Ngày 12 tháng 2: Tỉnh lại
Lãnh Tử Tình được đưa đến bệnh viện, bác sỹ chụp phim não bộ cho cô. Nói là vết đen đã hoàn toàn biến mất, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Cổ Dương giống như một oán phụ ngồi ở băng ghế dài ngoài hành lang. Trên đầu quấn tầng tầng băng gạc! Thật sự là gặp quỷ! Anh quả thực chính là một thằng ngốc! Lại bị cùng một người phụ nữ đánh hai lần! Hơn nữa, lần trước chẳng qua chỉ là một vết thương ngoài da, lần này lại phải vào bệnh viện băng bó. Có phải là kiếp trước anh thiếu nợ hai người bọn họ chăng?!
Nếu không phải là tự trách mình tham ăn, nghe nói Lãnh Tử Tình đã trở về, muốn đi xin chút bố thí, thì đâu có gặp phải “độc chiêu” này? Ai da! Thật đúng là người chết vì tiền chim chết vì ăn!
Một giờ trước–
Cổ Dương nghe nói Lãnh Tử Tình đã trở về, trong bụng liền cuồn cuộn từng cơn, nhớ tay nghề của cô nhớ đến càng ngày càng khó chịu. Không suy nghĩ nhiều, anh liền đi đến. Dù sao, bọn họ thân thiết như vậy, Lãnh Tử Tình sao có thể không cho anh chút thể diện chứ?! Cho dù cái tên Lôi Tuấn Vũ kia có bày ra bản mặt thối đi nữa, cũng sẽ không có tác dụng lắm!
Đã bấm chuông cửa đến lần thứ mười, nhưng thật sự vẫn không có người ra mở cửa. Cổ Dương cảm thấy mình trong ngày trời rét như thế này đứng ở đây liên tục bấm chuông cửa cũng quá là ngốc đi! Lôi Tuấn Vũ rõ ràng nói trong nhà có người, lúc này lại đang diễn kế phòng không nhà trống!
Vì thế, anh liền chuyển sang đường cũ — chiêu thức cũ “trèo tường trộm cướp”.
Vừa vào phòng khách, anh liền kêu: “Có người không? Có người ở nhà không?” Kêu mấy tiếng đều không có người trả lời.
Đột nhiên, tiếng thét chói tai trên lầu làm anh giật nảy mình, anh vội vàng xoay người vọt lên cầu thang.
Kế tiếp liền xảy ra một màn lúc trước. Anh còn không biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đã bị Lãnh Tử Tình dùng bình hoa một lần nữa đập vào đầu!
Cổ Dương hiện tại đầy một bụng oán trách, đang chờ tìm Lôi Tuấn Vũ tính sổ!
Lôi Tuấn Vũ lúc này đang cùng với bác sỹ điều trị chính của Lãnh Tử Tình nói chuyện về bệnh tình của cô. Một lát sau, bác sỹ điều trị rời đi, Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt âm trầm đi về hướng Cổ Dương! Hắn mạnh mẽ túm chặt cổ áo Cổ Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu rốt cuộc đã làm gì cô ấy?!”
Lúc vừa vội vàng tới bệnh viện, thì bệnh tình của Lãnh Tử Tình là quan trọng nhất, căn bản không có thời gian tìm hiểu tình hình với tiểu tử này!
Cổ Dương tức đến tái mặt! “Này! Vũ! Nói chuyện có đạo lý một chút được không?! Đâu có chuyện tôi làm gì cô ấy? Tôi bị thương nặng như vậy cậu chẳng lẽ không nhìn thấy sao?” Cổ Dương tức giận chỉ vào cái đầu quấn băng của mình, trên lớp băng gạc vẫn còn thấm chút máu!
“Cậu mẹ kiếp mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?!” Lôi Tuấn Vũ tức giận đẩy anh ta sang một bên, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, bực bội hút.
“Tắt thuốc đi, đây là bệnh viện!” Cổ Dương tốt bụng nhắc nhở.
“Mẹ kiếp bớt mấy lời vô nghĩa đi!” Lôi Tuấn Vũ tức giận vứt điếu thuốc vừa hút một hơi xuống đất, lấy chân di nát, “Cậu rốt cuộc có nói hay không?!”
“Này? Kỳ quái vậy? Cậu từ khi nào quan tâm Tử Tình như vậy? Tiểu tử cậu…” Cổ Dương hoài nghi xem xét hắn, “Không phải là chuyển giới rồi chứ?!”
Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ nếu có thể giết người, Cổ Dương e là đã chết đến mấy trăm lần rồi!
“Được được được! Cậu nghe đi. Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chờ Tử Tình tỉnh lại mới có thể biết được. Tôi bấm chuông cửa không biết bao nhiêu lần đều không có người…” Cổ Dương tỉ mỉ kể lại tình hình anh nhìn thấy Lãnh Tử Tình, cho đến khi gọi điện thoại cho Lôi Tuấn Vũ, đưa cô đến bệnh viện, từ đầu chí cuối nói hết một mạch.
Lôi Tuấn Vũ cau mày, sắc mặt trắng bệch. Chẳng lẽ cô… nhớ ra điều gì…
“Sao vậy? Có phải là cậu lại làm ra cái chuyện xấu xa gì, làm Tử Tình đau lòng phải không? Cậu không nhìn thấy dáng vẻ cô ấy lúc đó, hồn xiêu phách lạc, tôi nhìn thấy cũng đau lòng!” Cổ Dương nói lời này là thật lòng, lúc đó anh nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Tử Tình, thực sự là giật nảy mình!
“Được rồi, cậu có thể biến đi rồi!” Lôi Tuấn Vũ nói xong, liền đi vào phòng bệnh.
“Này! Lôi Tuấn Vũ, cậu đây là qua cầu rút ván đó! Cái gì mà bảo ‘Tôi có thể biến đi rồi’?! Nếu không phải hôm nay trùng hợp tôi muốn nếm thử tay nghề của Tử Tình, cậu hiện giờ e là ngay cả khóc cũng không kịp ấy chứ!” Cổ Dương tức giận đến nỗi ăn nói không nể nang gì nữa.
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!” Lôi Tuấn Vũ hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên phun ra một câu, “Cậu thật thích quản chuyện riêng của tôi đó?”
Ý tứ những lời này, Cổ Dương sao có thể không biết, cũng không dám nói gì nữa. Anh biết Lôi Tuấn Vũ không thật sự muốn ra tay với anh, nếu không, anh đã phải chịu rồi. “Ha ha, chúng ta là huynh đệ mà! Chuyện của tôi, cậu cũng đâu có ít quản!”
“Tôi cảnh cáo cậu! Nếu Tử Tình xảy ra chuyện gì không hay, cậu và cái người đàn bà tiện nhân kia ai cũng đừng mong dễ sống!”
“Cậu cho là cậu đưa cô ta ra nước ngoài, thì tôi sẽ không có cách gì sao?!” Lôi Tuấn Vũ đưa ra lời cảnh cáo. Hắn là nói đến Kiều Chi Ảnh. Nếu không phải là Cổ Dương, cô ta chỉ e là đã sớm cùng đường rồi!
Cổ Dương đột nhiên có chút chân thành nói: “Vũ, đối với phụ nữ có nên không? Dù sao… chẳng phải là đã từng yêu sao?”
Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, không nói không rằng, xoay người đi vào phòng bệnh.
Lãnh Tử Tình ngủ rất không yên giấc, lông mày nhíu chặt không ngừng chuyển động. Lôi Tuấn Vũ vội vàng gọi bác sỹ, bác sỹ quan sát một lát, nói Lôi Tuấn Vũ không cần lo lắng, cô có thể là đã gặp ác mộng!
Lôi Tuấn Vũ vội nắm chặt tay cô, không ngừng giúp cô thư giãn lông mày, còn liên tục nói: “Tử Tình, đừng sợ, có anh ở đây! Tử Tình…”
Trong đầu Lãnh Tử Tình , ký ức lộn xộn từng hình ảnh hiện ra, phá tan giấc mộng của cô–
–“Tôi muốn đơn ly hôn!” Lãnh Tử Tình mặc lễ phục nằm trên một chiếc giường lớn, quần áo xộc xệch!
Lôi Tuấn Vũ quần áo cũng xộc xệch như vậy ngồi bên cạnh cô, châm một điếu thuốc. Lời nói lạnh như băng từ miệng hắn phun ra: “Theo thỏa thuận, thời hạn kết hôn của chúng ta là một năm.”
–“Tôi có thể trả tiền vi phạm hợp đồng.” Lãnh Tử Tình nghiến răng nghiến lợi nói.
–“Tôi không chấp nhận!” Lôi Tuấn Vũ phun ra một ngụm khói, dáng vẻ ung dung cao ngạo như một bậc vương giả.
–“Tôi có thể bỏ đi!” Lãnh Tử Tình vội ngồi dậy, hung tợn trừng mắt nhìn hắn!
–Lôi Tuấn Vũ tà ác nhíu mày, chậm rãi nói: “Cho dù em chạy đến hang chuột ở nam cực, tôi cũng sẽ tìm ra em, hãy tin vào khả năng của tôi!”
–“Anh không thiếu đàn bà!”
–Lôi Tuấn Vũ lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Đúng vậy! Nhưng hiện tại cơ thể tôi chỉ tiếp nhận Lãnh Tử Tình!” Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, cúi xuống hôn vào môi cô, một ngụm khói tràn đầy miệng cô, Lãnh Tử Tình không kịp đề phòng bị sặc ho đến chảy nước mắt.
–Sau đó, hắn liền cười, cười đến thực dịu dàng, dịu dàng đến kỳ dị…
–”Đoàng’ một tiếng sét vang lên! Cô rốt cuộc là đã gả cho một người như thế nào?! Cô sao có thể rơi vào một cái hang quỷ như vậy?!
“Đừng! Đừng! Áhhhh–Thả tôi đi! Buông tôi ra! Buông tôi ra–” Lãnh Tử Tình giãy dụa từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi đầy đầu đầy cổ!
“Tử Tình? Em tỉnh rồi? Có phải gặp ác mộng không?” Lôi Tuấn Vũ thân thiết hỏi.
Lãnh Tử Tình mở trừng mắt nhìn khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt có chút hoảng sợ. Nhưng nhìn con ngươi tràn đầy lo lắng kia, lại có một giây hoang mang. Hình như lâu lắm cô mới nghe thấy tiếng hắn gọi, cô khẽ động đôi môi khô khốc nói: “Em muốn uống nước.”
Chương 211: Ngày 12 tháng 2: Đuổi hết
Lãnh Tử Tình mở trừng mắt nhìn khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt có chút hoảng sợ. Nhưng nhìn con ngươi tràn đầy lo lắng kia, lại có một giây hoang mang. Hình như lâu lắm cô mới nghe thấy tiếng hắn gọi, cô khẽ động đôi môi khô khốc nói:
“Em muốn uống nước.”
“Được!” Lôi Tuấn Vũ lập tức cầm lấy cốc nước đã nguội bớt. Đỡ cô ngồi dậy, sau đó đưa cốc nước, thời gian gần đây động tác này của hắn đã luyện đến mức thuần thục nhuần nhuyễn rồi!
Xem ra cô đang khát, uống hết cả một cốc nước đầy.
“Bác sỹ nói bóng đen trong não bộ của em đã biến mất, có phải em… đã nhớ ra cái gì rồi không?” Lôi Tuấn Vũ có chút khẩn trương hỏi.
Lãnh Tử Tình bình thản nhìn hắn, từ khi nào trên mặt hắn lại có thêm biểu cảm như vậy? Hắn chẳng phải lúc nào cũng bình thản ung dung sao? Cô còn nhớ trên mặt hắn xuất hiện nhiều nhất chính là sự châm chọc, hờ hững, đen tối, khi nào thì có biểu cảm lo lắng như vậy?!
“Cái gì?” Lãnh Tử Tình hỏi ngược lại. Cô vẫn chưa nghĩ xong sẽ đối xử với hắn bằng thái độ gì. Cô biết, nếu đưa ra yêu cầu ly hôn với hắn giống như trước, thì sẽ không có khả năng thực hiện được! Cô cần yên tĩnh!
Nhìn vẻ mặt của hắn, chẳng lẽ hắn vẫn sợ mình nhớ ra điều gì sao? Đúng vậy, trí nhớ mà cô mong mỏi từ lâu đã khôi phục rồi! Những chuyện vô cùng muốn biết đều đã có được đáp án, những chuyện không muốn nhớ lại cũng đã trở lại rồi!
Cô nhớ lại hôn nhân của bọn họ, là hợp đồng hôn nhân hoang đường, kỳ hạn hôn nhân là một năm. Cô đích thân sửa chữa điều khoản hợp đồng! Cô nhớ lại vô số phụ nữ bên cạnh hắn, không đến ba tháng sẽ đổi người khác. Đều là loại có đường cong đáng tự hào! Cô nhớ lại cô trong lúc vô tình đã trở thành đầu sỏ khiến hắn “bất lực”! Không thể không gánh chịu tội danh phải chịu trách nhiệm! Cô còn nhớ là hắn cường bạo cô, vi phạm điều khoản hợp đồng hoang đường kia, khiến cô nhận thức được hành vi lúc trước của cô đáng cười đến mức nào! Cô cũng nhận thức sâu sắc được rằng, khi đàn ông đã tới mức cầm thú, e là dưới thân là con chó mẹ, hắn cũng không thể buông tha! @@
Cô còn nhớ hắn không đồng ý cho cô ly hôn, vì để thỏa mãn nhu cầu sinh lý định kỳ của hắn! Cô còn nhớ cái người đàn bà tên là Kiều Chi Ảnh kia, rõ ràng là cái tên mà hắn gọi khi lần đầu tiên chiếm đoạt cô!…
Điều duy nhất cô không giải thích được, chính là hắn lại cùng cô đi du lịch ở Việt Nam! Con người làm ăn kinh doanh như hắn lại sẽ làm phi vụ thua lỗ như vậy! Còn giả bộ chàng trai ngây thơ nữa chứ!
Cách giải thích duy nhất chính là, hắn còn trẻ! Nhu cầu tình dục tràn đầy! E là đã hết thuốc chữa rồi! Đáng chết, chính mình lại trở thành vật dẫn thuốc của hắn! Ha ha! Thật nực cười! Hắn cố tình giả vờ dịu dàng để khi cô nằm dưới thân hắn có thể ngoan ngoãn một chút chủ động một chút chăng?!
Thật nham hiểm! Thật là một người đàn ông nham hiểm!
“Không sao, Tử Tình! Không nhớ ra cũng không sao!” Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ không còn lo lắng nữa, cười đến thực dịu dàng. Hắn xoa mồ hôi trên trán cho Lãnh Tử Tình, không nhịn được nỉ non: “Em thật đúng là tiểu phiền toái! Suốt ngày bệnh tới bệnh lui!”
Một câu nói làm cho Lãnh Tử Tình nhớ lại lúc ở giữa biển ở Vịnh Hạ Long, lúc cô tựa vào lòng hắn ngất đi, ánh mắt lo lắng và tiếng kêu điên cuồng đó của hắn… Cô thật sự mê muội rồi!
Không! Không đúng! Hắn là sợ cô chết rồi, hắn sẽ trở thành phế nhân! Nhất định là như vậy! Mình còn kém xa so với gu thẩm mỹ của hắn! Hắn sao có thể thích mình chứ?!
Lãnh Tử Tình bỗng nhiên nhớ ra mình hình như đã dùng bình hoa đập vào đầu hắn, kỳ lạ, hắn sao vẫn yên lành đứng ở đây, sao trên đầu ngay cả một vết thương cũng không có.
Lúc này, Cổ Dương đầu quấn băng gạc đi vào. Vừa vào cửa nhìn thấy Lãnh Tử Tình đã tỉnh, anh ta lập tức nở nụ cười như ánh mặt trời nói: “Tử Tình! Em tỉnh rồi, đỡ hơn rồi chứ?”
Cổ Dương! Lãnh Tử Tình hướng tầm mắt lên đầu hắn. Trời ạ! Sao lại là hắn?!
Hóa ra người mình nhìn thấy là Cổ Dương, không phải Lôi Tuấn Vũ! Cô lại dùng bình hoa đập Cổ Dương hai lần. Xem ra lần này nhất định là rất nặng! Quấn bao nhiêu lớp như vậy!
“Anh… là…” Lãnh Tử Tình khẽ mấp máy môi. Vẫn tốt, coi như vẫn bình tĩnh!
Cổ Dương sửng sốt! Không thể nào, mình bị đánh thành như vậy, người gây họa lại nói không nhận ra mình?! Hắn vội nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Ờ, Tử Tình, cậu ta là Cổ Dương! Một người không có gì liên quan!”
“Hả? Tôi sao có thể là người không có gì liên quan? Lôi Tuấn Vũ, tôi đã bị Tử Tình đập thành cái dạng này, cậu còn nói tôi không có gì liên quan?! Có người nào không có gì liên quan bị đập như vậy còn đến thăm người gây họa không?!” Cổ Dương phồng mang trợn mắt!
“Đáng đời cậu! Tử Tình, đừng để ý đến cậu ta!” Lôi Tuấn Vũ căn bản là không để ý đến anh ta đang lảm nhảm, nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái. Có chút tiền đồ nào hay không, bị phụ nữ đánh một chút, liền giống như sống không nổi nữa vậy!
“Đầu của anh, là bị tôi đánh hả? Ồ! Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó đầu tôi đau quá, bỗng nhiên nhìn thấy trong nhà có một người đàn ông xông vào, vì thế liền…” Lãnh Tử Tình không thể không bội phục khả năng diễn kịch của mình! Trong lòng kỳ thật vẫn vô cùng cảm kích Cổ Dương! Nếu không phải anh ta ở đó, thì cô không biết sẽ thế nào nữa!
“Này! Tử Tình, tôi rất giống người xấu sao? Có trời đất chứng giám! Cho tới bây giờ, tôi chỉ bị duy nhất một người phụ nữ đánh hai lần! Còn đánh đến mức thảm như vậy! Chính là em a!” Cổ Dương ủy khuất kêu lên.
Lãnh Tử Tình không nén được cười ra tiếng. Lôi Tuấn Vũ khóe miệng cũng khẽ động.
Cổ Dương đang đùa giỡn, một hộ lý đẩy xe tiến vào, kêu lên: “Làm gì vậy! Nơi này là phòng bệnh, đừng có to tiếng như vậy! Được rồi được rồi, ra ngoài hết đi! Bệnh nhân phải tiêm rồi!”
Lôi Tuấn Vũ nghiêm túc nói: “Tôi là người nhà bệnh nhân!”
Lãnh Tử Tình vừa nghe, trong lòng hơi chấn động. Không khỏi nhìn mặt hắn, cái loại biểu cảm kia không hề có chút nào là không tình nguyện sao?
Nữ hộ lý dễ dãi nói: “Ồ, anh là người nhà hả, vậy được! Anh có thể ở lại. Anh! Ra ngoài!” Nói xong, chỉ vào Cổ Dương quát lớn.
Cái số của Cổ Dương nha, thật không biết kiếp trước thiếu nợ ai, anh cũng là bệnh nhân đấy có biết không?! Thái độ của hộ lý sao lại kém như vậy?!
Vừa định rời đi, đột nhiên, Lãnh Tử Tình nói: “Anh cũng ra ngoài đi!”
Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Tình nói: “Chúng ta là vợ chồng, em có gì mà phải ngượng ngùng chứ?” Hắn đương nhiên biết hộ lý sẽ tiêm mông. Nếu không việc gì phải đuổi hết!
Lãnh Tử Tình thản nhiên nói: “Ra ngoài đi.”
Hộ lý liền nóng nảy: “Các anh nhanh lên có được không?! Bao nhiêu người đang chờ tiêm đấy!”
Lôi Tuấn Vũ bất đắc dĩ đành phải cùng Cổ Dương đi ra ngoài…
Cổ Dương vừa ra khỏi cửa liền trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, hạ giọng hỏi: “Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì? Tử Tình làm sao vậy? Sao ngay cả tôi cũng không nhận ra?”
Lôi Tuấn Vũ dừng một chút, nói: “Cô ấy mất trí nhớ!”
“Mất trí nhớ! Đùa kiểu gì vậy hả? Căn bệnh hiếm lạ như vậy cậu cho rằng muốn mắc là mắc được hả?” Cổ Dương kinh ngạc kêu lên.
“Cậu nói nhỏ một chút!” Lôi Tuấn Vũ dữ tợn trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp đó giải thích, “Cô ấy bị tai nạn xe.”
“Cái gì? Bị tai nạn xe?”
Lôi Tuấn Vũ vội tiến đến bịt miệng anh ta lại: “Ngậm cái miệng thối của cậu lại cho tôi!”