Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều


Gió luồn qua kẽ lá phát ra tiếng xào xạc, mát mẻ phả vào người  rất dễ chịu.
Thẩm Thư Điềm không thể biết cô đang nghĩ nữa, cô ngọt ngào nhưng lại thẹn thùng, những gì cô ấy vừa nói thực sự giống như đang trên đà cảm xúc, thật là đau đầu.
Nhưng cô không hối hận, đặc biệt là khi cậu nói ra ba chữ cuối cùng.

Cô có lẽ không nhận ra khi cậu nói ra lời đó, mắt cô đã lập tức sáng lên tràn đầy ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.
Tả Tư Nam ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp một cái, đôi môi mỏng hơi mím.
Hiện tại cậu đang rất khẩn trương.
Không phải cậu không hiểu ý của những câu cô vừa nói, nhưng cậu vẫn hèn mọn mà chờ đợi sự thương sót của cô như như một tù nhân đang chờ bản tuyên án dành cho bản thân.
“Được.”
Khóe miệng Thẩm Thư Điềm  không khỏi cong lên, giọng điệu dịu dàng mềm mại, dùng đầu ngón chân đá vào cành cây, thân thể vì  không chịu lực mà đã ngã về phía sau.
Đôi mắt đen của Tả Tư Nam trong nháy mắt mở to, cậu theo phản xạ chạy đến bên tàng cây, dỗ dành nói: “Chị mau xuống đây.”
Trái tim cô chợt mềm xuống, và ngón tay cô hơi dùng sức, đầu quay sang hướng khác nhưng lại nhịn không được mà quay lại, còn mắt màu hổ phách chớp chớp nhìn cậu: “Vậy em phải nhớ đỡ chị đó nha.”
Thật ra Thẩm Thư Điềm trèo cũng không  cao lắm, cô thậm chí còn cảm thấy cứ như vậy nhảy xuống là được, lời này vừa nói, cô liền nhảy xuống. 
Tả Tư Nam cả kinh vội đưa tay ra đỡ lấy cô, đôi môi mỏng hơi mím: “Chị điên rồi sao!”
Thẩm Thư Điềm có thể nghe thấy sự tức giận và bất lực của cậu đây là một trải nghiệm có chút mới lạ.
Thẩm Thư Điềm khẽ li3m đôi môi đỏ mọng, đột nhiên vươn đầu khẽ hôn lên môi của cậu, một nụ hôn nhẹ đến mức như không hề tồn tại.
Cậu đây là đang bị đùa giỡn.
Cơ thể Tả Tư Nam đột nhiên cứng đờ, giọng nói đã trở nên khàn khà: “Chị vừa nói là thật sao?” 
Thẩm Thư Điềm nhếch khóe môi: “Ừm.”
Thẩm Thư Điềm vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, cả người cô đã bị nhấc lên không trung.
Cô sợ đến mức hét lên: “Dừng lại.”
Thẩm Thư Điềm nắm chặt quần áo cậu, hai tay vì hoảng sợ véo vào da thịt, cậu cuối cùng cũng dừng lại, cằm để l3n đỉnh đầu cô, trong lồ ng ngực phát ra âm thanh nghèn nghẹn.
Nhiệt độ từ quần áo trung truyền đến trên người, Thẩm Thư Điềm gương mặt đỏ lên,  lại vẫn là ngoan ngoãn mà rúc vào lòng cậu.
“Thiếu gia, tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.”
Giọng nói của dì Phương từ xa truyền đến, kèm theo tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Thẩm Thư Điềm hoảng sợ, nhanh chóng đẩy Tả Tư Nam ra  lùi lại hai bước, những ngón tay vô thức xoắn lấy mái tóc dài của để che giấu sự lo lắng của mình.
Dì Phương đi qua, cũng không phát hiện bọn họ có gì khác thường, cười nói: “Cơm nước chuẩn bị xong rồi, chúng ta trở về ăn thôi.”
Thẩm Thư Điềm liếc nhìn Tả Tư Nam, cậu đứng thẳng sống lưng rũ mắt xuống nhìn cô, một tay lười biếng đút một vào túi, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười.
Dường như không hề lo lắng bị dì Phương phát hiện, cô né tránh ánh mắt cậu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Cô bước nhanh đến bên cạnh dì Phương, không ngừng nhìn Tả Tư Nam đang ở phía sau.
Ngày thường đều ăn chung với nhau, nhưng lần này khó xử hơn.

Tả Tư Nam ngồi ở đối diện cô, nhưng cô lại ngây ngốc chỉ lo ăn cơm.

Rõ ràng là là người chủ động phá lớp giấy mỏng giữa hai người này, nhưng cô vẫn luôn nhút nhát không dám làm gì, còn cậu thì lại ở một bên nhìn cô đến là vui vẻ, như thể là cô ngon hơn cả món ăn trên bàn.
Tả Tư Nam híp mắt, gắp một miếng cá từ trong dĩa rồi ung dung xương cá và bỏ vào bát của cô.
Thẩm Thư Điềm dừng một chút, yên lặng ăn thịt cá, sau đó một miếng thịt viên khác được cho vào trong bát, cô ngước mắt liếc cậu một cái, gắp lên bỏ vào trong miệng.
Hai má trắng nõn mềm mềm đang phồng lên, giống như một hamster vậy.
Tả Tư Nam  hứng thú, cảm giác đút đồ ăn cho cô tốt đến bất ngờ ngờ, cô cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Giờ cậu cũng không thèm ăn, tận tình phục vụ bữa ăn của cô. 
Thẩm Thư Điềm đỏ mặt, ăn cơm xong, liền chạy về trong phòng.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại nhỏ giọng hét lên.

Con gấu nhỏ trên giường vì cô quá kích động đã bị ném xuống giường.
Cô bật dậy, xám xịt trèo xuống  giường, nhặt nó lên ôm vào ngực lăn hai vòng trên giường.
Điện thoại di động trên đầu giường vang lên, Thẩm Thư Điềm chống người nhìn thoáng qua, là tin nhắn wechat của Lục Nhứ. 
Hôm nay quay phim, Lục Nhứ gửi cho cô một đoạn video ngắn, Thẩm Thư Thiên nằm trên giường nhấn vào để xem.

Sau khi xem xong cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.
Cô ấy biết rằng Tả Tư Nam đối xử với cô rất khác với mọi người, nhưng dưới ống kính, từ con mắt của người khác, cô dường như có thể nhìn thấy nhiều điều đặc biệt hơn.
Chẳng hạn như sự dịu dàng từ trong đôi mắt thanh tú và ánh mắt khi nhìn cô. 
Cô chợt cảm thấy quyết định của mình là hoàn toàn chính xác. 
Bên kia, sau khi Vưu Tịnh cúp điện thoại, bà ngồi trước  bàn trang điểm trầm ngâm suy nghĩ.
Tề Huy bước vào, theo sau là  Tề Nguyệt Nguyệt với đôi mắt vẫn còn hơi sưng.
Tề Nguyệt Nguyệt đi tới, với giọng điệu bất đắc dĩ: “Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý nói những lời  đó về chị Điềm Điềm, ​​mẹ đừng giận nữa nha.”
Bây giờ chỉ cảm thấy Vưu Tịnh rất mệt mỏi, không còn sức lực để dạy bảo Tề Nguyệt Nguyệt nữa.

Bà  khoát khoát tay: “Không có việc gì.”
Phản ứng lạnh nhạt hơn nhiều so với dự đoán của Tề Nguyệt Nguyệt, Tề Huy bảo cô ta đừng làm Vưu Tịnh giận vì vậy cô ta mới phải đến xin lỗi bà.
Cô ta không nghĩ tới bà sẽ có thái độ như vậy, trong lòng cũng có chút tủi thân.
Cô ta cắn môi chạy ra ngoài.
Tề Huy lắc đầu, không phải ông không thương con gái, nhưng ông cũng biết Vưu Tịnh nhiều năm nay đối xử rất tốt với Tề Nguyệt Nguyệt, làm cũng đã làm tốt chức trách của một người mẹ kế, nên hiện tại cảm thấy tội lỗi với Thẩm Thư Điềm cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Tề Huy vẫn không từ bỏ việc thuyết phục Vưu Tịnh, chưa kể bố mẹ ông ta còn đang thúc giục, ông ta do dự một chút rồi vẫn quyết định nói ra.
Vưu Tịnh mím môi, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nữa, em sẽ không nói với con bé đâu.” 
Bây giờ bà chỉ cảm thấy rằng con gái mình ngày càng xa cách với bà kể từ khi bà đến nhà Tả, vô thức xa lánh bà.
Cái chết của ông nội thực sự ảnh hưởng nặng nề đến cô, ngay cả thái độ đối xử với bà cũng đã thay đổi trở nên lạnh nhạt, nhưng tiếc là đến hiện tại bà chưa bao giờ biết thấy điều đó.
Ngày hôm sau, thời tiết tốt, nắng không gay gắt như mấy hôm trước, quay phim tuyên truyền thoải mái hơn rất nhiều.

Hôm nay là ngày quay đầu tiên, tất cả mọi người đều đến đông đủ. 
Sau đó, Thẩm Thư Điềm mới phát hiện ra rằng Lục Nhứ và những người khác đang trang điểm cho các bạn học khác.
Dù mọi người đều là học sinh nhưng để có vẻ ngoài xinh đẹp trước ống kính, Lục Nhứ vẫn mời chuyên gia trang điểm đến trang điểm.
Thẩm Thư Điềm, với tư cách là nhân vật chính, được sắp xếp cho trang điểm đầu tiên.
Thẩm Thư Điềm yên lặng ngồi trên ghế, để thợ trang điểm bôi bôi trét trét lên mặt mình.
Lục Nhứ đứng bên cạnh Thẩm Thư Điềm cúi đầu nhìn chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho cô, cười nói: “Buổi quay hình lần trước không tồi.”
Thẩm Thư Điềm không tiện gật đầu, cô mím môi ngượng ngùng  cười: “Ừm.”
“Hai người các em cảm giác máy quay tốt.” Lục Nhứ chớp chớp mắt, có điểm nghịch ngợm: “Khó được  một lần Tả Tư Nam chịu phối hợp như vậy, công của em là lớn nhất đó Thư Điềm.”
Thẩm Thư Điềm bị lời này làm cho cô làm càng thêm ngượng ngùng, lông mi thật dài cụp xuống, hai gò má hơi ửng hồng, ngón tay để trên  đùi vô thức mà có lại.
Có lẽ là bởi vì tối hôm qua thân phận đã thay đổi, bây giờ cô lại nghe những lời chọc ghẹo này, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Nhưng lại sợ bị Lục Nhứ phát hiện nên cô chỉ có thể cúi đầu, khuôn mặt nhỏ xinh hơi ủ rũ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Lục Nhứ không trêu cô nữa, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nhẹ giọng nói: “Cô đi xem bọn họ chuẩn bị đến đâu rồi.” 
Bởi vì lần này là lễ kỷ niệm của trường, mặc dù chỉ là phim quảng cáo tuyên truyền cho trường, nhưng Lục Nhứ vẫn mời toàn bộ  các bạn học và đạo diễn tới dự, điều này cho thấy cô ấy rất coi trọng lần tuyên truyền này.
Lục Nhứ vừa rời đi cửa lại bị đẩy ra, người tới là Tư Huệ Uyển, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Thẩm Thư Điềm một chút rồi như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên cạnh cô.
Chuyên gia trang điểm nhìn lên  thấy là Tư Huệ Uyển thì mỉm cười: “Huệ Uyển,lâu rồi không gặp.”
Tư Huệ Uyển gợi lên một nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy, chị Hồ lần này lại đến làm phiền chị rồi.”
“Có phiền gì đâu.”
Chuyên viên trang điểm cười cười, câu được câu mất nói chuyện với  Tư Huệ Uyển.
Tư Huệ Uyển đã từng tham gia rất nhiều hoạt động trình diễn ở trường, đã từng hợp tác vô số lần nên sinh ra quên biết.
Chuyên gia trang điểm trang điểm cho Thẩm Thư Điềm, chân thành khen ngợi: “Em thật xinh đẹp, chị mới chỉ trang điểm nhẹ cho em thôi mà đã xinh đẹp như vậy rồi.” 
Thẩm Thư Điềm hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cảm ơn chị.”
Thợ trang điểm mỉm cười gật đầu, đi đến bên cạnh Tư Huệ Uyển, không để ý đến nụ cười hơi cứng ngắc trên khóe miệng Tư Huệ Uyển.
Thẩm Thư Điềm không muốn ở cùng một chỗ với Tư Huệ Uyển lâu.
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên sáng lên.
Tư Huệ Uyển liếc mắt một cái, vô tình nhìn thấy sự ngại ngùng chưa kịp dấu đi của cô. 
Cô cũng là con gái, đương nhiên có thể nhìn ra điểm bất bình thường.

Chi dù trước đó Thẩm Thư Điềm ở bên cạnh Tả Tư Nam, cô ấy luôn có vẻ ngây thơ và vô hại, chưa bao giờ nhìn thấy một biểu cảm như vậy.
Trái tim của Tư Huệ Uyển hơi trùng xuống.
Thẩm Thư Điềm cầm điện thoại di động đi ra ngoài, nghe giọng nói du dương trầm ấm trong điện thoại, từ trên lan can nhìn xuống, quả nhiên bắt gặp đôi mắt lấp lánh kia.
Vì phải quay một video quảng bá nên hôm nay cậu mặc đồng phục học sinh của trường trung học số hai.


Bộ quần áo trắng và quần tây đen bình thường, thậm chí có phần cứng nhắc, nhưng lại tôn lên dáng người cao dong dỏng của cậu.
Cậu vẫy tay với cô như một con mèo con, Thẩm Thư Điềm mím môi cười, xoay người chạy xuống cầu thang.
Tả Tư Nam đã bước tới, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên và hơi nghiêng người để nhìn vào mặt cô.
Đây là kiểu trang điểm nhẹ, đuôi mắt được trang điểm hơi hồng, tô môi, trong veo thuần lại có một chút yêu, xinh đẹp đến không được.
Thẩm Thư Điềm không để ý ánh mắt tối sầm lại của cậu, cô chỉ khẽ nâng cằm, nũng nịu  nói: “Có phải hôm nay chị rất đẹp không?”
Trong giọng nói có một tia mong đợi.
Tả Tư Nam nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, quả táo gợi cảm khẽ chuyển động lên xuống.
Cậu  cảm thấy có hơi khát nước.
Bây giờ không có ai, Thẩm Thư Điềm cũng ngoan ngoãn để cậu dẫn đi, khi đi đến chỗ có người, cô vô ý thức vùng tay cậu ra.
Rốt cuộc,  giờ vẫn đang ở trường học cô không có gan lớn như vậy.
Lần đầu là quay trong thư viện, nhưng lần này cảnh tượng cả có thêm mấy bạn học sinh làm phông nền.
Sau đó các tình tiết lần lượt thay đổi, trong giờ nghỉ giải lao, Lục Nhứ bảo mọi người đi siêu thị trường học mua ít đồ uống, ai cũng có phần.
Thẩm Thư Điềm sau khi quay xong cảm thấy có hơi nóng, cô trở lại chỗ ngồi của mình, lấy khăn giấy từ trong cặp sách ra lau mồ hôi trên trán.
Trên chỗ ngồi của cô có một cốc trà, cũng không phải vị mà cô yêu thích, sau khi nghỉ ngơi, cô cầm lên nhấp một ngụm, rồi lại đặt xuống  nguội ngắt.
Lần này là Thẩm Thư Điềm quay một mình, chỉ là Thẩm Thư Điềm mới chỉ quay một lúc, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Khắp người cô đều khó chịu, da đầu tê cóng, chóng mặt, ngứa ngáy và đau đớn, từng trận này đến trận khác truyền đến. 
Cô dừng bước ngồi xổm xuống, dùng tay đỡ hòn non bộ ngồi xuống, lại phát hiện cánh tay đầy những nốt đỏ của mình. 
Khi mới nhìn thấy những vệt đỏ cô liền biết là không ổn.
Tả Tư Nam vẫn luôn dán mắt vào người cô ngau lập tức nhận ra có gì đó không đúng, cậu nhanh chóng chạy tới, con ngươi đột nhiên co lại khi nhìn thấy tình trạng của cô.
Thẩm Thư Điềm nhịn không được muốn đưa tay lên gãi, nhưng Tả Tư Nam đã ngăn cô lại và an ủi: “Đừng gãi.”
Sắc mặt cậu âm trầm: “Chúng ta đến phòng y tế.”
Những người khác cũng thấy Thẩm Thư Điềm đang không khoẻ, không thích hợp để quay tiếp.

Lục Nhứ vừ Liễu Trăn vội vàng chạy tới: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Thư Điềm cau mày, chống lại cảm giác choáng váng, vô lực: “Chắc là bị dị ứng.”
“Cút ngay.

“Giọng của Tả Tư Nam lạnh lùng, cậu ôm cô chạy đến phòng y tế.
Cô thật sự rất khó chịu, đầu choáng váng, cô nép vào trong lòng cậu khẽ thì thào: “Chị khó chịu, khó chịu quá.”
Thân thể Tả Tư Nam cứng đờ trong phút chốc, nghiến răng, tăng tốc chạy đến phòng y tế đá tung cánh cửa phòng y tế.
Mấy bác sĩ của trường đều sửng sốt quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ thấy một nam sinh ôm một nữ sinh chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ u ám. 
Bọn họ tinh mắt, rất nhanh liền phát hiện không ổn, đi tới: “Mau đặt cô bé lên giường.”
Thẩm Thư Điềm cả người đều nặng lề vô lực, Tả Tư Nam nhìn các bác sĩ vây quanh Thẩm Thư Điềm.
“Là dị ứng.”
“Có chút nghiêm trọng.”
“Đi lấy thuốc ngay.”
Tả Tư Nam tránh sang một bên, nắm chặt tay, trong lòng lặng lề, nhưng cậu vẫn phải chịu đựng sự  khó chịu này không thể gây phiền phức cho các bác sĩ.

Điện thoại đột nhiên sáng lên, cậu lạnh lùng liếc nhìn, rồi tắt máy.
Tầm mắt luôn tập trung vào nữ sinh nằm trên giường, lửa giận chồng chất, con mẹ nó những việc này bao giờ mới kết thúc đây.
Sau khi Tả Tư Nam cùng Thẩm Thư Điềm rời đi, hiện trường trở nên yên tĩnh, hai nhân vật chính rời đi, quay  gì nữa đây?
Tư Huệ Uyển trên mặt tràn đầy lo lắng: “ Không biết Thư Điềm có sao không, hay chúng ta đi xem cậu ấy thế nào.”
Lục Nhứ  cầu mày quay đầu nhìn Liễu Trăn: “Liễu Trăn, cậu đi xem trước đi.

Có tin tức gì nhớ nói với tớ.”
Liễu Trăn sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu nói: “Được.”
Ở đây còn nhiều nhân viên công tác, Lục Nhứ không thể rời đi bất cứ lúc nào, cô ấy còn phải ở lại sắp xếp nốt những chuyện còn lại. 
Lục Nhứ nhìn Liễu Trăn vội vã rời đi, xin lỗi mà nhìn mặt khác nhân viên công tác: “Hôm nay khả năng không thể chụp được hình nữa.

Những thứ này…..”
Tư Huệ Uyển giúp sắp xếp tài liệu: “Anh Lục, với tình hình hiện tại có lẽ chúng ta phải tạm dừng quay trong vài ngày.”
Lục Nhứ có chút do dự, bởi vì  không có nhân vật chính, chắc chắn buổi quay tuyên truyền sẽ bị trì hoãn một thời gian, nhưng nếu vậy chắc chắn sẽ không kịp tiến độ.
Không phải Lục Nhứ không biết bệnh dị ứng, tình hình vừa rồi của Thẩm Thư Điềm rõ ràng rất nghiêm trọng, có lẽ phải mất vài ngày mới có thể khỏi.
Nếu vì cô ấy mà trì hoãn lại kế hoạch quay phim, tiến độ chắc chắn sẽ không kịp.

Cô thấy Thẩm Thư Điềm rất tốt nên không đành lòng để con bé quay tiếp nữa.
Lục Nhứ do dự, vẫn là quyết định gọi điện xem tình hình của Thẩm Thư Điềm trước rồi mới đưa ra  quyết định.
Không ngờ vừa mới gọi điện thoại đã trực tiếp bị ngắt kết nối, cô ấy lại gọi thử lại một lần nữa vẫn bị tắt máy.
Đã đến giờ các lớp tận học, Trần Ngữ Trúc và Thi Lâm đã hẹn Thẩm Thư Điềm từ trước nhưng khi gần tới thì nhìn thấy Liễu Trăn với nét mặt khẩn trương. 
Trần Ngữ Trúc cảm thấy không ổn, ngăn cậu ta lại: “Có chuyện gì vậy?” 
Liễu Trăn lo lắng nói: “Thư Điềm không khoẻ, hiện tại đang ở phòng y tế.”
Trần Ngữ Trúc và Thi Lâm giật mình, họ nhanh chóng quay quay đầu lại đi về phía phòng y tế trường. 
Từ lời nói của  Liễu Trăn, họ cảm thấy lần dị ứng này của Thẩm Điềm không hề đơn giản, sao mới đi quay tuyên truyền một lần mà đã xảy ra chuyện. 
Bác sĩ thấy một đám học sinh xông vào liền nhíu mày, khó chịu nói: “Đây là phòng y tế, các em khôn hồn thì mau yên tĩnh lại cho những người khác còn nghỉ ngơi.”
“Thầy ơi, một bạn học của chúng em bị dị ứng, chúng em chỉ là quá lo.”
Bác sĩ nhớ đến Thẩm Thư Điềm: “Cô bé đang ở bên trong, tình hình hiện tại đã qua nguy hiểm, các em đừng lớn tiếng quá quấy rầy cô bé nghỉ ngơi.” 
Trần Ngữ Trúc gật đầu, biết Thẩm Thư Điềm đang ngủ nên ra hiệu với bác sĩ, chỉ vào xem tình hình sẽ không làm phiền cô.
Mấy người đi ngang qua hành lang, đi ngang qua cửa sổ nhỏ trên hành lang, rèm cửa không kéo chặt, để lại một khe hở lớn trên cửa sổ.
Thi Lâm nhìn thoáng qua, hơi mở to mắt, giơ tay ngăn cản mấy người đang định đi vào bên trong, bảo mọi người nhìn vào bên trong.
Chàng trai ôm nửa người cô gái vào lòng, vùi mặt cô gái vào lòng mình, mái tóc dài của cô xõa ra sau lưng, cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của cô như đang an ủi, nhưng đôi mắt đen láy vẫn ẩn hiện một vài phần lạnh lùng. 
Trên tay cô gái có ống tiêm vẫn đang truyền dịch.
Dưới ánh đèn, có thể thấy cánh tay thường trắng nõn mịn màng có một tầng ửng đỏ rất rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ngắn, cánh tay đã sưng tấy.
Triệu chứng như vậy rất nghiêm trọng, trong nháy mắt đã là lửa giận trong lòng mọi người bùng lên dữ dội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận