Lúc này, Trần Tĩnh đi tới, Lâm Mộ Lý thu lại mập mờ trong mắt, Cận Ngộ cũng thu hồi tầm mắt nhìn về phía di động.
Trần Tĩnh đánh giá hai người bình thường nhưng cũng không tầm thường.
Cô hạ giọng đến bên tai Lâm Mộ Lý, "Lâm Mộ Lý, tôi cảnh cáo cậu, thu hồi tâm tư dơ bẩn của cậu, đừng có ý với người đàn ông đã có gia đình".
Lâm Mộ Lý thực không thú vị liếc Trần Tĩnh một cái.
Cái gì gọi là tâm tư dơ bẩn?
Cái này được gọi là kích tình, ok?
Cô cười nhạt, tầm mắt lại hướng về Cận Ngộ, như thể cố ý dụ dỗ trong im lặng.
Lâm Mộ Lý thờ ơ, "Trần Tĩnh, cậu biết đấy, tôi đối với người đàn ông trưởng thành..."
"Không cách nào chống cự”.
----
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được dọn ra.
Lúc này Cố Phiếm đã tiếp điện thoại xong trở về.
Nhân viên phục vụ vừa mang thức ăn lên, Lâm Mộ Lý vừa đẩy đĩa ăn trên bàn vào trong.
Bít tết nướng kiểu Mỹ là món yêu thích nhất của cô, mỗi lần đến đều phải bắt Trần Tĩnh khao một bữa.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Mộ Lý phát hiện, Trần Tĩnh cũng không cắt cũng không gắp cho cô.
Cô tất nhiên biết lý do tại sao, gần đây nhà hát đang chuẩn bị một vở ballet, cô cần phải giữ dáng.
Mà việc này, cô đã nhắc tới cùng Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh đây là đang làm mẹ, đốc thúc cô tự kỷ luật.
Lâm Mộ Lý nhìn đĩa bít tết nướng kiểu Mỹ trước mặt Cận Ngộ.
"Chia cho tôi một ít được không?"
Cận Ngộ ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn ngước mắt lên, tầm mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ.
"Lấy một cái hộp gói vào"
Sau khi hộp được lấy ra.
Cận Ngộ xắn tay áo sơ mi, cắt phần bít tết kia.
Lâm Mộ Lý nhíu mi nhìn hắn.
"Mang cho vị nhà anh?"
Tử Ngộ đáp một tiếng, "Ừm”.
Lâm Mộ Lý cười nhạt.
Nụ cười ấy không hề lộ liễu chút nào, nhưng lại làm lay động lòng người.
"Người đàn ông biết thương vợ, rất tốt."
Lâm Mộ Lý ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt thâm trầm của nam nhân.
"Cũng thật biết hưởng thụ đi".
Trần Tĩnh hô hấp có chút dừng "Lâm Mộ Lý, cậu nói cái gì hổ lang chi từ?"
Trần Tĩnh lập tức đưa tay bóp đùi Lâm Mộ Lý một cái, cắn răng "Thu lại một chút...".
Lâm Mộ Lý ra vẻ không vui đem mặt chuyển hướng Trần Tĩnh, lẩm bẩm một câu “Đau….
Nhẹ thôi...".
Âm thanh quyến rũ.
Thế cho nên Cận Ngộ ngồi đối diện khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.
----
Trần Tĩnh là cố vấn cho lớp đại học mà Lục Hướng Vãn hiện đang theo học.
Trong quá trình ăn uống, Trần Tĩnh và Cận Ngộ một mực thương lượng chuyện Lục Hướng Vãn ở lại đại lục học nghiên cứu hay là đi nước ngoài học tập.
Lâm Mộ Lý nghe không xót một chút, khóe môi cô khẽ nhếch "Xuất ngoại rất tốt".
Cố Phiếm ở một bên cầm rượu vang đỏ khẽ nhấp một ngụm.
"Ồ? Thế nào là tốt?"
Lâm Mộ Lý mang theo một nụ cười quyến rũ nhìn Cận Ngộ, tựa hoa sen đen diễm lệ, nguy hiểm.
"Ra nước ngoài, người trong nước được tự do, tất nhiên là tốt rồi".
Trần Tĩnh rất không nể mặt cười nhạo cô "Tốt cái gì, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì".
Khuỷu tay Lâm Mộ Lý chống lên bàn, tay kia của cô cầm lấy ly rượu trước mặt Trần Tĩnh, chạm vào ly Cố Phiếm.
Lâm Mộ Lý vừa định uống, Trần Tĩnh cầm cổ tay cô "Đây là rượu của tôi, còn nữa, cậu không thể uống, cậu quên buổi biểu diễn ngày mốt?".
Lâm Mộ Lý không để ý tới, tiếp tục muốn uống "Một ly, không ảnh hưởng tới thân thể".
Trần Tĩnh trừng mắt nhìn cô "Vậy cũng không thể uống, cậu lái xe”.
Ánh mắt Lâm Mộ Lý lướt qua Trần Tĩnh ngăn cản tay cô.
Cô thờ ơ nhìn Cận Ngộ, lười biếng ngẩng mặt lên.
"Không phải, còn có anh ta?"
Lâm Mộ Lý không dấu vết đổi ly rượu sang tay khác, cô nhàn nhã nhấp một ngụm.
Trầm hoãn nói một câu, “Anh ấy đưa tôi trở về, cậu đưa vị đối diện cậu trở về”.
Cố Phiếm nghe vậy "Cái gì mà người đối diện?”
Cố Phiếm từ trong túi bên cạnh lấy ra hai tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Lâm Mộ Lý.
“Tôi, Cố Phiếm, cậu ấy là Cận Ngộ" Lâm Mộ Lý nhìn lướt qua, cô nhặt tấm danh thiếp của Cận Ngộ, trong mắt ẩn chứa cảm xúc.
“Cận Ngộ? Luật sư?” Đôi môi đỏ mọng của Lâm Mộ Lý khẽ nhếch lên mỉm cười, ý cười để trong mắt.
"Cái tên này, nghề nghiệp, đều giống như con người, hợp khẩu vị của tôi".
Vừa dứt lời, Cận Ngộ thản nhiên nhìn cô một cái.
Không nói một chữ, cao lãnh như vậy?
Cố Phiếm bất động xê dịch danh thiếp của mình về phía Trần Tĩnh, sau đó hắng giọng "Cái đó ...!Buổi biểu diễn ngày mốt? Màn trình diễn nào? Lâm tiểu thư làm nghề gì?”.
Lâm Mộ Lý nhẹ nhàng nói hai chữ "Diễn viên lồng tiếng".
Vừa dứt lời, hai ngón tay Trần Tĩnh nhéo nhéo mi tâm.
Cố Phiếm không khỏi líu lưỡi.
Lâm Mộ Lý vòng tay, "Thanh âm này của tôi không giống sao?”
Trần Tĩnh vạch trần cô "Cái gì mà diễn viên lồng tiếng, cô ấy là vũ công nhà hát ngày mai”.
Cố Phiếm nhướng mày "Nghệ sĩ à? Có thể”.
Tầm mắt trước tiên quét qua Cận Ngộ, sau đó, ung dung nhìn Lâm Mộ Lý, cong khóe môi.
“Vị kia nhà Lão Ngộ cũng làm nghệ thuật, họa sĩ nổi tiếng, nhận giải thưởng nhận đến mỏi tay”.
“Mỏi tay?" Ánh mắt của Lâm Mộ Lý không hề che giấu rơi vào trên mặt Cận Ngộ.
“Tôi eo mềm”.Lời này nghe qua có bao nhiêu ngả ngớn.
Cố Phiếm: "..."
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn qua, "Lâm Mộ Lý, không cứu được”.
Lâm Mộ Lý không phản ứng.
Tầm mắt cô chậm rãi hạ xuống, nhìn yết hầu của Cận Ngộ bất giác lăn qua lăn, lại nhìn ngón tay hắn bất giác nắm chặt...
Tới tới lui lui.
Ánh mắt ái muội...