Editor: Vivi_V1989
“Cuối tuần cũng làm việc, khó trách văn phòng Hoắc luật sư có thể đứng đầu.”
Cô cúi người về phía trước: “Bất quá, sao tôi lại ngửi được trên người Hoắc luật sư có mùi nước hoa nha.
Người đẹp vừa rồi… không phải là Hoắc luật sư ở văn phòng 'khi dễ' người ta chứ?”
Hoắc Đông thẳng lưng dựa ra sau ghế, một tay để trên tay vịn ghế, tay kia nâng lên vuốt chóp mũi, ánh mắt hướng lên trên, nhìn cô.
“Hướng tiểu thư nói đùa, tôi bất quá chỉ là một luật sư hèn, sao dám khi dễ khách là công ty niêm yết.”
Hướng Tình khom lưng, cúi người hướng tới chổ người đàn ông, duỗi tay bắt được chiếc cà vạt màu xanh tối.
Cảm nhận của người đàn ông lúc này, ngoại trừ cái váy mỏng đang bao lấy bầu ngực trước mặt, còn ngửi được hương hoa hồng từ trên mái tóc dài đang chảy xuống.
Hướng Tình nhìn vào mắt Hoắc Đông, tay dọc theo cà vạt đi xuống, đem cà vạt giấu trong áo vest âu phục kéo ra.
Hai đầu cà vạt, một ở trên cổ người đàn ông, với một đầu trên tay ngọc của cô gái.
Kỳ thật, ai cũng không thèm để ý đoạn cà vạt giữa thân thể hai nhau kia.
Hô hấp tinh tế giống như tơ lụa Tô Hàng, đan chéo dây dưa.
Đối mặt, không có ai nguyện ý nhận thua trước.
Hướng Tình buông ngón tay nắm cà vạt ra, ngồi về lại trên mép bàn.
Cẳng chân hướng lên trên rồi gập xuống một cái, cô nghiêng người, cánh tay đi xuống, sờ đến đôi giày sandal cao và khoá chốt giày màu bạc.
Ngón tay gỡ một cái, khoá chốt rơi ra.
Đôi giày cùng khoá đều bị đẩy ra.
Sau đó cô đem hai tay để ra phía sau trên bàn làm việc, hơi ngã người dựa ra, bộ ngực theo động tác bị nâng lên.
Hoắc Đông liếc nhìn đầu ngón chân mượt mà tinh xảo của cô, đến cẳng chân trắng nõn, vòng eo nhỏ quá mức, hai nhũ hoa cao ngất, lại lần nữa đối mắt với Hướng Tình.
“Hoắc tiên sinh có khi dễ tiểu cô nương người ta hay không, tôi kiểm tra một chút sẽ biết.”
“Ah? Hướng tiểu thư còn có loại bản lĩnh này?” Hoắc Đông dù bận vẫn ung dung mà dựa ở trên lưng ghế.
Hướng Tình giơ tay vòng sau đầu, đem tóc kéo qua một bên, lộ ra một bên cổ trắng nõn.
Chân trái nhẹ nhàng một đá, chân phải nhẹ nhàng một đá.
Giày cao gót đông rơi tây ngã xuống đất, rơi xuống hai bên ghế.
Hướng Tình cúi người, hai tay leo lên hai sườn bả vai Hoắc Đông, vải âu phục màu đen so với da thịt cô có chút thô ráp.
Đầu gối cong xuống, ngồi quỳ ở trên đùi người đàn ông.
Làn váy lụa mỏng hồng nhạt tản ra, che khuất nơi đùi giao nhau của hai người.
Giống như một đoá anh đào thanh lệ nở rộ bên trong bức tranh thuỷ mặc màu đen.
Bám vào bả vai Hoắc Đông, Hướng Tình dựa vào trong lồng ngực anh, cả người mềm như không xương.
Một bên cổ lộ ra do tóc vén quan một bên kia dựa vào bên tai anh, chạm vào nhau.
Tay lần theo trên bả vai âu phục trượt ra sau, tìm được cổ áo vói vào trong áo sơ mi, xâm nhập.
Bàn tay mềm mại kích thích, sau cột sống một trận tê dại đánh thẳng đến đại não.
Sườn mặt Hướng Tình cố tình dán vào ngửi ngửi cổ anh, mùi vị hormone nam tính đi vào mũi.
Môi anh đào dán đến sườn tai Hoắc Đông, hơi thở ấm áp khẽ phun, nhả khí như lan:
“Ah… nơi này đúng là không có mùi nước hoa.
Xem ra là tôi hiểu lầm Hoắc tiên sinh rồi.”
Hàm Hoắc Đông căng chặt, mắt tối đen, trước ngực trái là bàn tay cô đang nắm chặt mép âu phục, bên tai phải là da thịt nơi cổ trắng nõn thon dài của cô.
Thơm!
Chỉ cần anh cúi đầu là có thể không chút thương tiếc mà cắn một cái, một ngụm thị huyết hoàn toàn có thể huỷ diệt cô gái đơn thuần mà mị hoặc này.
Người trong lồng ngực tựa như tuyết tan chảy, không nói đạo lý mà mềm ở trên người người đàn ông, làn váy lụa mỏng hồng nhạt che khuất đùi cô, chỉ lộ ra ở hai bên là cẳng chân tinh tế cùng bàn chân trắng nõn.
“Hướng tiểu thư kiểm tra xong rồi sao?” Hoắc Đông giọng nói âm trầm, bất động thanh sắc mà ngầm đuổi khách.
Hướng Tình gối lên trên vai Hoắc Đông, càng vùi sâu mà nằm trong lồng ngực anh, hai luồng mềm mại to lớn đè ép trước ngực, một tay còn ở bên trong áo vuốt ve sau lưng.
Một tay khác từ chổ trống ngay cổ áo vest trượt vào bên trong, cách một tầng áo sơ mi hơi mỏng sờ lên cơ ngực rắn chắc của Hoắc Đông.
Ở trên đầu nhũ hoa của anh xoa nắn một chút.
“Ân…” Hướng Tình rên nhẹ, “Cứng quá nha…”
Giọng nói quyến rũ khen là cơ bắp dưới tay, nhưng trở nên cứng lại là côn thịt giấu trong quần tây ở dưới mông.
Cơ hồ trong nháy mắt, lửa nóng đều dồn xuống bụng dưới.
Trên người anh không phải đang chứa tuyết tan chảy, mà là rung động đốt người, nóng bỏng, trí mạng, không thể quay đầu.
Hô hấp hai người dày đặc, ngực phập phồng giao nhau, rồi lại dùng sức mà chống đỡ.
Áp lực không tiêu xuống mà chỉ mang đến dụ̶c̶ vọng càng sâu.
Hướng Tình mê muội mà vuốt ve đầu nhũ hoa với cơ ngực dưới tay, eo nhịn không được mà hoạt động trên dưới nhịp nhàng.
Nơi mềm mại nhất cách một tầng váy lụa mỏng chính xác mà ma xát quần tây Hoắc Đông, phát ra âm thanh sàn sạt nhẹ rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Chậm rãi, từng giây một, ngực dán ngực, trên ma xát dưới..