Khóa Eo Thon


Không có huyết sắc, hơi tái nhợt.

Vì thế Lục Thời Hoan đuổi theo cô ấy đến nhà vệ sinh bên kia, canh giữ ở ngoài cửa gõ cửa kính thủy tinh: "Thiển Thiển, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu trông có vẻ không tốt lắm.

”Động tác của Tạ Thiển đang định mở nước nóng trong phòng rửa tay hơi cứng đờ, nụ cười ngụy trang suy sụp, không thoải mái toàn bộ viết trên mặt cô ấy.

Thực tế là cô ấy có việc.

Sắc mặt sở dĩ không tốt, là bởi vì hôm nay cô ấy cùng sư phụ đi tới hiện trường vụ án, còn đứng xem cả quá trình khám nghiệm tử thi.

Vì vậy, trong suốt một ngày cô ấy nôn không dưới hai mươi lần.

Một phen giày vò này, dạ dày Tạ Thiển cực kỳ khó chịu, ngay cả nước cũng không uống được mấy ngụm, hơn nữa buổi chiều phơi nắng hai tiếng đồng hồ, lúc này cô ấy cảm thấy mình có dấu hiệu bị say nắng.

Bởi vì không tính là nghiêm trọng, lại không muốn để Lục Thời Hoan lo lắng, cho nên lúc Tạ Thiển về đến nhà mới có thể mạnh mẽ lấy lại tinh thần, cố gắng cười.

Lúc này bị Lục Thời Hoan nhìn thấu, cô ấy cũng không che giấu: "Cảm giác có dấu hiệu say nắng, không có gì đáng ngại, đừng lo lắng.

”Dứt lời, Tạ Thiển liền mở nước nóng, chậm rãi cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa trước.

Ngoài cửa Lục Thời Hoan nghe xong, nhớ tới trước cửa chợ có một hiệu thuốc, cô liền nói với Tạ Thiển, hấp tấp đi ra ngoài.

Lục Thời Hoan đi mua thuốc cảm cho Tạ Thiển, thuận tiện mua thêm một tủ thuốc, chuẩn bị một chút băng keo dán cá nhân, cồn, tăm bông vân vân, còn có một ít thuốc mỡ, thuốc trị cảm thường dùng.

Chờ cô từ trong hiệu thuốc đi ra, sắc trời Dung Thành đã tối đen như mực, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.

Lục Thời Hoan chân trước tiến vào tiểu khu, chân sau liền nghe thấy giọng nói của Ôn Cẩm Hàn.

Trong tay người đàn ông mang theo túi tiện lợi, bên trong là một thùng soda còn có mấy loại hoa quả Lục Thời Hoan thường thích ăn.

Lần trước Lục Thời Hoan đến chỗ ở Ôn Cẩm Hàn ngồi một chút, trước khi đi Ôn Cẩm Hàn cố ý hỏi sở thích của cô, lúc ấy Lục Thời Hoan thuận miệng nói ra soda và mấy loại hoa quả yêu thích của mình.

Hôm nay Ôn Cẩm Hàn liền mua về, chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cần.

"Em bị bệnh sao?" Người đàn ông chú ý tới thuốc trong tay cô, mi tâm đột nhiên nhảy dựng lên một chút.

"Không, không phải em.

" Lục Thời Hoan giải thích: "Là Thiển Thiển, hình như cô ấy có dấu hiệu say nắng, em mua cho cô ấy một ít thuốc cảm, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ dùng y tế khác.

”Ôn Cẩm Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc đi vào thang máy, anh nói với Lục Thời Hoan: "Nếu cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể tìm anh.

”Anh sợ Tạ Thiển thật sự bị gì đó, một mình Lục Thời Hoan không ứng phó được.

Cô quá nhỏ nhắn, một bộ dáng mỏng manh không thể tự lo cho mình, có đôi khi gió lớn một chút, Ôn Cẩm Hàn đều sẽ lo lắng cô có thể bị thổi đi hay không.

Lục Thời Hoan tự nhiên không biết ý nghĩ của Ôn Cẩm Hàn.

Cô chỉ cảm thấy ở thành phố Dung Thành này, ngoại trừ Tạ Thiển ra, cô cũng có chút quen thuộc với Ôn Cẩm Hàn.

Mọi người lại là hàng xóm láng giềng, thật sự xảy ra chuyện gì cô nhất định sẽ tìm Ôn Cẩm Hàn giúp một tay.

Nhưng Lục Thời Hoan không ngờ "bận rộn" này lại nhanh như vậy.

Cô vừa về đến nhà, đã nhìn thấy Tạ Thiển ngất xỉu trước cửa toilet.

Dưới loại tình huống này, Lục Thời Hoan làm sao dám trì hoãn, cô vội vàng gọi Ôn Cẩm Hàn còn đang móc chìa khóa mở cửa, nhờ anh hỗ trợ đưa Tạ Thiển đến bệnh viện gần đó.

Dọc theo đường đi Lục Thời Hoan gấp đến độ sắp khóc, may mà có Ôn Cẩm Hàn ở đây, mới phòng ngừa cô dưới tình huống nóng nảy rối loạn tay chân.

-Bác sĩ nói Tạ Thiển bị hạ đường huyết, hơn nữa có dấu hiệu say nắng, cho nên mới ngất xỉu.

Lục Thời Hoan vâng theo lời dặn của bác sĩ đi mua cho Tạ Thiển một ít bánh mì, sữa và sô cô la có thể chắc bụng, chờ Tạ Thiển tỉnh lại, sẽ cho cô ấy ăn một chút.

Biết Tạ Thiển cả ngày nôn không dưới hai mươi lần, Lục Thời Hoan nhìn cô ấy trong mắt tràn đầy đau lòng: "Nếu không xin nghỉ một ngày đi?”Tạ Thiển truyền dịch, đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng dịu đi.

Lúc này ăn bánh mì uống sữa, cô ấy nói cảm ơn Ôn Cẩm Hàn trước, rồi mới quay về phía Lục Thời Hoan nói: "Sư phụ mình nói, nôn mửa cũng thành thói quen.

”"Mình không thể mới lâm trận đã lùi bước, nhất định phải vượt qua thời kì khó khăn này.

”Lục Thời Hoan thấy ánh mắt cô ấy kiên định, liền biết khuyên bảo cũng vô dụng, nên cô dứt khoát đổi đề tài khác: "Hôm nay nhờ anh Cẩm Hàn, bằng không một mình tớ sợ là không xê dịch nổi cậu.

”"Vậy chờ mình qua thời gian bận rộn này, chúng ta mời anh Cẩm Hàn ăn cơm đi.

”Hai cô gái nhỏ ở trước mặt Ôn Cẩm Hàn liền bắt đầu thảo luận mời khách ăn cái gì.

Nói xong Lục Thời Hoan đã có chút đói bụng, cô sờ sờ cái bụng khô quắt, lúc này mới nhớ tới mình và Ôn Cẩm Hàn còn chưa ăn cơm tối.

"Hai người đi ra ngoài ăn chút gì đi, không cần ở chỗ này trông chừng mình.

”"Nói không chừng chờ các người ăn xong trở về, mình cũng sắp truyền xong.

”Ánh mắt Tạ Thiển di chuyển trên người Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn một hồi, cuối cùng thuyết phục Lục Thời Hoan.

Cô và Ôn Cẩm Hàn gọi hai bát cơm canh đậu ở nhà hàng bên cạnh bệnh viện.

Trong lúc Lục Thời Hoan cầm điện thoại di động xem tin tức, thấy tin tức nói gần đây có một kẻ giết người QJ rất có thể chạy trốn đến Dung Thành bên này, nhắc nhở người dân đi lại chú ý an toàn, nhất là phụ nữ, cố gắng không nên đi ra ngoài đường vào ban đêm một mình.

Sau khi Lục Thời Hoan đọc toàn bộ tin tức, cơm canh đậu đã lên bàn.

Vốn dĩ cô định dùng tin tức mới làm đề tài cùng Ôn Cẩm Hàn nói chuyện phiếm vài câu, để giảm bớt bầu không khí xấu hổ của hai người bọn họ.

Không ngờ điện thoại di động Ôn Cẩm Hàn đặt trên bàn đột nhiên màn hình sáng lên, là cuộc gọi của Ôn Thời Ý.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui