Ước Tố không đáp lại, nhẹ nhàng trở nửa mình, chui vào trong lòng Triệu Hựu Sâm, cô đột nhiên ôm cánh tay hắn, cọ cọ vào người hắn giống như đứa trẻ con.
"Ta sẽ không bỏ rơi ngài, Triệu Hựu Sâm, chỉ có khả năng ngài không cần ta, chứ ta không thể chủ động rời bỏ ngài."
"Bởi vì quyền lực trong tay tôi?" Triệu Hựu Sâm cười chua xót, "Chứ không phải vì yêu tôi."
Ước Tố không đáp lại, chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé vào bàn tay to lớn của hắn, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói.
"Triệu Hựu Sâm, chúng ta sinh một đứa con đi."
Bên ngoài dường như đang mưa, nước mưa va vào cửa kính phát ra những tiếng "lách tách", Ước Tố nặng nề khép lại đôi mắt, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng không biết tại sao lại không ngủ nổi.
Triệu Hựu Sâm nằm ở phía sau, cũng không cất lên một câu nào, mặc dù ngoài trời mưa rất ồn, nhưng Ước Tố dường như lại chẳng nghe được tiếng mưa rơi, cô cảm thấy căn phòng to như vậy chợt nhỏ lại, giữa không gian nhỏ bé chỉ có mỗi hai người.
Nhiều năm về sau, cô vẫn nhớ như in tiếng mưa đêm ấy, nhớ rõ hai người cùng mất ngủ cả đêm, nhớ rõ âm thanh "lách tách" như ảo giác bên ngoài, càng nhớ đêm đó hắn đã nói với cô những lời như thế, nhớ rõ hai người điên cuồng ở trong xe.
Ước Tố biết rõ đã có thứ gì đó bắt đầu thay đổi kể từ ngày hôm ấy.
Giác quan đêm ấy của cô hết nhạy bén lại trở nên đờ đẫn, cô có thể tinh tế nhận ra mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, cảm giác được hơi thở nam tính mát lạnh, cô chợt muốn hỏi hắn một câu, ngày hôm đó rốt cuộc hắn có đói bụng hay không?
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
...
Ngày tháng cứ vậy mà trôi đi, chuyện hôm đó cứ như chưa từng xảy ra, Triệu Hựu Sâm vẫn bận rộn hằng ngày, chỉ là không thức trắng đêm chưa về giống như trước.
Rất nhiều đêm khuya cô nghe thấy tiếng hắn trở về, hắn không hề tới phòng quấy rầy cô, mà sang một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Ước Tố dậy, hắn đã biến mất, cả hai tuy sinh hoạt trong cùng một căn phòng, nhưng chưa gặp mặt được lấy một ngày, ngày hôm đó cô nói muốn có một đứa con, hắn lại không trả lời.
Sau khi bộc bạch hết mọi chuyện, Ước Tố ngược lại cảm thấy giữa bọn họ vẫn nên thật cẩn thận, cô không biết có phải hắn cố tình về muộn, cố tình tránh né hay không.
Cô không dám suy nghĩ kỹ, trong quan hệ của hai người, cô vẫn luôn ở thế bị động, bị động đón nhận tất cả sự an bài của hắn, bị động gả cho hắn, bao gồm bị động hiểu ra ái mộ mà hắn dành cho cô năm đó.
Mấy ngày nay Ước Tố vẫn luôn bất an, chiều hôm nay cô lại đến hiệu sách quen thuộc kia, bình thường cô đến hiệu đều rất hưởng thụ thời gian ở trong đó, hôm nay thế nào lại không bình tâm nổi, đọc chưa được bao nhiêu đã quay về.
Ước Tố vừa về đến nhà, mới đẩy cửa ra đã thấy Triệu Hựu Sâm xách theo vali ra ngoài, cô bất chợt chạm mặt hắn, Triệu Hựu Sâm tựa hồ cũng không ngờ cô sẽ xuất hiện vào lúc này.
Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Ngài...!Ngài làm gì thế?"
Ước Tố có chút quẫn bách gục đầu xuống, cô nhìn hắn mặc chiếc áo gió dài màu vàng nhạt, vừa liếc đã biết là chuẩn bị đi xa.
"Ừ, có việc phải đi Đàm Châu một chuyến." Hắn dừng một chút, do dự một lúc lại nói thêm một câu, "Em có đi cùng tôi không?"
"Đi." Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Bây giờ ngài muốn đi sao?"
Hắn sửng sốt một lúc, dường như không ngờ cô sẽ đáp như vậy, hắn đặt vali xuống: "Vậy em thu dọn đồ đạc đi."
Ước Tố thấy hắn có vẻ không quá vui, đành cúi đầu, rầu rĩ vân vê ngón tay: "Ngài không muốn đưa ta theo thì thôi.".