể qua khỏi ánh mắt anh.
Trầm Thư Điềm có phần hơi ngây ngốc.
Cô cuối đầu nhìn sách bài tập, kỳ thực là cả ngày hôm nay đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không ngờ vậy mà lại bị Tả Tư Nam phát hiện.
Ngón tay Trầm Thư Điềm xoay bút trong vô thức, rất lâu sau, rốt cục lại nói tiếp, “Mẹ em muốn đến thăm em vào tối nay, em có chút không vui.”
Trầm Thư Điềm chậm rãi nằm úp trên mặt bàn, úp nửa khuôn mặt xuống, nói đùa, “Nói không chừng đến thăm em một lần, em lại mất căn phòng luôn ấy chứ.”
Câu đùa này là thật, cho dù Vưu Tịnh quay đầu lại mười lần, một trăm lần, kết quả cũng sẽ giống nhau.
Giọng điệu thoải mái và bình thường, nhưng trái tim của Tả Tư Nam đau nhói vì lời nói vô cớ, và cảm giác độc ác lại tràn vào trái tim anh.
Đây là việc của riêng cô, Trầm Thư Điềm không muốn nói gì thêm.
Cô nằm úp mặt hồi lâu, rồi ngoẹo đầu nhìn lại, nhìn hệt như một con thú cưng nhỏ, cẩn thận nịnh nọt thương lượng, “Tại sao tối nay chúng ta không nghỉ dạy kèm một buổi nhỉ?”
Lòng của cô quả thật rối loạn, đại khái khó mà tập trung tinh thần được.
Đôi mắt Tả Tư Nam nặng trĩu, anh không hiểu được suy nghĩ trong đầu Trầm Thư Điềm, dường như có chút cưng chìu?
Anh nhìn cô một hồi, cuối cùng gật đầu một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, gối mặt trên cánh tay.
Sau khi đi ra ngoài, Tả Tư Nam đến gõ cửa phòng của Tả Cảnh Long.
Tả Cảnh Long đang đứng trước tủ sách, nhìn thấy Tả Tư Nam cũng thấy có chút kinh ngạc, ông để sách xuống, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tả Tư Nam ngồi xuống đối diện với ông, nhàn nhạt nói: “Ông nội, cháu muốn hỏi một chút về chuyện của Trầm Thư Điềm, nhất là về mẹ của cô ấy.”
Tả Cảnh Long cau mày, nghĩ rằng có lẽ là Trầm Thư Điềm xảy ra chút vấn đề gì, cho nên người cháu này mới muốn xía vào.
Tả Cảnh Long có chút ngạc nhiên, nhưng trong mắt ông ấy, Trầm Thư Điềm là một cô bé đặc biệt dễ thương đáng yêu, nên việc yêu thương bảo vệ cô bé là điều hiển nhiên.
Tả Cảnh Long suy nghĩ một hồi, có lẽ là ông vẫn chưa biết nên nói ra điều gì.
Tả Tư Nam im lặng lắng nghe, hàng mi dài cụp xuống, chặn đứng dòng cảm xúc đang cuộn trào.
Tả Cảnh Long biết rõ, Tư Nam bây giờ còn rất trẻ, nhưng nhiều lần ông không biết được anh đang suy nghĩ điều gì trong đầu, tính cách của anh có nhiều điểm mà những đứa trẻ cùng trang lứa không có.
Nghĩ như vậy ông liền không nhịn được mà đau đớn, muốn dùng gậy đánh Tả Tư Nam một cái.
Đến tận tối nay vẫn còn giả vờ, đúng là ngu ngốc.
Tả Tư Nam không biết ông mình đang nghĩ gì, nhích lại gần, thản nhiên nói: “Vừa rồicô ấy nói phòng của cô ấy có thể bị mất, chuyện này là sao?”
Ánh mắt Tả Cảnh Long híp lại.
Ông ấy đứng lên, lấy từ trong ngăn kéo ra một sắp tài liệu, đưa cho Tả Tư Nam.
Bốn giờ chiều ngày thứ bảy.
Thẩm Thư Điềm ăn mặc chỉnh tề, lưng mang một cái túi chuẩn bị đi ra ngoài.
Tả Tư Nam lười biếng dựa người trên ghế salon, một tay cầm điện thoại di động, chầm chậm mở miệng hỏi: “Em đi đâu.”
“Đến sân bay, mẹ em tới rồi.
Tối nay không cần đợi em về ăn cơm.”
Tả Tư Nam gật đầu, âm thanh trầm ấm dễ nghe, “Anh đã giúp em đặt phòng ở Tư An Chi, một lát sẽ gửi địa chỉ đến cho em”
Thẩm Thư Điềm do dự một hồi, cũng không từ chối.
Nhưng trước khi cánh cửa được mở ra, Tả Tư Nam lại gọi cô, anh dựa nửa người vào ghế salo, thong dong bình tĩnh nói, “Em có nhớ những gì anh đã nói không?”
Lúc cô gái đang giật mình, anh nhẹ nói: “Cuối cùng anh vẫn sẽ che chở cho em, bất luận là với ai đi chăng nữa.”
Thẩm Thư Điềm đến sân bay lúc bốn giờ ba mươi phút, máy bay rất đúng giờ, cô nhìn thấy Vưu Tịnh vẫn xinh đẹp như cũ đang nhìn cô mà đi tới.
Tề Nguyệt Nguyệt đi theo sau lưng bà, cười nói: “Chị Điềm Điềm, đã lâu không gặp.”
Tới gần năm giờ, một người đàn ông trẻ bước vào nhà họ Tả, lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu, kính cẩn đưa tới tay Tả Tư Nam.
Tả Tư Nam nhìn xấp giấy qua một lượt, khóe môi cong lên, cơ thể lười biếng thư giãn, đoán chừng khoảng thời gian cần phải lên đường.
Xe của biệt thự đã chuẩn bị xong, tài xế cung kính mở xe, Tả Tư Nam chầm chậm ngồi vào trong, gọi điện thoại.
Rất nhanh, từ trong điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại nhẹ nhàng của một cô gái, khiến lòng anh cảm thấy an ủi.
Cuộc trò chuyện chỉ đơn giản có đôi ba câu, Tả Tư Nam nhìn khung cảnh xung quanh đang lùi dần về phía sau rồi mỉm cười, “Vậy thì anh chờ em.”.