Edit: Astute Nguyễn
Ước Tố có chút bất ngờ, mấy ngày nay cô đã gặp không ít phu nhân nhà giàu, nhưng Mã thái thái nói chuyện hào sảng này là người duy nhất có thể nói chuyện cùng, ở chung với cô cảm giác rất thoải mái.
"Bảo Mã thái thái chờ một chút, ta đây sẽ ra mời cô ấy vào."
Ước Tố thay một bộ quần áo, rồi ra cửa đưa Mã thái thái vào trong, Mã thái thái trời sinh đã đẫy đà, một thân sườn xám màu hồng tím bọc lấy cơ thể ngực mềm mông cong, đôi môi đỏ tươi vừa nhìn đã thấy vui, Ước Tố vốn đang không thoải mái, nhìn thấy bộ dạng này của Mã thái thái, tâm trạng cũng không khỏi tốt lên. Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Sao Mã thái thái lại đến đây? Cũng không gọi điện thoại báo trước, trong nhà lộn xộn như vậy, để cô chê cười rồi."
"Để Thiếu phu nhân chê cười, thật ra tôi, đến nhà quấy rầy thế này còn cảm thấy ngại ngùng nữa là." Mã thái thái che miệng cười, "Tôi cảm thấy Thiếu phu nhân cũng không hay ra khỏi cửa, không biết gì về đất Đàm Châu chúng ta, hôm nay muốn đến mời Thiếu phu nhân ra ngoài chơi, mong rằng Thiếu phu nhân đừng trách tôi lỗ mãng."
"Sao có thể chứ." Ước Tố cười cười, "Ta đang lo ngày thường không có ai bầu bạn, cô biết nên mới ghé đến, Thiếu soái lại vội việc, nếu không phải nhờ mọi người, ta mới đúng là chưa đặt chân đến nơi nào."
"Nghe nói Thiếu phu nhân là cách cách phủ Duệ Thân vương?"
Mã thái thái đột nhiên hỏi.
Ước Tố không ngờ cô ấy lại đột nhiên hỏi vấn đề này, có chút bất ngờ gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Nói như vậy thì chúng ta còn có chút quan hệ thân thích, phúc tấn Duệ Thân vương, mẹ của Thiếu phu nhân chính là cô họ của tôi, có lẽ Thiếu phu nhân không biết mối quan hệ anh em này." Mã thái thái có chút bất đắc dĩ cười, "Khi còn nhỏ tôi từng gặp Thiếu phu nhân một lần, Thiếu phu nhân trời sinh đã cực kỳ tinh tế, cực kỳ đáng yêu, khi đó Phu nhân mới chỉ có năm sáu tuổi, vẫn là một đứa trẻ con."
Ước Tố làm sao cũng không ngờ đến còn có chuyện này, mẫu thân cũng là danh môn vọng tộc Mãn Thanh, thân thích của cô cực kỳ phức tạp, cô nhìn Mã thái thái, không khỏi nảy sinh một chút thân thiết: "Mã thái thái sao lại gả đến Đàm Châu này?"
"Chuyện này một lời khó nói hết." Mã thái thái tiêu sái vuốt tóc, "Thiếu phu nhân cũng biết, Đại Thanh xuống dốc, nhà ta trước kia cũng đâu quá tồi, sau khi thất bại, a mã vì trả nợ nên bán tôi làm vợ cho họ Mã, tên họ Mã kia là kẻ thô lỗ, một chút phong tình cũng không hiểu, ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài. Nếu không phải tôi nghèo túng, sao đến lượt hắn chà đạp như vậy, đúng là khốn nạn! Bẩn thỉu!"
Ước Tố sửng sốt, không ngờ Mã thái thái đột nhiên lại trở nên táo bạo thô lỗ như vậy, mặt cô đỏ lên, Mã thái thái ý thức được lời lẽ bản thân không ổn, vội vàng cười nói: "Thiếu phu nhân không phải cũng vậy, nếu không phải nghèo túng, sao đến phiên Thiếu soái cưới chứ. Nhưng mà Thiếu soái còn tốt, không giống như tên ma quỷ nhà tôi kia, tai to mặt lớn lại háo sắc, tôi nhìn thấy là buồn nôn!"
"Làm sao có thể, ta vốn bình thường như vậy, là ta không xứng với Thiếu soái." Ước Tố gục đầu xuống, "Tuổi tác cũng lớn hơn ngài ấy, nếu thật sự nói tốt thì cũng nên là Chỉ Dao tốt."
"Sao có thể chứ." Mã thái thái lắc đầu, "Thiếu phu nhân tuyệt đối đừng nghĩ thế, người và Cách cách Chỉ Dao phong cách khác nhau, cũng không thể nói kém hơn Cách cách Chỉ Dao được, cô ấy chỉ xinh đẹp bên ngoài, người đẹp nội tâm càng có hương vị, vẻ đẹp cũng càng lâu."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới