Ngày 11 tháng 3: Không nỡ rời xa?
Dịch: Benbobinhyen
Hoa Bá nhìn thoáng qua máy tính trên bàn, khuông đối thoại hiện thời vẫn đanghiện giữa màn hình, vừa nãy cô đang nói chuyện sao? Mẫn cảm hỏi: “Đangnói chuyện với ai vậy?”
Lãnh Tử Tình rất ít khi nói chuyện cùng độc giả, bao năm nay có thể coi anh là bạn, Hoa Bá cảm thấy mình vẫn thật là may mắn.
Lãnh Tử Tình cười cười: “Ừm, một độc giả, mời em ăn cơm! Em nói ở Tân Hải, không ngờ cô ấy cũng ở Tân Hải.”
Hoa Bá vừa nghe, sửng sốt một chút, nói: “Đừng có hồ đồ mà nói chongười khác em đang ở đâu! Trẻ con cũng biết phải đề phòng người lạ!”
“Ha ha ha, nói như vậy cũng phải đề phòng sao?! Dù sao trong tư liệuthông tin của em cũng có, em cũng không nói em ở vườn hoa Phẩm Hải, anhlo lắng cái gì chứ?!” Lãnh Tử Tình bất cần nói.
Hoa Bá khôngđáp lại, cũng không để ý đến cô nữa. Nhưng trong lòng anh loáng thoángcó dự cảm chẳng lành, có phải là đã ở nơi này hơi lâu rồi không?! Chuộttrù còn biết không thể ở trong một cái hang quá không giờ năm giây.
“Tử Dạ, lập tức thu dọn đồ đạc, bay đi Mỹ!” Hoa Bá đột nhiên ra lệnh,sau đó chính mình liền chui vào phòng ngủ chuẩn bị hành lý.
Lãnh Tử Tình suýt chút sặc nước miếng, anh lại phát bệnh thần kinh gì vậy?!
“Anh… Hoa Bá! Anh làm gì vậy? Không phải nói bên kia vẫn chưa làm xongsao?” Lãnh Tử Tình ngồi ở đó căn bản là không nghe lời anh. Đang làm gìvậy, tự nhiên dọa người ta!
“Em yên tâm, bên kia anh đã sắp xếp xong rồi. Chúng ta lần này phải lập tức đi ngay. Anh có dự cảm, ông xãcủa em e là sắp tìm đến đây rồi.” Hoa Bá chỉ chốc lát đã sắp xếp xong va li, kéo ra để ngay ngắn ở phòng khách.
“Hả?! Thật hay giả?!”Lãnh Tử Tình phút chốc nhảy dựng lên, hai tay không ngừng vặn vẹo, nhanh như vậy?! Sắp đến bắt cô rồi sao?! Trời ạ trời ạ! Làm sao bây giờ?!Chạy đi đâu trốn?!
Hoa Bá nhìn thấy cô như con thỏ hoảng sợ, cả phòng khách tuy không lớn, nhưng cô cứ cuống cả lên, càng trở nên chậtchội! Anh lập tức an ủi: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Anh nói là có dự cảm! Dự cảm hiểu chưa? Em đừng lo lắng nữa!”
“Em có thể không lo lắngsao?! Anh phải biết rằng không phải anh bị bắt trở về, mà là em! Anh tasẽ không thể không giết em!” Lãnh Tử Tình khổ não nói, trong lòng sớm đã rối loạn hết cả lên.
Hoa Bá thực là hết chỗ nói! Bị dọa sợthành cái dạng kia, lúc trước là ai vỗ ngực muốn theo anh chạy trốn?!Sớm biết rằng cô là A Đẩu đỡ không nổi, anh cũng sẽ không mạo hiểm theocô?!
Phải biết rằng, Lãnh Tử Tình nói thế nào đi nữa thì cũnglà vợ trên danh nghĩa của Lôi Tuấn Vũ, hai người đã từng chung chănchung gối! Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, hiện giờ Lãnh Tử Tìnhlại đang mang thai, hắn dù thế nào cũng sẽ nương tay! Còn anh thì sao?!Những từ ngữ ác liệt nhất, xảo quyệt nhất trong lịch sử sẽ nhằm vào anh, anh trở thành đầu sỏ gây tội! Quyến rũ phụ nữ đã có chồng, lại còn bỏtrốn! Người nên lo lắng là anh mới đúng! Cô ở đó kêu gào cái gì chứ?!
“Yên tâm đi, em phúc lớn mệnh lớn, không chết được! Được rồi, đừng loạn lên nữa! Nhanh đi thu dọn đồ đạc!” Hoa Bá thúc giục…
“Được được được!” Lãnh Tử Tình đáp lời, lập tức định tắt máy tính, nghĩ đến Thiên đạo thù cần, cô lập tức gõ mấy chữ coi như là từ biệt: Khôngnói chuyện nữa! Tôi phải ra nước ngoài, sau này khi tổ chức gặp mặt độcgiả, tôi sẽ thông báo cho bạn! Bye bye, ngoan!
Lôi Tuấn Vũ lập tức lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nhảy dựng lên. Hắn lập tức gõ: Đi đâu?
Đối phương đã thoát mạng rồi! Lòng Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hoảng hốt. Vừa mới tìm được sào huyệt của cô, cô đã muốn chuồn đi! Điều này sao cóthể?!
Lập tức lấy di động ra, Lôi Tuấn Vũ cảm thấy mình giốngnhư đang tham gia một chiến dịch vậy! Vội vàng gọi di động cho sỹ quanDương: “Sỹ quan Dương. Tôi Lôi Tuấn Vũ. Tình huống khẩn cấp! Anh lập tức phái lực lượng cảnh sát đến bắt ngay đôi cẩu nam nữ ở vườn hoa Phẩm Hải cho tôi! Đúng, bây giờ! Rất gấp! Lý do gì?! Gian phu dâm phụ! Tốt lắm,cám ơn! Sau khi bắt được lập tức gọi điện cho tôi!”
Tiếp đó,bấm điện thoại nội tuyến: “Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, điều tra cho tôi danh sách tất cả các chuyến bay hôm nay, nếu có hai người là LãnhTử Tình và Hoa Bá, nhất định phải bắt lại cho tôi! Biện pháp gì?! Khôngtừ thủ đoạn gì! Nếu để người phụ nữ kia chạy mất, tôi sẽ lấy mạng cô!”
Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ nhanh như chớp cầm lấy chìa khóa xe liền lao ra khỏi phòng làm việc của tổng tài…
SHIT! Con đường này không ngày nào không kẹt xe!
Lôi Tuấn Vũ nôn nóng tả xung hữu đột, vẫn không di chuyển được bao xa.SHIT! Hắn giận dữ đập mạnh vào tay lái! Thật sự đáng chết! Đã qua nửagiờ rồi, hắn vẫn còn kẹt ở đây không động đậy gì được. Sỹ quan Dương đãgọi điện tới, đến nơi không có ai, nói là vừa mới rời đi! Hiện giờ hắnchỉ có thể cầu cho ở phía sân bay không xảy ra sơ suất gì! Lãnh Tử Tình, anh hôm nay không đem lột da em thì không xong! Lôi Tuấn Vũ thậm chícòn nghe thấy tiếng răng mình đang nghiến kèn kẹt.
Lãnh Tử Tình và Hoa Bá bắt xe đến sân bay. Trong lòng Lãnh Tử Tình đột nhiên tràodâng một cảm xúc khác thường. Bọn họ lần này phải ra nước ngoài sao?!Phải rời khỏi thành phố này sao?!
Hoa Bá xách va li, nhìn LãnhTử Tình đang chần chừ , trong lòng đột nhiên có chút chua xót. Lại gầnhỏi: “Sao vậy? Không nỡ đi?”
Lãnh Tử Tình không nói không rằng. Nhận lấy va li của cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tim Hoa Bá đã lạnh một nửa. Cô vẫn còn luyến tiếc nơi này…
“Đi, chúng ta trở về!” Hoa Bá kéo va li trong tay Lãnh Tử Tình định đi ra ngoài.
“Ấy! Anh làm gì vậy?! Phát bệnh thần kinh gì vậy?! Vé máy bay đã muarồi, sắp phải kiểm tra an ninh rồi! Anh đừng có gượng ép nữa, có mệtkhông vậy?” Lãnh Tử Tình oán trách nói.
Hoa Bá liền quay trởlại, ngồi bên cạnh cô, tự giễu nói: “Tử Dạ à, toàn bộ gia tài của anhđều đã mang ra đánh cược với em, em xem mà làm đi!”
Lãnh Tử Tình nhìn anh, phì ra cười!
“Anh cho rằng em lưu luyến Lôi Tuấn Vũ sao? Em là lưu luyến thành phốmà em đã sống bao nhiêu năm như vậy! Vốn là người đầy tình cảm, em xúcđộng một chút cũng không được sao!” Lãnh Tử Tình than thở.
“Ha ha, thật hay giả? Chỉ có như vậy sao?” Ánh mắt tìm kiếm của Hoa Bá muốn nhìn thấu cô.
“Được rồi, đi làm thủ tục ký gửi hành lý đi, lát nữa còn qua kiểm tra an ninh!” Lãnh Tử Tình thúc giục.
Hoa Bá không hề động đậy, nhìn hai va li của bọn họ: “Không cần, haichúng ta cùng xách theo, cũng không coi là lớn, đỡ phải phiền toái. Anhkhông muốn rời em một bước!” Hoa Bá có chút chân thành nói.
“Này? Em còn có thể chạy mất sao?!” Lườm anh một cái, anh quả thực coi cô là vật cưng rồi.
“Ha ha, không phải sợ em chạy mất, mà sợ vạn nhất…” Muốn nói lại thôi, Hoa Bá chỉ cười.
Vạn nhất? Tình huống vạn nhất là -- Hắn sẽ không xuất hiện chứ? Ha ha,sao có thể?! Dù là thần tiên cũng không thể biết được hành tung của bọnhọ nhanh như vậy! Hơn nữa, Hoa Bá chẳng phải đã nói hắn đang tìm bọn họ ở Nhật Bản sao?
Nhưng mà, vì sao trong lòng lại có một nỗi thất vọng kỳ lạ nhỉ?!