Editor/Dịch: Vivi_V1989
Mấy người phụ nữ kết nhóm đi toilet, ở bên bồn rửa tay trang điểm lại.
Hướng Tình đi bất ngờ nên trêи người còn mặc trang phục váy công sở, cô tô lại son môi, rồi tìm nước hoa trong túi xách.
“Người mới tới kia thật là không biết lớn nhỏ”, cô gái bên cạnh giơ tay chỉnh khăn lụa, “uống được hai ly đã dám trước mặt Boss mà hỏi thăm hóng hớt phu nhân của Boss.”
“Đúng vậy, ngay cả luật sư Mạc cũng không nhắc tới vợ Boss, em thấy tiểu tử kia chắc là không muốn lăn lộn nữa mà.”
“Em không thấy sắc mặt của Boss đều đen hết sao, hiển nhiên là tức giận.”
Hướng Tình hơi hơi nghiêng đầu, vén một bên tóc lên, phun phun lên chỗ trắng nõn sau cổ.
Mấy người phụ nữ bàn luận chuyện vừa rồi mọi người tụ tập chơi trò chơi, một thanh niên cấp dưới lỗ mãng nói đến vợ của Hoắc Đông, thậm chí còn ồn ào nói Hoắc Đông khi nào thì đem phu nhân mang đến để mọi người trông thấy.
Cô gái váy trắng bên cạnh lên tiếng: “Không khoa trương như vậy đâu.
Năm trước tôi đã thấy Hoắc phu nhân một lần rồi, cô ấy mở quán trà, người xinh đẹp ôn nhu.
Đoán chừng là Hoắc phu nhân không thích xã giao này nọ thôi.”
“Boss chuyện công và tư phân định rõ ràng lắm, các cô đã khi nào gặp qua anh ấy mở miệng đề cập chuyện trong nhà không hả, người mới tới kia thật không biết điều.”
“Haizz… Hoắc phu nhân trông thế nào ta…”
Hướng Tình cất túi trang điểm, đi theo phía sau mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười ra ngoài.
“Các cô không hiếu kỳ sao, dạng phụ nữ gì mới có thể thu phục được người đàn ông như luật sư Hoắc chứ…”
“Thôi đi, dù sao cũng không phải cô!”
Chổ ngoặt hành lang đèn hơi tối, Hướng Tình nhấp nhấp môi đỏ, giơ tay chỉnh vòng cổ một chút.
Đang muốn lấy điện thoại ra thì điện thoại lại rung một chút.
Click mở màn hình, Hướng Tình ngẩng đầu nhìn vài lần đám người dần dần đi xa mới click mở tin nhắn.
…
Lúc mọi người đi đến bãi đỗ xe của hội sở, Mạc Dực tác phong thân sĩ mà nhớ tới bạn gái mình, anh đi đến bên cạnh Hướng Tình: “Sư muội, đã trễ thế này, tôi đưa em về nhé? Em gọi tài xế thuê đi.”
Hướng Tình cầm túi, ngửa đầu cười cười: “Không cần phiền anh, tôi không uống rượu, tự mình lái xe về là được.”
Mạc Dực hai tay cắm túi quần, lắc đầu: “Vậy không được, sao có thể để em đi về một mình được…”
“Thật sự không có việc gì, tôi về đến nhà lập tức gửi tin trả lời anh, được rồi chứ?” Hướng Tình cười đến mềm mại.
Mạc Dực dùng tay sờ sờ cằm, mới chần chờ gật gật đầu: “Được, vậy em lái xe một mình phải hết sức cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Vivi_V1989.
Những trang khác đều là ăn cắp.
Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
Chờ mọi người đều về hết, Hướng Tình xoay người dẫm lên giày cao gót đi về hướng chiếc Cayenne màu đen ngừng trong góc.
Dừng ở cửa lái, cô duỗi tay kéo cửa ra, ngồi lên.
Trêи ghế phụ, người đàn ông mặc áo sơ mi đen tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt ngưng thần, bình tĩnh phảng phất như chưa từng phát hiện ra bất cứ cái gì.
Khuỷu tay Hướng Tình đè nhẹ trêи tay lái, chống cằm nghiêng đầu khẽ mỉm cười nhìn anh: “Luật sư Hoắc muốn nói gì với tôi đây?”
Hoắc Đông mở mắt, đen nhánh lại bén nhọn, giống chim ưng quái gở hờ hững.
Đôi mắt Hướng Tình run rẩy, lông mi ở trong ánh sáng tối tăm nhảy lên, khoé mắt liếc qua chỗ khác.
Trong xe không bật đèn, đèn dây tóc của bãi đỗ xe sáng vào, chiếu trêи gương mặt trắng hồng của cô.
“Trốn tôi đã lâu rồi phải không, hả?” Hướng Tình như suy tư gì đó cười, “Đường đường là Hoắc đại luật sư chẳng qua cũng chỉ như thế thôi sao?”
Hoắc Đông dời tầm mắt đi, nhìn thẳng phía trước, giọng nói trầm thấp: “Hướng Tình, dừng ở đây.”
“Ah? Nếu tôi không thì sao?” Hướng Tình dùng ngón tay vòng một lọn tóc.
Hoắc Đông nhíu mày, giọng điệu giống như đàm phán: “Em muốn đạt được cái gì?”
Cô cười, cơ thể nghiêng qua, ở trước ngực ngửa đầu nhìn anh, ngữ khí nhẹ nhàng uyển chuyển: “Sao vậy, luật sư Hoắc sợ tôi đi quấy rầy Hoắc phu nhân à?”
Cô gái cúi người mà vòng qua, eo lõm vào một độ cong mềm mại, đại khái véo một cái là có thể vỡ tan.
Giữa cổ hương nước hoa thanh đạm lại mê người, giống như nước ép hương bưởi, hay cam mềm mại.
Nếm một ngụm, uống rượu độc giải khát.
“Hướng tiểu thư không giống như sẽ là người làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.” Hoắc Đông ngưng mắt, ngữ khí lại bình thường.
“Đương nhiên.” Hướng Tình cười đến ngọt ngào, thò lại gần bên tai anh, bật hơi như hương u lan: “Tôi muốn, cái, gì, không phải Hoắc tiên sinh đã cho tôi rồi sao.”
Áo sơ mi tơ lụa thuần trắng thắt nơ con bướm trước ngực, đè trêи áo sơ mi thuần đen của người đàn ông, trắng đen rõ ràng.
Hoắc Đông cúi đầu, cánh tay trắng mà mảnh khảnh của cô để ở trước ngực anh.
Hướng Tình cúi đầu, ở trêи áo sơmi anh ịn vào một dấu môi, màu đỏ sa đoạ tiến vào màu đen, biến mất, thâm nhập, hợp hai làm một.
Cô đẩy người ra lại: “Hoắc tiên sinh yên tâm, thứ tôi muốn lấy được từ trêи người anh, trước nay đều rất đơn giản.”
Giơ tay vuốt nếp gấp trêи áo sơmi bị cô cọ nhăn, ánh mắt cô trong sáng bình tĩnh, tiếng nói nhàn nhạt: “Chúng ta học Luật pháp, đã từng thấy qua những điều có lý và vô lý đúng sai khó phân, gông cùm xiềng xích trói buộc.
Trêи đời này chuyện có thể làm người ta vui sướиɠ đã thiếu lại càng thiếu.
Một lần cũng vậy, hai lần cũng thế.
Hoắc Đông, chúng ta cùng nhau phạm sai lầm đi…”
Hướng Tình nhìn vào đôi mắt Hoắc Đông: “Huống hồ… rõ ràng không phải chỉ có một mình tôi muốn làm như vậy.”
Lời ái muội vừa nói ra, cửa sổ xe bị người từ bên ngoài gõ gõ, là tài xế Mạc Dực gọi giúp Hoắc Đông.
Hướng Tình đẩy cửa xe ra đang muốn xuống xe, bỗng nhiên tầm mắt rơi xuống hộp để đồ giữa chỗ ngồi.
Cô duỗi tay lấy một điếu từ gói thuốc ra, cầm đến trước mặt híp híp mắt: “Ngủ ngon, Hoắc đại luật sư.”
Hướng Tình xuống xe, nhìn xe thẳng tắp mà rời bãi đỗ xe, điếu thuốc lá kẹp trong tay đã bị đốt qua giống ngọn lửa u ám đêm đó.
Kỳ thật qua mùi vị thuốc lá có thể nhận biết con người, như là một loại phân biệt nguyên thuỷ và phương pháp khác biệt..