Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Thẩm Thư Điềm ngây ngốc nhìn hắn, mờ mịt ngơ ngác, không hiểu hắn nói câu này là có ý gì.

Hắn chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, châm chọc, xa cách. Nhưng cô có thể thấy đang lâm vào ngõ cụt, giống như một con thú bị mắc bẫy.

Hắn dựa lưng vào ghế sô pha, cúi đầu xuống, mái tóc đen mềm mại xoã xuống che khuất tầm mắt, ngón tay thon dài gác lên trán, không nhìn cô nữa.

Một cử chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Thẩm Thư Điềm lúc này mới phát hiện tay của hắn có gì không đúng.

Thẩm Thư Điềm nhíu mày, đột nhiên tiến lên một bước, xoẹt một tiếng, kéo rèm cửa sổ nặng nề ra.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua các ô cửa kính trong suốt sát đất, làm sáng bừng cả căn phòng.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, nhìn thấy tay Tả Tư Nam, trên xương tay một vết thương đang hơi sưng lên, trên bàn tay trắng nõn như ngọc nhìn có chút ghê người.

Cô quên mất, với cách đánh ngày hôm qua, lực đánh mạnh như vậy, tay hắn cũng không phải là tường đồng vách sắt, hắn cũng sẽ bị thương nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Sự ảo não cùng xấu hổ trong nháy mắt đã ập đến trong lòng, tại sao cô lại không phát hiện ra vấn đề này chứ.

Thẩm Thư Điềm hít sâu một hơi, xoay người muốn ra ngoài, cô muốn đi tìm dì Phương để hòm thuốc để ở chỗ nào.

Cổ chân của cô vẫn còn hơi đau, nên tốc độ đi không được nhanh, thậm chí mỗi bước chân của cô còn hơi run run.

Tả Tư Nam nhìn sang, bộ dạng vụng về của cô gái khiến hắn đau lòng. Hắn nghiêng người về phía trước, theo phản xạ muốn bước qua giúp cô, nhưng ngay sau đó, hắn ép cơ thể cứng rắn của mình dừng lại, tay nắm thành quyền, đè nè cảm xúc đang dao động này.

Bóng dáng của cô biến mất ở chỗ ngoặt, Tả Tư Nam ngây người một lúc, ngã người ra sau ghế, hít một hơi, đưa tay che mắt lại.

Như vậy cũng tốt.

Chỉ là.

Haizzzz.

Thẩm Thư Điềm ra khỏi phòng Tả Tư Nam mới phát hiện chú mèo trắng vốn dĩ nên ngoan ngoãn ở dưới lầu kia đang ngồi bên cạnh cửa, nó cũng không đi vào, ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi cô.

Thông minh ngoan ngoãn, rất đáng yêu.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy hơi kì lạ, cô đi về phía trước một bước, mèo trắng đứng dậy, đi theo phía sau cô.

Trên móng vuốt còn có băng gạc, bước đi cũng khập khiễng như người què rất giống cô, Thẩm Thư Điềm bất giác mỉm cười, cúi xuống muốn ôm nó lên nhưng nó lại né được.

Đây là không muốn được cô ôm, khiến cô hơi ngạc nhiên.

Đôi mắt màu xanh lam của nó cứ nhìn chằm chằm xuống chân cô, cô nhìn vào đôi mắt màu xanh tinh quái kia, đột nhiên cảm thấy nó nhìn cô với thái độ đồng cảm.

Bọn họ đều bị thương, nó không cần cô ôm đâu.

Thẩm Thư Điềm cười phá lên, cũng không miễn cương, tuỳ ý để mèo trắng đi theo sau cô.

Thẩm Thư Điềm tìm được Phương thẩm, nói cho bà biết tay Tả Tư Nam bị thương, cô cần hòm thuốc.

Không ngờ động tác của dì Phương rất nhanh, trực tiếp từ trong ngăn tủ lấy một hòm thuốc, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.

Rõ ràng là nghĩ nhiều hơn Thẩm Thư Điềm, càng làm cho cô thấy thêm áy náy. Người ta vì cô mà làm nhiều như vậy, cô đúng là quá vô tâm.

Dì Phương thở dài một hơi: "Tình huống ngày hôm qua gấp như vậy, dì còn chưa kịp xử lí vết thương cho thiếu gia, cậu ấy đã đi theo cảnh sát rồi. Tối hôm qua thiếu gia trở về, lại..."

Bà đột nhiên ý thức được mình nói hơi quá lời, vội vàng im lặng, chỉ nhét hòm thuốc vào tay Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm nhận ra dì Phương nhất định có chuyện quan trọng muốn nói, cô mím môi, nghĩ đến bộ dạng kia của Tả Tư Nam, không tự chủ được mà hỏi: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tối hôm qua cô đi ngủ quá sớm, cả đêm không hề tỉnh giấc nên cái gì cũng không biết.

Dì Phương do dự một hồi, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Thẩm Thư Điềm, bà không nhịn được mà nói: "Tối hôm qua thiếu gia lại cãi nhau với Tả Kỳ, vừa mới xảy ra chuyện như vậy. Cứ như vậy, thật sự là hơi quá đáng."

Lúc đó, bà chỉ là người giúp việc nên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể tránh đi, bà cũng không nghe rõ được gì, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh tức giận của Tả Kỳ.

Nói xong bà lại hơi khó xử vì đã gọi cả họ lẫn tên của ông chủ.

Bà vốn là người nóng nảy, chăm sóc Tả Tư Nam lâu như vậy, tìm cảm đương nhiên cũng sâu đậm hơn nhiều. Tả Tư Nam tuy lạnh lùng nhưng trong lòng bà cảm thấy anh không tệ.


Thế nhưng mỗi lần Tả Kỳ đến, nhất định sẽ cãi nhau, trong lòng bà dần dần thấy bất mãn với Tả Kỳ, chưa kể bà còn biết được rất nhiều chuyện hoang đường của Tả Kỳ, đối với ông ta lại càng không thích, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài.

Dì Phương liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Thư Điềm một cái, xác nhận cô không chú ý đến sự bất kính trong lời nói của bà, liền thở phào nhẹ nhõm.

Trầm Thư Điềm trong lòng trầm xuống, cảm thấy mình đã tìm được đáp án khiến cho tâm trạng của Tả Tư Nam không ổn định, nhất định là lời nói của Tả Kỳ đã kích động đến hắn, nếu không hắn sẽ không kích động như vậy.

Mặt của Thẩm Thư Điềm đột nhiên nghiêm túc, giống như sắp đi làm một chuyện quan trọng: "Cháu đi lên trước."

Dì Phương cười gật đầu: "Ừm."

Thẩm Thư Điềm đi lên lầu 2, con mèo vẫn đi theo sau cô, cô nhíu máy không ngừng suy nghĩ làm thế nào để tâm trạng của Tả Tư Nam tốt lên một chút.

Cửa phòng vẫn mở toang như lúc Thẩm Thư Điềm rời đi, chỉ là chủ nhân của căn phòng lại càng thêm suy sụp, nằm trên ghế sô pha, cánh tay che mắt lại, rất yên tĩnh.

Thẩm Thư Điềm mang theo hòm thuốc bước vào, đi đến trước mặt hắn.

Đường cong dưới xương hàm hơi căng thẳng, cánh tay chậm rãi dời đi, Tả Tư Nam mở to mắt nhìn cô, suy nghĩ trong mắt vô cùng thức tạp.

Hắn không nghĩ cô sẽ quay trở lại, hắn còn cho rằng cô đã tức giận bỏ đi rồi.

Vừa rồi Thẩm Thư Điềm không chú ý đến đôi mắt đặc biệt đẹp của hắn có hơi đỏ lên, có chút mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ.

Đúng thật là một đêm không ngủ.

Tả Tư Nam mở mắt ra, yết hầu lên rồi lại xuống, cứng ngắc nói: "Chị còn quay lại làm gì?"

Sâu trong lời nói vẫn có sự mềm mại khó có thể cảm nhận được.

Từ khi Thẩm Thư Điềm biết Tả Kỳ đến đây, liền cảm thấy mọi phản ứng của Tả Tư Nam đều có thể lí giải được.

Thẩm Thư Điềm lắc lắc hòm thuốc trong tay, thản nhiên nói: "Tay của cậu bị thương, tôi đi lấy thuốc bôi cho cậu."

Nhìn ánh mắt của hắn vẫn sáng như vậy, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, giống như không có bất kì khúc mắc nào.

Thẩm Thư Điềm cũng biết Tả Tư Nam đang mất bình tĩnh, lúc này cô nhìn hắn giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, dung túng không chịu nổi.

Cô cũng không quan tâm đến phản ứng của Tả Tư Nam, đặt hòm thuốc lên mặt bàn, con mèo trắng dù bị thương, nhưng động tác vẫn linh hoạt như cũ, nó nhảy lên mặt bàn, cúi đầu nhìn động tác của Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm nhìn nhãn mác của thuốc một chút, cẩn thận lục hòm thuốc để tìm.

Tả Tư Nam hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt của cô gái nghiêm túc, con mèo bên cạnh cũng học theo động tác của cô, ngẩng đầu, cúi đầu, phảng phất cũng có thể hiểu được chữ trên nhãn mác.

Động tác giống hệt như nhau, rất đáng yêu.

Vừa rồi cô đi ra ngoài, là vì lấy hòm thuốc, hắn còn tưởng.... cô thực sự tức giận.

Thẩm Thư Điềm lấy lọ thuốc ra, mở nắp đặt sang một bên, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, cũng mặc kệ vẻ mặt không cảm xúc của Tả Tư Nam, trực tiếp nắm lấy tay hắn, kéo đến trước mặt cô.

Cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng: "Hoá ra tay cậu bị thương, sao cậu không nói? Haizz, cũng trách tôi không phát hiện ra, cậu đánh mạnh như vậy, nhất định cũng sẽ bị thương, đều tại tôi...."

Giọng điệu của cô có chút buồn bã, tràn đầy tự trách, cổ họng Tả Tư Nam khô khốc, muốn nói cho cô biết đây không phải là lỗi của cô, nhưng hắn lại không nói nên lời.

Bàn tay đang nắm lấy tay hắn thực sự rất mềm, mềm mại không xương, cảm giác tốt đến khó tin.

Thẩm Thư Điềm sợ hắn tiếp tục mất bình tĩnh, cho nên ngón tay dùng thêm sức ngăm hắn trốn thoát, nhưng không ngờ hắn lại rất phối hợp.

Thẩm Thư Điềm rất vui vẻ, chỉ cảm thấy cho dù Tả Tư Nam có nóng nảy, hắn vẫn rất tốt.

Nhìn xem, đây chính là bằng chứng.

Thẩm Thư Điềm cẩn thận bôi thuốc lên tay trái Tả Tư Nam, nhìn vết thương kia trong lòng cô càng thêm đau lòng.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, môi Tả Tư Nam có chút khô khốc: "Chị không để ý sao?"

Thẩm Thư Điềm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tả Tư Nam nhắm mắt lại, cứng rắn nói: "Những gì tôi vừa nói đều là sự thật."

Thẩm Thư Điềm nghĩ đến những lời khó hiểu lúc trước hắn nói, chớp chớp mắt, dịu dàng nói: "Không sao, có bệnh thì chữa."


Cô căn bản không hiểu lời của hắn nói có ý gì.

"Vậy nếu không chữa được thì sao?"

"Hả?"

Thẩm Thư Điềm hơi mím môi, trong lòng trầm xuống, gương mặt xinh đẹp có chút cố chấp: "Sẽ không chữa được sao?"

"Nếu thực sự không chữa được hết thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ chết sao?"

"Sẽ không, nhưng chị sẽ chán ghét tôi."

"Tôi sẽ không bao giờ chán ghét cậu."

Thẩm Thư Điềm sợ hắn không tin, giọng điệu càng thêm chắc nịch: "Nếu không chữa được thì không cần chữa nữa, chỉ cần cậu sống vui vẻ mỗi ngày là được rồi."

Tả Tư Nam nặng nề nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: "Chị sẽ rời đi."

Thẩm Thư Điềm cảm thấy lời này có hơi kì lạ, cô ngước mắt lên nhìn ánh mắt càng thêm vô cảm của hắn, theo bản năng an ủi hắn: "Tôi sẽ không rời đi, thật đấy."

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam u ám, nhìn cô chằm chằm khiến da đầu cô tê dại, ngay lúc đó cô muốn hỏi hắn làm sao vậy.

Hắn chăm chú nhìn vào mắt cô: "Thẩm Thư Điềm, chị đồng ý rồi."

Hắn ham muốn giữ lấy cô, vì vậy hắn sẽ không để cô rời đi nữa.

Thẩm Thư Điềm a một tiếng, gật đầu, lại bôi thuốc tiếp cho hắn, liếc hắn một cái, nghi hoặc hỏi: "Có phải cả đêm qua cậu không ngủ đúng không?"

Tả Tư Nam thản nhiên gật đầu, uể oải ngả người ra sau, sự mệt mỏi cả đêm đột nhiên tan thành mây khói.

Thẩm Thư Điềm cúi người lại gần quan sát, màu da của hắn là màu trắng lạnh, dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm nhạt, làm cho hắn lộ ra vẻ uể oải suy sụp.

Thẩm Thư Điềm hơi mím môi đỏ mọng, ngập ngừng nói: "Vậy cậu ăn sáng trước đi, ăn xong rồi ngủ một giấc."

Cô nhịn không được đưa tay sờ mí mắt hắn, dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Mí mắt của cậu xuất hiện quầng thâm rồi, trông khó coi quá."

Thực ra không có chuyện đó, cho dù hiện tại Tả Tư Nam tăng thêm hai phần lười biếng, cũng không đến mức khó nhìn.

Thẩm Thư Điềm thậm chí còn nghi ngờ tối hôm qua hắn không ăn cơm, hiện tại nhất định đói bụng.

Bây giờ nhìn hắn càng thấy đáng thương hơn.

Vốn dĩ Tả Tư Nam cảm thấy không có gì, đối với khuôn mặt của mình từ trước đến nay không thèm để ý, hắn biết mình lớn lên rất đẹp trai, lúc nào cũng được rất nhiều nữ sinh vây quanh bên người nhưng hắn chưa bao giờ để trong lòng.

Nhưng cô gái với đôi mắt long lanh ngấn nước kia, ngây thơ vô tội nói hắn không đẹp, đột nhiên hắn thấy không chịu đựng được.

Trước đây không phải cô nói hắn rất đẹp trai sao, tại sao có một đêm không ngủ mà cô đã thấy khó coi rồi?

Điều này không thể chấp nhận được, mặt Tả Tư Nam không chút biểu cảm, nhưng trong lòng cảm thấy hắn thật sự cần ngủ ngon một giấc.

Bôi thuốc xong, Thẩm Thư Điềm hài lòng nhìn tay hắn, đưa tới trước mắt mèo trắng vẫn luôn chăm chú theo dõi trên mặt bàn: "Bôi như vậy ổn rồi đúng không?"

Mèo trắng kêu meo một tiếng.

Giao tiếp hài hoà đến bất ngờ khiến Thẩm Thư Điềm càng vui vẻ.

Trong mắt Tả Tư Nam lộ lên một tia bất đắc dĩ, sau đó hắn đứng dậy.

Thẩm Thư Điềm từng bước đi theo sau Tả Tư Nam, Tả Tư Nam xoay người, vòng tay qua eo cô, định bế cô lên: "Chị cứ ngồi như vậy là được rồi, không cần đi theo."

Thẩm Thư Điềm cuống quýt chân tay, sau đó muốn đẩy tay hắn ra: "Không cần, có hơi đau một chút thôi. Tay cậu đang bị thương, tôi giúp cậu lấy kem đánh răng."

Cô ngăn tay hắn lại, cảnh cáo: ""Đừng chạm vào tôi, thuốc vẫn chưa khô."


Tả Tư Nam hơi sững sờ, Thẩm Thư Điềm cũng biết hắn lo lắng cho mình, tuy rằng cô không có cảm giác gì, nhưng vẫn đỡ lấy một cánh tay của hắn, nhảy bằng một chân, dương dương tự đắc nói: "Tôi có thể đi bằng cách nhảy."

Nói xong liền nhảy nhảy vài cái, rồi nhảy vào phòng tắm, con mèo trắng từ trên mặt nhảy xuống đất lúc nào không biết, nhìn theo động tác của Thẩm Thư Điềm.

Nũng nịu kêu meo một tiếng rồi cũng học theo động tác của Thẩm Thư Điềm, giơ hai chân trước lên, nhảy theo cô vào trong, giống hệt như cái đuôi nhỏ của Thẩm Thư Điềm.

Một lớn một nhỏ quay đầu lại, nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, rất kiêu ngạo.

Tả Tư Nam khẽ cong môi, lười biếng đứng thẳng người, rầu rĩ bật cười.

Vì chuyện tối hôm qua, trong lòng Thẩm Thư Điềm đối với Tả Tư Nam tràn đầy cảm kích, nhìn thoáng qua cái bồn rửa mặt, thật sự là giúp hắn lấy kem đánh răng.

Sau đó cầm bàn chải dí gần vào khuôn mặt của hắn, quơ quơ bàn chải đánh răng nói: "Có cần tôi giúp cậu đánh răng không?"

Tả Tư Nam nghi ngờ trong lòng Thẩm Thư Điềm thực sự coi hắn là người tàn tật, hắn khẽ cười, đột nhiên tiến gần đến trước mặt cô, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, mị hoặc đến mê người.

Cầm lấy bàn chải đánh răng bằng điện, ngón trỏ trượt qua mu bàn tay trắng nõn của cô gái, tê dại, rồi cầm lấy bàn chải đánh răng.

Mu bàn tay không hiểu sao cảm thấy có hơi không được tự nhiên, Thẩm Thư Điềm đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn sức lực, nhẹ nhàng đưa tay sau lưng, còn cho rằng Tả Tư Nam sẽ không nhìn thấy, lén lút xoa xoa.

Tả Tư Nam cụp hàng mi dài, trong mắt hiện lên ý cười.

Thẩm Thư Điềm đưa tay xoa xoa mặt, cảm thấy không hiểu chuyện gì, Thẩm Thư Điềm đưa tay xoa xoa mặt, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thư Điềm lắc đầu: "Không có gì."

Tả Tư Nam đánh răng, Thẩm Thư Điềm nhìn phòng tắm qua một lượt, lấy chiếc khăn mặt màu lam đang treo. xuống, làm ướt rồi vắt khô.

Đầu nhỏ ngẩng lên, hai gò má ửng hồng, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vai hắn, ý bảo: "Cậu cúi thấp xuống một chút, tôi không đủ cao."

Tả Tư Nam chớp chớp mắt, không ngờ cô lại như vậy, sau đó ngoan ngoãn cúi thấp người xuống, khăn mặt ấm áp lên mặt, động tác của cô rất nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận.

Thẩm Thư Điềm lấy khăn mặt ra, Tả Tư Nam vẫn nhắm mắt, lông mi dài, cong vút dày dặn, quá ưu nhìn.

Thẩm Thư Điềm hết sức kinh ngạc, nghi ngờ lông mi của hắn còn dài hơn lông mi của cô gái như cô, đột nhiên cô thấy ngứa tay, nhẹ nhàng chạm vào.

Tả Tư Nam vốn định mở mắt ra nhưng cảm nhận được động tác của cô gái, trong nháy mắt liền bất động, giống như để cô tuỳ ý chạm vào.

Thẩm Thư Điềm ngại ngùng, thu tay về, khen ngợi: "Lông mi của của cậu dài thật đó."

Lông mi Tả Tư Nam run lên, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen sáng ngời, lặng lẽ phản chiếu bóng dáng của cô, đuôi mắt hơi nhếch lên có hơi hồng hồng, đẹp đến kinh người.

Thẩm Thư Điềm nuốt nước miếng, quay đầu đi: "Được rồi, đi ăn sáng thôi."

Tả Tư Nam hơi nhướn mày, ý tứ sâu xa ừ một tiếng.

Bữa sáng của Tả Tư Nam là bánh bao nhỏ, Thẩm Thư Điềm ôm con mèo trắng ngồi bên cạnh hắn, câu được câu không vuốt ve con mèo.

Cổ họng của con mèo phát ra âm thanh gừ gừ, hiển nhiên rất thoải mái.

Thẩm Thư Điềm cực kỳ rối rắm, lẩm bẩm: "Nên đặt tên cho nó là gì đây?"

"Tiểu Bạch?"

"Đại Bạch?"

......

Thẩm Thư Điềm cảm thấy mình đặt tên rất hay, nhưng khi cô thử gọi mèo trắng bằng những tên này, nó lại không phản ứng gì.

Được rồi, nó có vẻ không thích những tên này.

Thẩm Thư Điềm một lòng một dạ không biết nên đặt tên gì cho con mèo, đột nhiên có một đôi đũa kẹp một cái bánh bao nhỏ đưa tới miệng cô, cô cũng không để ý, há miệng, cứ như vậy mà cắn một miếng cho vào trong miệng.

Cô nhai nhai, hai má phồng lên một cách dễ thương: "Bạch Bạch."

Chờ chút, hình như có cái gì đó sai sai.

Thẩm Thư Điềm chậm rãi quay đầu nhìn Tả Tư Nam, hắn đang gắp bánh bao cắn một miếng, môi mọng chạm vào đũa.

Thẩm Thư Điềm sửng sốt, động tác nhai trong miệng cũng dừng lại, vừa rồi, hình như cô cũng cắn vào đũa.

Vẻ mặt Tả Tư Nam bình tĩnh, dường như cũng không phát hiện ra.

Nếu vậy thì quên đi?

Thẩm Thư Điềm mím môi, nói ra thật xấu hổ.

Thẩm Thư Điềm cố gắng rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác bị liếm nhẹ.


"Đúng rồi, nó là con đực hay con cái vậy?"

Thẩm Thư Điềm nhận ra mình đã hoàn toàn bỏ qua một vấn đề quan trọng như vậy, cô xách nửa người nó lên, theo phản xả muốn xem thử một chút.

Ngay sau đó con mèo trắng bị người bên cạnh mặt đen lại xách đi, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đưa đến tay dì Phương.

"Dì Phương, dì xem qua một chút đi."

Con mèo trắng cũng quen với dì Phương nên nó không giãy giụa, chỉ nhìn về phía Tả Tư Nam đầy cảnh giác.

Dì Phương cười ha hả nói: "Hôm qua dì đã xem qua rồi, là con đực."

"Hừm." Thẩm Thư Điềm thầm nghĩ, vậy thì không đặt mấy cái tên nữ tính được.

Tả Tư Nam khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu cũng trầm xuống: " Vừa hay hôm nay chúng ta mang nó đi thiến đi."

Thẩm Thư Điềm: "....???"

Thẩm Thư Điềm ôm mèo trắng lại, tức giận không muốn nói chuyện với Tả Tư Nam nữa.

Hắn thật xấu xa!!!

Cô cũng nghe nói triệt sản tốt hơn cho mèo, nhưng hiện tại cô vẫn chưa hiểu rõ tình huống cho nên trước tiên cô lựa chọn phản bác lời nói của hắn, đem mèo trắng ôm về.

Con mèo trắng dường nó cũng khá mẫn cảm, nhe răng trợn mắt với hắn, vùi vào eo của Thẩm Thư Điềm.

Tả Tư Nam mím chặt môi.

Ha ha.

Ăn sáng xong, ngồi nghỉ ngơi nửa tiếng, Tả Tư Nam đứng dậy đi về phía phòng.

Thẩm Thư Điềm đã đi theo Tả Tư Nam từ sáng sớm, nên cũng theo phản xạ ôm lấy con mèo trong ngực đi theo sau hắn, phòng của cô và hắn ở cùng một hướng.

Mãi cho đến khi Thẩm Thư Điềm đi đến cửa phòng của Tả Tư Nam, cô mới phát hiện có cái gì không đúng, Thẩm Thư Điềm xoa xoa mặt, ngượng ngùng nói: "Tôi đi theo thói quen, không kịp phản ứng lại."

Nói xong định rời đi.

"Thói quen này cũng tốt."

Tả Tư Nam nắm lấy cổ tay cô, trong khi cô còn đang ngạc nhiên, âm lượng của hắn bỗng nhiên hạ thấp xuống, có hơi uể oải: "Ở lại giúp tôi đi ngủ."

Thẩm Thư Điềm đứng hình: "Hả???"

.... Giúp? Giúp hắn ngủ sao?

Trong đầu Thẩm Thư Điềm đột nhiên xuất hiện một loạt những hình ảnh không lành mạnh.

Tả Tư Nam nhìn Thẩm Thư Điềm đang ngây ngốc, bật cười một tiếng: "Chị chỉ cần ngồi bên cạnh, chờ tôi ngủ là được."

Hai má Thẩm Thư Điềm ửng hồng, có lẽ sau chuyện tối hôm qua Tả Tư Nam thiếu đi tình yêu thương, suy cho cùng vẫn là lỗi của Tả Kỳ.

Thẩm Thư Điềm trong lòng mềm nhũn, lại thấy xấu hổ với suy nghĩ vừa rồi cho nên cũng không từ chối, ngây ngốc theo hắn đi vào trong.

Thẩm Thư Điềm ngồi bên giường Tả Tư Nam, con mèo đã bị cô đem đặt lên ghế sô pha lười, cuộn thành một hình tròn nhìn chằm chằm bọn họ.

Rèm cửa đã kéo xuống, trong phòng bật một chiếc đèn ngủ, Tả Tư Nam ngồi ở trên giường, tuỳ ý để Thẩm Thư Điềm bôi lại thuốc cho mình.

Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua điện thoại, Trần Ngữ Trúc đã gửi cho cô mấy tin nhắn thoại.

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn Tả Tư Nam một cái, sau đó ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, bật tin nhắn thoại lên nghe.

"Điềm Điềm, mình đã xin nghỉ cho cậu rồi, cậu nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt nha."

"Tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá, chưa kịp kể cho cậu, cậu đã hỏi Tả Tư Nam chưa? Hôm nay mình vừa hẹn với Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt rồi, tối nay sẽ đến thăm hai người."

"Phía cảnh sát hình như có tiến triển mới, buổi trưa bọn mình nhất định phải qua đó xem tình hình một chút, có tin tức gì tối nay mình sẽ báo cho cậu, nhân tiện còn vuốt ve con mèo nữa, tối hôm qua mình cảm thấy rất thích em nó."

"Cô Lục có đến tìm cậu, mình có nói chuyện với cô một chút, cũng không nói chuyện gì xảy ra, mình chỉ bảo cậu thấy không khoẻ. Hôm nay có phát rất nhiều bài thi, để tối nay mình mang qua cho cậu."

Một điều cuối cùng trước khi kết thúc tin nhắn thoại dài như thế này, sau đó đột nhiên Trần Ngữ Trúc trêu ghẹo nói: "Điềm Điềm à, Tả Tư Nam đã cứu cậu. Nếu là trước đây, chuyện này có lẽ nên lấy thân báo đáp đó."

Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt, theo phản xạ nhìn về người đang ngồi trên giường, đụng phải đôi mắt đen của hắn.

"Cái này, không phải...."

Tả Tư Nam hiển nhiên cũng nghe thấy câu này, hắn đột nhiên cúi người xuống, nắm lấy cánh tay cô, dùng sức làm cho cả người cô ngã vào trong ngực hắn.

Ngón tay ái muội vuốt ve gò má cô, khá tuỳ tiện, hắn đột nhiên cười như không cười nói: "Cũng có lý."

Quay lại r nè bà con ơi👋🏻👋🏻👋🏻


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận