Ngay sau đó thanh âm mơ hồ của Ôn Cẩm Hàn truyền đến lỗ tai Lục Thời Hoan.
"Cho qua một chút.
" Sau khi Ôn Cẩm Hàn bắt lấy cánh tay Lục Thời Hoan, ỷ vào vóc người thon dài cao gầy của mình, mạnh mẽ từ trong đám người chen chúc đến bên cạnh Lục Thời Hoan.
Anh đến, mang theo một luồng hương trà thanh mát.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Thời Hoan ngửi thấy mùi này trên người Ôn Cẩm Hàn, cô âm thầm suy đoán là mùi sữa tắm hoặc dầu gội đầu mà anh đang dùng.
Chờ cô từ trong suy tư phục hồi lại tinh thần, Ôn Cẩm Hàn đã đứng trước người cô, giơ tay chống lên đầu lan can.
Đây có lẽ là lợi thế về chiều cao, tay chân dài.
Không thể so sánh với Lục Thời Hoan, cái gì cũng không thể tiếp cận, không đỡ được.
Ôn Cẩm Hàn đến, dường như vì cô mà xây nên một tấm chắn thiên nhiên, đem người khác ngăn cách với bên ngoài, thay cô ổn định tâm tình dần dần nóng nảy.
Trong quá trình xe buýt tiến vào, có rất nhiều lần Lục Thời Hoan bởi vì quán tính mà đụng vào trong ngực Ôn Cẩm Hàn.
Trán dập đến bộ ngực rắn chắc của anh, Lục Thời Hoan bị mùi trà lúc sáng lúc tối trên người anh hun đến đỏ mang tai, đường cong toàn thân thẳng tắp, mỗi một hơi thở, cũng không dám lơi lỏng chút nào.
Sau khi N lần đụng vào trong ngực Ôn Cẩm Hàn, bàn tay của Lục Thời Hoan không có chỗ sắp đặt bị anh nắm lấy một cái, sau đó bị kéo đến thắt lưng gầy gò của anh.
Cách áo thun bằng vải cotton, Lục Thời Hoan rõ ràng cảm giác được làn da dưới lòng bàn tay mình dần dần nóng bỏng.
Chính là không biết bị mồ hôi ướt nóng trên tay cô hun đúc, hay là tự thân Ôn Cẩm Hàn nóng lên.
Lục Thời Hoan đỡ thắt lưng anh, cả người giống như bị băng tuyết bao lấy, không nhúc nhích.
Dường như nhận thấy sự cứng ngắc của cô, Ôn Cẩm Hàn rũ mắt xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi lên đỉnh đầu cô, thanh âm mềm mỏng: "Nhẫn nại một chút, còn có hai trạm nữa là tới.
”Hô hấp của anh ấm áp, lúc ngâm vào khe hở tóc Lục Thời Hoan, phả vào giữa da đầu cô có vài phần ngứa ngáy.
Lục Thời Hoan gãi gãi, ngẩng đầu muốn trả lời Ôn Cẩm Hàn.
Lại không ngờ trong nháy mắt khi cô ngước mắt lên, thân xe vừa vặn xóc nảy một chút.
Ôn Cẩm Hàn khẽ cong người theo quán tính, bổ nhào về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan , một khoảng cách rất gần, đôi môi mỏng suýt nữa chạm đến da thịt ở vị trí sống mũi cô.
Lục Thời Hoan vì sợ hãi mà nhắm hai mắt lại, khẩn trương đến mức ngũ quan căng thẳng nhăn lại, ngay cả bàn tay vịn lên thắt lưng Ôn Cẩm Hàn cũng theo bản năng cuộn mình lại, siết chặt góc áo anh.
May mà Ôn Cẩm Hàn thu hồi được đà, đôi môi mỏng và sống mũi Lục Thời Hoan chỉ cách nhau mấy milimet, anh khẩn trương đến nín thở.
Cứ giằng co mấy giây như vậy, Ôn Cẩm Hàn đứng thẳng dậy, xé rách bầu không khí dần dần ái muội này.
Hai người thở phào nhẹ nhõm với nhau, trừ bỏ nhiệt độ trên mặt và vành tai, Lục Thời Hoan còn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình.
Giống như vừa chạy nước rút xong một trăm thước, loạn đến không hề có quy luật.
Ôn Cẩm Hàn cũng không khá hơn chút nào.
Đường cong cứng rắn trên khuôn mặt hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, mí mắt khép hờ, sâu trong con ngươi ẩn giấu tình yêu mãnh liệt bốc lên.
Khả năng tự chủ của anh, ở trước mặt Lục Thời Hoan căn bản là không chịu nổi một đòn.
Cho nên vì không để cho nhiệt độ nóng bỏng trong mắt mình dọa cô, Ôn Cẩm Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Yết hầu lăn qua lăn lại, thật lâu mới bình ổn nội tâm rung chuyển.
Sau khi xe buýt đến trạm, Lục Thời Hoan buông góc áo Ôn Cẩm Hàn ra, ánh mắt bối rối nhìn anh một cái, rồi cô xuống xe trước.
Mưa đã nhỏ lại, nhỏ như tơ tằm, theo gió nghiêng ngả phiêu đãng, nhào vào mặt Lục Thời Hoan.
Một giây sau, Ôn Cẩm Hàn liền đi theo, hơi nghiêng mặt ô vừa mở ra, thay cô ngăn cản gió tà mưa phùn.
Mùi trà trong vắng kia quấy nhiễu suy nghĩ của Lục Thời Hoan, cô theo bản năng dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn.
Nhưng làm như vậy đơn giản là vì ô tăng thêm gánh nặng, Lục Thời Hoan vốn đã chuẩn bị tốt bả vai phải bị mưa thấm ướt.
Không nghĩ tới động tác nhỏ của cô, Ôn Cẩm Hàn đều nhìn thấy.
.