Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều


Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt, long lanh nhìn anh vẻ không thể tưởng tượng được.

Cô không vui nói: “Nếu không phải tại cậu thì sao tôi lại phải tham gia?”
Tả Tư Nam hơi nhướng mày, không mặn không nhạt nói: “Sao lại tại tôi?”
Ha ha.
Thẩm Thư Điềm dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc ngực cậu.

Gương mặt non mềm đã phồng lên như con cá nóc nhỏ, ngay cả âm điệu khi chất vấn cũng ngọt lịm như vậy: “Cậu có biết không? Bởi vì câu nói đó của cậu mà rất nhiều lần tôi bị nữ sinh chặn ở nhà WC rồi đấy.”
Đây là chuyện mất mặt cỡ nào, theo sự hiểu biết của cô thì gần như toàn trường đều đã biết.
Mà như lời Trần Ngữ Trúc nói thì đa số mọi người đều giơ tay tán đồng.

Thậm chí Lục Nhứ còn từng trêu chọc cô, sau đó là khuyên bảo cô.
Quả thực là một trận bi kịch trong cuộc đời mà!
Thẩm Thư Điềm hơi chu môi lên, giọng nói còn ngọt hơn cả bình thường, tức giận nói: “Cậu nói đi, đây là lỗi của ai?”
Tả Tư Nam nhướng mày, đôi mắt hơi hiện vẻ kinh ngạc.
Trong lòng Thẩm Thư Điềm có chút ấm ức, tức giận nhấn mạnh câu chữ.

Nếu cô mà là bé mèo con, chắc chắn là đang rất tức giận quất đuôi vào cậu.
“Còn muốn tôi báo đáp? Cậu hiện tại đang ăn vạ đấy! Ăn vạ có hiểu hay không! Đồ ăn vạ!”
Móng tay của Thẩm Thư Điềm đã được cắt tỉa gọn gàng, nhưng vẫn còn một đoạn nhỏ nhô ra, cô ấn tay mạnh hơn.
Trên ngực có hơi đau, rất rõ ràng.

Tả Tư Nam giơ tay nắm lấy ngón trỏ ngọc ngà của cô, lơ đãng nhéo cái, có sự mềm mại đặc trưng của con gái, nhu nhược giống như không có xương.
Sờ thích cực kỳ.
Ngón tay bị tóm chặt, cô không rút ra được.
Đến đây vẫn còn chưa có kết thúc, Tả Tư Nam cười, hơi nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại buông xuống, tiếng cười trầm ấm vui vẻ và trong trẻo, lồng ngực cũng hơi rung lên, cười đến ác liệt.
Cậu đúng thật là không biết chuyện này, không ai nhắc cho cậu biết, có lẽ cậu là người cuối cùng biết chuyện này.
Cậu có thể tưởng tượng được, khi đó cô gái này chắc chắn là rất suy sụp, uất ức.

Trong đầu còn có thể hình dung ra hình ảnh thảm thương lúc ấy của cô, vô thố bất đắc dĩ lại đáng thương vô cùng.
Thẩm Thư Điềm kinh ngạc nhìn cậu,.Cậu còn cười, vậy mà còn có mặt mũi để mà cười!
Cô giương mắt trừng cậu, đôi mắt màu hổ phách chất đầy sự khiển trách, giống như cậu đã làm một chuyện gì đó không thể tha thứ được vậy.
Thẩm Thư Điềm thật sự rất không vui.

Cô buồn bực rút ngón tay của mình ra, khóe miệng ngày thường vẫn luôn cong cong lên hiện lại rũ xuống, cái đầu nhỏ cũng vì tức giận mà quay sang một bên, không muốn nhìn cậu.
Tả Tư Nam vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cậu mềm giọng nói: “Chị ơi.”
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vách tường màu hồng phấn, không để ý tới cậu ấy!
Cậu cam tâm tình nguyện dỗ dành: “Chị ơi.”
Cô dừng một chút, mím môi, vẫn là không để ý tới cậu! Không thể dễ dàng quan tâm cậu ấy được!
Tả Tư Nam nhìn cô gái mím môi không chịu quay đầu lại.

Vừa rồi rõ ràng cậu đã nhìn ra cô muốn quay lại, hơi giật mình, lại dừng lại.
Đôi mắt đen của cậu hiện lên ý cười, đặt tay lên tay vịn ghế, dùng sức liền ép buộc xoay cô gái lại.
Cậu hơi lùi về sau, nửa dựa vào bàn sách, chân dài tách ra, trực tiếp vây cô gái ở ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống cô.
Tả Tư Nam dùng ngón tay nâng cằm cô, cô tức giận uốn éo né tránh, cậu lại nâng, cô lại tránh, nâng, rồi lại tránh…
Thẩm Thư Điềm yên lặng cổ vũ bản thân ở trong lòng, tuyệt đối không thể thỏa hiệp dễ dàng như vậy, cần phải cho cậu biết sức chịu đựng của một người là có giới thiệu mới được.
Nhưng mà, đôi mắt Tả Tư Nam u ám, không tự biết li3m cái răng.

Con mẹ nó, cái tính tình này thật đáng yêu chết mất.

Tả Tư Nam nhịn cười, không thể không trực tiếp nắm cằm cô, chậm rãi, dụ hoặc nói: “Nếu chị cảm thấy ăn mệt thì…”
Cậu kéo dài giọng, âm điệu tuyệt vời như say rượu, cười khẽ: “Vậy thì, tôi bồi thường cho chị?” Trong giọng nói có sự nghiêm túc và sự thăm dò không dễ nhận thấy.
Thẩm Thư Điềm không chút khách khí đánh bay cái tay của cậu đi, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Tôi thèm vào.”
Khóe miệng Tả Tư Nam cong xuống, ánh mắt nặng nề.
Thẩm Thư Điềm rầm rì ghét bỏ: “Cậu thì có ích gì chứ, còn không bằng cái bánh kem của tôi.”
Tả Tư Nam sửng sốt, cười: “Được rồi, lại mua cho chị mà.”
Thật ra thì Thẩm Thư Điềm cũng không tức giận lắm, cô suy nghĩ, xác nhận lại lần nữa: “Cậu đồng ý rồi à? Không thể đổi ý đâu đấy.”
Tả Tư Nam cười, gật đầu, Thẩm Thư Điềm an tâm rồi.
Cũng đã tới giờ ăn cơm.
Tả Cảnh Long nhìn Thẩm Thư Điềm một cái: “Bé con à, ngày mai ông Tả sẽ đi, không ở đây nữa, cần phải về với bà nhà ông đó.”
Thẩm Thư Điềm có chút không nỡ, nhưng mà cô cũng biết tình cảm giữa ông Tả và bà Tả rất tốt, mà bà Tả không thích ở chỗ này cho nên hiện tại bà ấy đang ở khu ngoại ô.
Thường xuyên có đủ loại trái cây, quan trọng nhất là chị em bạn bè của bà cũng ở đấy, không đến mức không người làm bạn như ở chỗ này.
Tả Cảnh Long cười nói: “Kỳ nghỉ mười một cũng sắp tới rồi, đến lúc đó cháu cũng có thể đến thăm bà rồi.

Bà ấy cũng rất muốn gặp cháu đó, còn lải nhải rất nhiều lần với ông.

Cháu được nghỉ, thì cùng Tư Nam đi ở với bà vài ngày nhé.”
Thẩm Thư Điềm theo phản xạ nhìn Tả Tư Nam, chớp chớp mắt như đang hỏi ý kiến.
Cậu đi không? Không đi thì một mình tôi đi.
Tả Tư Nam vậy mà đọc hiểu ánh mắt của cô.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tả Cảnh Long: “Đến lúc đó chúng cháu sẽ đi.”
Sau khi Tả Tư Nam trả lời, Thẩm Thư Điềm cũng mới nhận ra rằng mình chưa nói gì mà cậu đã hiểu, thật là thần kỳ.
Thẩm Thư Điềm nghiêm túc gật đầu, giọng nói mềm như bông: “Chúng cháu sẽ đến mà.”
Tả Cảnh Long vừa lòng.
*
Ngày hôm sau, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện lần thứ hai, Thẩm Thư Điềm bị chặn ở trong WC.
Thẩm Thư Điềm: “……”
“Đàn chị, xin chị tham gia đi mà.”
“Em đã quyết định tham gia đó.”
“Đúng vậy, sao lại ngang như vậy chứ? Nếu là em, em đã sớm đi rồi, cần gì phải quấn lấy chị mỗi ngày như thế này nữa!”
“Đàn chị, đừng nói cái gì mà không hứng thú nữa, hứng thú là có thể bồi dưỡng mà, có thể từ từ tới.”
“Lần sau tới chính là đám người Lưu Khiết đó, với tính tình đó của bọn nó thì không dễ nói chuyện bằng bọn em đâu à nha.”
Thẩm Thư Điềm: Cảm ơn các cô đã thoải mái chặn nhà WC ạ.
“Từ từ, không đúng nha, bọn mày đừng nói chuyện nữa.

Vừa rồi có phải chị ấy vừa nói sẽ tham gia không?”
Đã bị Thẩm Thư Điềm từ chối quá nhiều lần nên trong đầu tự động chuyển lời cô nói thành lời từ chối, bây giờ cô đột nhiên đồng ý khiến mấy nữ sinh không kịp phản ứng lại.
Đến khi nhận ra thì cả đám vui mừng hét toáng cả lên, sôi nổi lấy điện thoại ra thông báo tin tức mới nhất, chính vì vậy mà đã bỏ qua Thẩm Thư Điềm ở một bên.
Thẩm Thư Điềm chớp mắt hai cái, xác định bọn họ không còn chú ý tới cô nữa mới nhẹ nhàng đỡ trán đi ra ngoài cửa.
Chưa đi tới cửa đã bị gọi lại, Thẩm Thư Điềm quay người lại, mở to đôi mắt trong suốt nhìn bọn họ, chớp chớp.
“Đàn chị, ai lớp du bạch bạch.”
Một nụ hôn gió bay tới.
“Đàn chị, quả nhiên chị là người vừa đẹp người lại vừa đẹp nết mà.”
“Oa oa oa oa, mong video của Thái Tử gia quớ đi mờ.”
Thẩm Thư Điềm sững sờ được mấy nữ sinh tiễn ra khỏi nhà WC, tiếng thảo luận hưng phấn của họ còn truyền đến từ phía sau lưng.
Hiện tại cô mới nhớ là cô chưa có nói tin này cho Lục Nhứ biết, nhưng mà sắp vào học rồi.
Cô quyết định sau khi giải lao sẽ tới gặp cô ấy, tại vì cô thấy tự mình tới văn phòng tổ âm nhạc nói cho cô giáo thì sẽ tốt hơn.
Khi đi vào, Lục Nhứ đang nói gì đó với một người đàn ông mặc tây trang đi giày da.


Lúc Thẩm Thư Điềm đi vào, ánh mắt cô ấy sáng lên, nhận ra được có lẽ là một tin tức tốt.
Chỉ là hiện tại cần ứng phó với lãnh đạo, cô ấy cười cười, để Thẩm Thư Điềm ở trong văn phòng chờ một lát.
Thẩm Thư Điềm vốn chỉ định nói một câu, nhưng mà nếu Lục Nhứ đã nói như vậy rồi thì cô cứ chờ ở đây một lát đi.
Thẩm Thư Điềm ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ trong văn phòng, nhìn ra bên ngoài.

Từ chỗ này nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cây đa lớn của trường.

Dưới tàng cây đang có mấy bé học sinh chơi đùa, hoạt bát lại đáng yêu, có lẽ đều là con của giáo viên.
Cửa mở ra, có người đi vào, là Tư Huệ Uyển.
Trong tay cô ấy bê một chồng sách rất dày, cao như núi lên tận cổ.

Hình như cô ấy bê rất cố sức, cửa bị đập vào.
Tầm mắt hai người chạm nhau, đôi mắt Tư Huệ Uyển chợt lóe, cười nói: “Bạn học Thẩm, có thể giúp mình bê một phần được không? Nặng quá.”
“À.” Thẩm Thư Điềm gật đầu, mềm mại trả lời rồi đi qua.
Tư Huệ Uyển tùy ý nói: “Nghe nói bạn học Thẩm đã đồng ý tham gia ghi hình kỷ niệm ngày thành lập trường rồi?”
Chồng sách vừa dày vừa nặng, Thẩm Thư Điềm ôm một chồng ở bên trên vào lòng, nghe thấy thì gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy đàn em Tả thì sao?”
“Cậu ấy cũng đồng ý rồi.”
Tay Tư Huệ Uyển hơi động, cả chồng sách đã rơi ầm xuống.

Thẩm Thư Điềm cả kinh, vội vàng lui về sau một bước, khó khăn né tránh.
Với cái sức nặng này mà đập vào chân thì chắc chắn sẽ đau chết mất.
Vẻ mặt Tư Huệ Uyển hối lỗi: “Ngại quá, do mệt quá nên không giữ được nữa.”
Nói rồi, đưa hai cái tay ra trước mặt Thẩm Thư Điềm, đúng là tì ra mấy vết đỏ rất sâu.
Thẩm Thư Điềm mím môi, đôi mắt trong suốt nhìn Tư Huệ Uyển, cơ bắp trên mặt Tư Huệ Uyển có chút cứng đờ, mím môi: “Sao vậy?”
Thẩm Thư Điềm thu mắt, chồng sách vở rơi đầy đất, cô nhẹ nhàng lắc đầu, để lộ ra cần cổ thon dài: “Không sao cả.”
Tư Huệ Uyển ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển sách một lên bàn, lại lơ đãng nói: “Nghe nói trước đó bạn học Thẩm không muốn tham gia.”
Thẩm Thư Điềm không phủ nhận, khẽ nhón chân, chậm rãi đặt chồng sách xuống: “Đúng vậy.”
Tư Huệ Uyển sửa sang lại mặt bàn: “Kỳ thật bạn học Thẩm không cần phải miễn cưỡng, không muốn làm thì đừng đổi ývì người khác.”
Thẩm Thư Điềm quay đầu lại nhìn cô ta, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, nghiêm túc nói: “Vấn đề không phải do mấy người đó, là vì tớ muốn thử.”
“Lúc trước thái độ của bạn học Thẩm rất kiên quyết mà, kỳ thật tớ có thể nói cho cô Lục, ai cũng không thể ép cậu được.”
Thẩm Thư Điềm nghiêng nghiêng đầu, ngập ngừng nói: “Nhưng mà tớ không tham gia thì Tả Tư Nam sẽ không tham gia đâu.”
Tư Huệ Uyển che miệng cười: “Đó là Tư Nam đang nói đùa thôi, cậu đừng tưởng là thật.”
“Chậc, phiền quá đấy.” Giọng nói thanh lãnh từ ngoài cửa truyền vào, giọng điệu mang theo địch ý và không kiên nhẫn: “Tự tin ở đâu ra mà nghi ngờ lời đây nói vậy?”
Thẩm Thư Điềm nhìn qua, chú ý đến Tả Tư Nam không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cửa.

Cậu đi vào, giúp cô đặt sách lên bàn.
Cậu châm chọc liếc nhìn Tư Huệ Uyển một cái, lạnh như sương băng.
Thẩm Thư Điềm ngại đến đỏ cả mặt, nhìn cậu ngọt ngào nói: “Sao cậu cũng ở đây?”
“Đi tới phòng học của chị không thấy chị đâu, bạn cùng bàn của chị nói ở đây.” Tả Tư Nam tùy ý đưa miếng bánh kem nhỏ cho cô, lười biếng nói: “Nhớ rõ lời chị nói ngày hôm qua đấy.”
Cậu cười nhạt: “Tôi còn không so được với một miếng bánh kem.”
Thẩm Thư Điềm đỏ mặt, mũi chân đá đá mặt đất, ngoan ngoãn gật đầu, lại chậm rãi bổ sung: “Tôi đùa thôi.”
Tả Tư Nam đặt bánh kem vào tay cô, ngoài cửa truyền đến tiếng Lục Nhứ gọi hai người.
Thẩm Thư Điềm ngại ngùng cầm lấy bánh kem, trên mặt vui sướng không cách nào che giấu, mềm mại đẩy cánh tay cậu: “Đi nhanh đi, cô Lục gọi chúng ta đấy.”
Tả Tư Nam theo Thẩm Thư Điềm đi ra ngoài, chỉ là trước khi xoay người như có như không liếc nhìn Tư Huệ Uyển một cái, ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như đao.

Tư Huệ Uyển hãi hùng trong lòng, cúi đầu tránh né ánh mắt cậu, trong lòng lại không chịu khống chế mà sinh ra từng đợt sợ hãi.
Lục Nhứ cũng không nói cái gì, nhưng mà cả người đang ở trong trạng thái cực độ hạnh phúc, nụ cười còn tươi hơn ngày thường rất nhiều.
Chỉ dặn dò thêm vài câu để Thẩm Thư Điềm thi tốt trước, còn lại thì để sau hãy chuẩn bị.
Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam cùng đi ra khỏi văn phòng, Thẩm Thư Điềm xách bánh kem lên trước mặt.

Hộp đựng bánh được dùng bằng chất liệu trong suốt, có thể thấy rõ hình dạng của miếng bánh kem bên trong.
Miếng bánh kem này có hình con sói và con thỏ, được làm rất chi tiết.

Chỉ là con thỏ kia bị ngậm cái cổ, co rút trong lòng con sói, trông đáng thương vô cùng, cô nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ.
Cô nhíu mày lại, đôi mắt sáng cẩn thận quan sát, mềm mại nói: “Con thỏ này thật đáng thương quá.”
Tả Tư Nam rũ mắt nhìn, nói không rõ ý: “Đáng thương cái gì, sói ăn thỏ, không phải rất bình thường à?”
Tôi ngậm chị về ổ, càng bình thường hơn.
Được, được rồi.
*
Rất nhanh đã đến thứ năm.
Ngữ văn thi vào 9 giờ sáng, lúc 8 giờ họ vẫn còn đang ở trong phòng học ôn tập, trong phòng an tĩnh cực kỳ.
Ngữ văn thường là dựa vào tích lũy hàng ngày, cho nên Thẩm Thư Điềm chỉ lấy notebook ra.
Ngày nào cũng dở ra xem nên đã nhớ kha khá rồi, vì vậy cô chỉ đọc qua qua một lần liền cảm thấy khá ok, chỉ là ghi nhớ lại những tri thức mà ngày thường dễ xem nhẹ lại vào trong đầu.
Chỗ ngồi trong kỳ thi đã sớm được dán vào trước cửa phòng học từ tối hôm qua, Thẩm Thư Điềm và Trịnh Hàng ở cùng phòng thi.
Đến 8 rưỡi, mọi người bắt đầu rời khỏi phòng học, đi tới nơi thi.
Khi xuống tầng, Thẩm Thư Điềm và Trịnh Hàng đi cùng nhau.

Đến khi xuống tầng 3 thì thấy Tả Tư Nam đang lười biếng dựa vào hành lang nghiêng đầu nói chuyện với Thi Lâm.
Xung quanh cậu có rất nhiều người, nhưng không thể nghi ngờ được, cậu là trong nổi bất nhất trong số đó.

Cho dù có là bất kỳ ai đi chăng nữa, ánh mắt đầu tiên tất nhiên là sẽ chú ý tới cậu.
Thiếu niên tuyệt sắc.
Tả Tư Nam từ từ nhìn lại đây, cũng thấy được Trịnh Hàng bên cạnh cô.
Cậu chậm rãi đứng thẳng dậy, vẫy vẫy tay với cô.

Trịnh Hàng vừa định nói chuyện với Thẩm Thư Điềm thì thấy cô lộc cộc chạy tới chỗ Tả Tư Nam, khuôn mặt hồng hào ngẩng lên cười với cậu.
Cảm giác rất ngoan.
Bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô: “Sao vậy?”
Trịnh Hàng không biết đó có phải ảo giác của cậu ta hay không mà hình như thấy không khí giữa hai người họ cứ thân mật quá mức kiểu gì ý.

Ở cạnh nhau cũng quá mức tùy tính, quả thực khiến người khác khó có thể tin được.
Tả Tư Nam thấy thiếu nữ không chút do dự chạy tới đây, tóc đuôi ngựa con lắc lắc ở sau, xinh đẹp dễ thương.
Cô ngẩng đầu đáng yêu nhìn cậu, đôi mắt ngấn nước giống như cất chứa cả một bầu trời sao, sáng ngời, ước mong được sống mãi trong đôi mắt ấy.
Tả Tư Nam khinh miệt liếc nhìn Trịnh Hàng với vẻ mặt không tốt ở phía sau lưng cô, nhàn nhạt nói: “Đi thi à? Ở đâu?”
Thẩm Thư Điềm đáng yêu gật đầu, nói: “Đúng vậy, ở hội trường bậc thang á.”
Cô vẫn đang ôm hộp đựng bút có đôi tai màu trắng trong lòng, bên trong có đặt đủ lại dụng cụ đáng yêu, hình như cậu còn thấy được con thỏ hồng phấn ngày đó. 
Tả Tư Nam tiện tay cầm lấy, một cái tay khác kéo tay cô lôi đi: “Tôi đưa chị đi.”
“Hả?”
Thi Lâm ở sau kêu lên một tiếng: “Anh Tả, anh cũng đi à?” Đáng tiếc Tả Tư Nam c ăn bản lười để ý tới cậu ấy.
“Mày ngu à, không phải đã nói rồi sao? Đưa chị ấy đi.”
Đằng sau loáng thoáng truyền đến tiếng thở dài của Thi Lâm: “Cần phải vậy sao? Chỉ đi thi thôi mà, còn không đến 200m nữa, anh Tả thật là…”
Sau thì không nghe rõ, Thẩm Thư Điềm mờ mịt đi theo sau cậu, giống như cái đuôi nhỏ.
Tả Tư Nam nhìn cô: “Tại sao chị lại đi cùng cái thằng đó?”
“Hả?” Lúc này Thẩm Thư Điềm mới nhớ ra, cô vậy mà quên mất Trịnh Hàng ở đằng sau.

Cô quay đầu lại nhìn, Trịnh Hàng đang đi sau hai người, cách rất xa.

Chỉ là, hình như vẻ mặt không tốt lắm.
Thẩm Thư Điềm cười xin lỗi cậu ấy, nhìn Tả Tư Nam một cái: “Chờ cậu ấy với.”
“Chị chưa trả lời em đâu đấy.”
“Cậu ấy cùng phòng thi với tôi mà.”
“A, vậy lát nữa sẽ không phải.” Tả Tư Nam bình tĩnh nói một câu, cười nhạo: “Đàn ông con trai, còn phải để con gái chờ hả?”

Logic gì đây, nhưng mặc kệ kết quả thế nào, Trịnh Hàng vẫn biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Thư Điềm.
Đa số bạn học ở trường thi đều đã tới, Thẩm Thư Điềm cầm hộp đựng bút tìm được vị trí của mình.
Trong kỳ thi, tất cả các lớp khoa học tự nhiên được chia nhỏ và kết hợp ngẫu nhiên, vì vậy hầu hết những bạn học trong phòng thi đều không biết nhau.
Nhưng mà điều này không cản trở bọn họ biết đến Thẩm Thư Điềm.

Cô vừa tới đã đoạt được vị trí giáo hoa, xem ảnh cũng đâu bằng được nhìn người thật gần như vậy đâu.
Hiện tại gặp tận mắt mới không thể không thừa nhận, người ta quả nhiên là người đẹp.
Nước da trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, đường nét diễm lệ, nhưng lại có một đôi mắt màu hổ phách sạch sẽ trong sáng.

Tuy rằng tương phản, nhưng lại đáng yêu vô cùng.
Cô an an tĩnh tĩnh ngồi xuống, đôi môi đỏ mím vào, rất được người chú ý.
Chỉ không lâu sau đã có người tiến vào, mọi người cùng ngẩng đầu lên xem, một đống đôi mắt trợn to.

Bởi vì, người tới không phải thầy giám thị, mà là Thái Tử gia, Tả Tư Nam.
Trong tay cậu cầm một chồng bài thi, không nói lời nào, không chút để ý đi lên bục giảng, chậm rì rì chia bài thi làm mấy phần.
Còn vài phút nữa mới đến thời gian thi, thiếu niên tuấn nhã xinh đẹp kéo ghế dựa ra, chậm rãi ngồi xuống.
Tất cả bạn học trong phòng đều cảm thấy thế giới này như mơ.

Bọn họ lại nhìn lên bục giảng một lần nữa, mãi đến khi tiếng chuông vang lên cũng không thấy ai tiến vào.
Thái Tử gia đứng lên, ngón tay thon dài như ngọc cầm lấy bài thi, phát cho mấy bàn đầu tiên để họ truyền xuống.
Trong đầu bọn họ hỗn độn, đầy gió lốc vù vù.
“Oa, đây là bài thi mà Thái Tử gia đã chạm vào đó!”
“Khi còn sống thế mà còn được Thái Tử chạm vào bài thi, thật kích động!”
“Ô ô ô, mẹ ơi, thi không tốt không phải do con đâu, là do thiếu niên kia dụ hoặc chết mất.”
Kỳ thật sững sờ nhất chính là Thẩm Thư Điềm, vừa rồi khi đến tòa nhà văn phòng thứ hai thì Tả Tư Nam và cô tách ra, ai ngờ lại đột nhiên chạy tới chỗ này.
Hơn nữa, cũng không thấy Trịnh Hàng tới, vị trí của cậu ấy bị đổi thành một nam sinh khác mà cô không quen.
Tả Tư Nam một tay đút túi, liếc nhìn Thẩm Thư Điềm đang mê mang một cái, khóe miệng hơi cong, chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ là vẫn không trốn thoát được những người lúc nào cũng chú ý tới cậu.
“Vừa rồi có phải Thái Tử gia đã cười không, a, thấy ngôi sao màu hồng kìa.”
“Cậu ấy đang nhìn ai? Là đang nhìn mình đúng không? Phì phì, đừng nghĩ lung tung.”
Tả Tư Nam không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, cậu chỉ để ý tới một người.
Tả Tư Nam một lần nữa quay về bục giảng ngồi, trong phòng học đã bắt đầu có tiếng bút viết soạt soạt.
Cô gái cũng đã cúi đầu nghiêm túc nhìn bài thi trước mặt, vị trí hai người cách nhau không xa, chỉ tầm ba bàn.
Cho nên cậu có thể thấy rõ ràng hàng lông mi dài của cô khẽ lay động, môi đỏ hơi mím, sau đó vừa nghiêng đầu, một phần tóc liền theo cổ trượt xuống.
Dáng vẻ an tĩnh ngoan ngoãn dễ thương cực kỳ.
Thi trong vòng hai tiếng rưỡi, toàn bộ lực chú ý của Tả Tư Nam gần như đều dồn hết lên người Thẩm Thư Điềm (thế này thì sao đi làm giám thị được, hỏng rồi).

Cậu phát hiện, vậy mà nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Mà những người khác, dưới ánh mắt của cậu, càng thấy lòng thêm run sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể dồn hết lực chú ý lên bài thi, đương nhiên sẽ không có ai phát hiện sự khác thường của cậu.
Kỳ thi kết thúc, Thẩm Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, nâng mắt lên liền chú ý tới tầm mắt của thiếu niên.
Cô chớp chớp mắt, vui vẻ rạo rực cười thật tươi với cậu.
Tả Tư Nam sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười, khí chất lạnh lùng quanh người phai nhạt đi vài phần.
Các thí sinh đã giao bài làm thấy dáng vẻ này của Thái Tử gia đều cảm thấy rất cảm động.

Thái Tử gia quả nhiên quan tâm tới bọn họ, nhìn thấy bọn họ thi xong còn lộ ra vẻ vui mừng TvT!
Sau khi thu hết bài thi, Thẩm Thư Điềm dọn dụng cụ học tập của mình rồi đi lên bục giảng.
Không ngờ vừa mới bước lên bục giảng đã bị một bạn học béo không chú ý tới cô đụng vào.
Thẩm Thư Điềm so với cô bạn đó thật sự là quá mảnh mai, trong tiếng hô sợ hãi của mọi người, cô sắp hôn chào đất mẹ.
Vòng eo được một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy, hơi thở mát lạnh quen thuộc bao phủ lấy cô.

Cùng lúc đó, cái tay đang quơ loạn trong không trung hòng bắt lấy thứ gì không không chế được sức lực kéo mạnh một cái.
Sau đó là từng tiếng hút khí sợ hãi truyền đến.
Nửa tiếng sau, chuyện Thẩm Thư Điềm không cẩn thận xé áo sơ mi của Tả Tư Nam truyền ra ngoài.
Hai tiếng sau.
Mọi người đều nghị luận sôi nổi, giáo hoa Thẩm vậy mà trước công chúng lột quần áo Thái Tử gia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận