Editor/Dịch: Vivi_V1989
Lúc Hoắc Đông rời đi trời còn chưa sáng, Hướng Tình lấy điện thoại qua, 6h10.
Trước 6h30 là người đàn ông có thể về đến nhà.
Cô cười cười, lại ngủ hơn một giờ nữa mới đứng dậy xuống giường, thân thể trần trụi khom lưng nhặt từng món quần áo hỗn độn trên mặt đất lên.
Trên thảm còn dính mấy vệt chất lỏng dính nhớp, hương vị vẫn còn phiêu tán trong không khí, mùi thơm ngào ngạt dâm mĩ.
Hướng Tình trần trụi đứng ở trước gương chổ bồn rửa mặt, trên thân thể trắng nõn gợi cảm loang lổ từng vết xanh đỏ đan xen, dấu tay đỏ tươi trên bầu ngực, vết bầm xanh trên eo nhỏ, còn có dưới hánh bị va chạm xé rách đến trầy da, chạm vào một chút là đau.
Giơ tay hất mái tóc dài trước ngực ra, đôi tay vuốt ve theo dấu ngón tay trên hai luồng nhũ thịt nặng trĩu, tinh tế co dãn lại săn chắc, Hướng Tình nhìn gương mỉm cười.
Hoắc Đông vuốt sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cúi đầu, tầm mắt rơi xuống dịch thể còn lưu lại trên bồn rửa mặt, nhắc nhở cô tối hôm qua bị người đàn ông lần lượt đưa lên cực hạn trí mạng như thế nào.
Người đàn ông mà năng lực tính ái giỏi như vậy, dụ̶c̶ vọng mạnh mẽ như vậy, sao có thể chỉ thuộc về một người phụ nữ.
Đúng vậy, sao có thể.
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Vivi_V1989.
Những trang khác đều là ăn cắp.
Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
***
Lúc Lê Thấm chuẩn bị xong bữa sáng, Hoắc Đông mới vừa tắm rửa thay quần áo xong từ phòng ngủ ra tới.
Lê Thấm có vẻ vui mừng, trước mặt cô là một chén cháo rau xanh.
Hoắc Đông là chân giò hun khói, trứng chiên và yến mạch, với một ly sữa bò mật ong.
“Hôm nay không pha cà phê, sợ anh đau đầu.” Lê Thấm chấp nhất tráng qua muỗng, đặt ở bên miệng nhấp một ngụm.
Cô nghĩ là tối hôm qua Hoắc Đông đại khái chắc là ngoài ý muốn đi xã giao.
Trước kia cũng từng có, anh uống say liền trực tiếp ở khách sạn một đêm.
Hoắc Đông cắt trứng, mắt đen như mực không gợn sóng, khẽ lắc đầu: “Không có việc gì.”
Tối hôm qua Lê Thấm vẫn suy nghĩ vấn về con cái mà hai người họ tranh chấp, suy đi nghĩ lại khó có thể đi vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm mơ mơ màng màng mới ngủ, cũng không phát giác Hoắc Đông xã giao xong không về nhà.
“Buổi sáng muốn ra ngoài à?” Lê Thấm hỏi.
“Ừm, hẹn đánh golf với Mạc Dực.” Hoắc Đông ngửa đầu uống một ngụm sữa bò.
“À.”
Hoắc Đông và Mạc Dực thường hẹn vận động bên ngoài, Lê Thấm lúc trước có đi theo vài lần.
Hoắc Đông cầm tay dạy cô chơi, nhưng từ trước đến nay cơ thể Lê Thấm mềm yếu, cảm thấy không có hứng thú, lúc sau chỉ an tĩnh ở một bên quan sát.
Sau này Hoắc Đông sợ cô nhàm chán nên không mang cô đi.
Chén đã thấy đáy, Lê Thấm mím môi.
“Ngày hôm qua… anh nói, về vấn đề đứa bé” Lê Thấm mở miệng, có chút cẩn thận, “Em suy nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy chúng ta có thể suy xét ý định có con.”
Hoắc Đông ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua vài sợi tóc rủ trên trán nhìn cô, an tĩnh một lúc, anh duỗi tay phủ lên mu bàn tay cô: “Nếu em vẫn còn nghĩ không muốn thì không cần miễn cưỡng.”
Lê Thấm hơi ngẩn ra, chớp chớp mắt, không nói gì.
Sau khi Hoắc Đông ra cửa, Lê Thấm trở về phòng, mở ngăn kéo tủ quần áo ra, lấy ra mấy hộp thuốc tránh thai, đi đến thùng rác bên cạnh.
Hoắc Đông đích xác không thích mang bao, nhưng không đại biểu cô không có làm biện pháp bảo vệ.
Tối hôm qua cô suy nghĩ thật lâu, quỹ đạo tuần hoàn của nhân sinh tầm thường, lúc này có lẽ cái nhà này thật là nên có thêm một đứa nhỏ.
Con của cô và Hoắc Đông.
Lê Thấm nắm thuốc tránh thai trong tay, nhìn chằm chằm thùng rác.
*
“Phốc” một tiếng, gậy golf huy động, quả bóng trắng mượt mà bay ra một đường parapol cực hạn.
Mạc Dực vừa lắc đầu vừa vỗ tay: “Quá đẹp, anh, anh hôm nay đây là khai gậy à.”
Hoắc Đông dùng lòng bàn tay xoa xoa gậy golf.
“Không phải, em nói trạng thái hôm nay của anh thật quá tốt đi.
Có phải chị dâu gần đây thấy anh vất vả nên cải thiện thức ăn cho anh phải không?”
Mạc Dực nhìn Hoắc Đông từ trên xuống dưới, lực lượng phần eo từ trước đến nay cường hãn cũng không cần phải nhắc lại, mà ngay cả biểu tình của thân thể cũng đều bừng bừng phấn chấn bức người.
“Là cậu không có tiến bộ.” Hoắc Đông thực hiện nhắm chuẩn, lại vung gậy lên .
“Anh nói như vậy là quá không cho mặt mũi…” Mạc Dực lắc đầu, tầm mắt bỗng nhiên sửng sốt: “Mẹ nó, cái này thật đúng lúc.”
Hoắc Đông theo tầm mắt hắn quay đầu lại, hai mỹ nữ cách đó không xa đang vung gậy, cảm ứng được ánh mắt hai người, cũng quay đầu lại mềm mại mà cười.
“Anh, đi qua không?” Mạc Dực nhướng mày, “Dù sao hôm nay chị dâu cũng không có tới…”
“Vừa rồi hỏi cậu chuyện đứng đắn còn chưa có trả lời anh.” Hoắc Đông như không có việc gì mà xoay người lại, cong eo điều chỉnh góc độ.
“Hàiii, thiếu chút nữa đã quên, anh nói có khôi hài không, đối phương lần này phái người ra mặt là một người mới vào văn phòng luật bọn họ không lâu, cũng không biết là kịch bản gì đây.”
“Tên gì.”
“Trần Phong.”
“Đi thôi.” Lại là một gậy dứt khoát lưu loát.
Mạc Dực sửa sửa cổ áo, lại vuốt vuốt tóc, cười rồi đi qua chỗ hai vị mỹ nữ váy ngắn eo thon chân dài..