Sau khi Dư Tân rời khỏi, biểu cảm ấm áp của Hạ Thời Sâm vụt tắt.
Đôi mắt cậu tối đi, mặt mày trĩu nặng, ngón tay mân mê qua lại trang sách giáo khoa, cõi lòng ngột ngạt như sắp nổ tung.
Sở Thiên Lê còn chưa về nhà, bọn họ đã lên kế hoạch tìm gia sư, đặt trọn tâm tư lên cô.
Vậy đến khi cô chính thức bước vào cửa, còn đâu không gian cho cậu nữa đây?
Hạ Thời Sâm là con trai một nên xưa nay cậu luôn rắn rỏi không chịu thua kém, từ khi chào đời có nhận thức đã phấn đấu không ngừng, dốc lòng trở thành người thừa kế xuất sắc nhất của nhà họ Hạ, ai ngờ lại gặp biến cố long trời lở đất khi mới đây thôi, cậu biết mình vốn không phải con cái nhà họ Hạ!
Cha mẹ ruột của cậu nghèo hèn, nông cạn còn tàn độc, năm đó bọn họ tráo đổi con trẻ, cố tình giấu trời qua biển, cuối cùng để lộ sự thật lúc bệnh nặng cũng là do hết cách chi trả viện phí đắt đỏ, muốn mượn việc này lừa đảo tống tiền nhà họ Hạ giàu có.
Hạ Thời Sâm còn cảm thấy may mắn một cách xấu xa vì người cha ruột ngu đần của mình đã chết bệnh tại bệnh viện, chưa hưởng nổi một cắc tiền nào, cũng không để vết nhơ của ông ta tồn tại đến đời sau.
Quá khứ cậu lấy làm tự hào đều bị đánh nát vụn.
Nền giáo dục danh giá chất lượng cao được tiếp nhận từ nhỏ, các bạn học xung quanh đều xem trọng dòng dõi bề thế gia đình, bản thân lại là con cái của dòng thứ hèn mọn cỡ này.
Cậu đã mất ngủ triền miên nhiều đêm liền, thỉnh thoảng bị viễn cảnh mình tưởng tượng ra ép cho tự căm ghét bản thân.
Thế nhưng cậu vẫn chưa bị lật đổ.
Sự trở về của Sở Thiên Lê mới là khởi đầu cho cuộc chiến.
Dù Dư Tân nói rằng cả cậu và Sở Thiên Lê đều rất quan trọng nhưng tóm lại, con cái ruột thịt vẫn gần gũi hơn.
Hẳn là cô đang ôm lòng phẫn hận, vội vã muốn thu hồi mọi thứ, có lẽ vì lớn lên ở nơi hang cùng ngõ hẻm nên tính cách nhát gan, năng lực hữu hạn, chơi vơi giữa chốn hào môn phồn hoa.
Dẫu là trường hợp nào đi chăng nữa, Hạ Thời Sâm cũng phải nắm giữ ưu thế, tranh thủ thành lập trận hình bất bại.
Dù là kẻ hèn hạ chạy theo lợi ích thì cậu vẫn là người thừa kế được nhà họ Hạ bồi dưỡng ra, quả thực không thể cam lòng chắp tay nhường hết tất cả cho người khác.
Người giúp việc trong nhà bỗng ồn ào rối ren, Hạ Thời Sâm thầm hiểu rằng Hạ Chính Hợp đã dẫn người đó về.
Cậu tiện tay thả quyển sách cũ sang một bên, đứng dậy thận trọng sửa soạn cổ tay áo, chuẩn bị nghênh đón trận đánh ác liệt sắp tới.
Ngoài đình viện, tài xế cung kính mở cửa xe cho hai người ngồi trong, yên lặng đứng một bên, chờ họ chầm chậm xuống xe.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thiết kế may đo riêng, khí thế không hề tầm thường, thiếu niên theo sau lại ăn vận giản dị, trông khá đơn điệu.
Phong cách của hai người khác biệt hoàn toàn.
Sau khi thiếu niên mờ nhạt xuống xe, tài xế ở gần quan sát thử mới phát hiện người trước mặt vậy mà lại là một thiếu nữ.
Tóc của cô ngắn quá, nhìn từ xa cứ như con trai, trên thực tế, mặt mũi cô rất xinh xắn, môi hồng răng trắng, nhìn kỹ cũng khó phân biệt giới tính.
Hạ Chính Hợp phát hiện tài xế ngẩn ngơ thì ngoảnh mặt lại quan sát qua Sở Thiên Lê.
Có lẽ đã đoán ra nguồn cơn nên nói với giọng hơi bất đắc dĩ: "Thiên Lê, thực sự không cần mua ít quần áo cho con sao? Bây giờ vòng về vẫn kịp."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin