Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )



Dịch: Bebobinhyen
“Em đang ở đâu?” Giọng Lôi Tuấn Vũ rất cố chấp, giống như cố ý muốn đi đón cô vậy.
“Em… ở Thần Vũ…” Lãnh Tử Tình trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại ngoan ngoãn nói ra.
“Được, chờ anh hai mươi phút.” Nói xong, Lôi Tuấn Vũ cúp điện thoại.
Tâm trạng vốn đang nặng nề của Lãnh Tử Tình lập tức được thả lỏng, thư thái nhẹ nhõm. Như cô dâu nhỏ mới kết hôn, mong chờ Lôi Tuấn Vũ đến, trong lòng giống như một chú chim sẻ nhảy nhót, đầy sinh lực. Đã bao lâu không có cảm giác này rồi.
Lúc quay lại phòng nghỉ, ba cô nàng kia đều đã ngủ rồi. Nụ cười của Lãnh Tử Tình không khỏi lan đến tận đuôi lông mày. Cô lấy một tờ giấy nhớ, viết mấy chữ nói mình có việc phải về nhà trước, ngày mai sẽ mời bọn họ ăn cơm, dán ở ngay chỗ dễ thấy.
Thay quần áo, cầm lấy túi xách. Lãnh Tử Tình gấp gáp xuống lầu, chờ ở đại sảnh trước cửa.
Sốt ruột nhìn ra ngoài cửa, trời đêm tối đen, chỗ còn sáng đèn không còn nhiều, ngoại trừ mấy nhà hàng lớn mở thâu đêm, các chỗ khác đều tối om. Mà tâm tình muốn về nhà của Lãnh Tử Tình càng thêm gấp gáp!
Lại nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện kim phút chậm chạp nhích ba bước, hoài nghi nhìn về phía đồng hồ ở đại sảnh, chẳng lẽ mình quá gấp gáp rồi sao? Sao mới chỉ có ba phút. Không khỏi cười tự giễu. Chính mình từ bao giờ trở nên sốt sắng như vậy? Nhớ tới lời Chu Chu, cô và Lôi Tuấn Vũ đã hơn một tuần không cùng nhau rồi. Bởi vì dì cả của mình vừa qua, mà Lôi Tuấn Vũ mấy ngày nay lại vô cùng bận rộn…
Lúc này trong lòng ngứa ngáy, mà bụng dưới cũng bắt đầu khô nóng. Khó trách Chu Chu nói phụ nữ cũng có lúc nhu cầu đến. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được. Hai má không khỏi nóng bừng, thẹn thùng len lén ngẩng đầu nhìn xung quanh, sẽ không có ai nhìn thấy chứ!
Đột nhiên!
“Tử Dạ?” Một giọng nói đã lâu không nghe thấy vang lên ở phía trước, kèm theo đó là một đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Lãnh Tử Tình vội đứng lên, dường như vô cùng kinh ngạc. Sao thế này? Thật trùng hợp?
“Hoa Bá!” Hình như không chắc chắn. Không phải là ảo giác chứ? Đã khuya thế này, ở đây?
So với mấy năm trước, anh càng thêm chín chắn, trên trán tăng thêm vài phần cơ trí. Vẫn là kiểu tóc ngắn đó, vẫn là dáng vẻ phóng khoáng, áo sơm mi trắng sạch sẽ, anh tuấn như trước. Ở Thần Vũ, lúc này không mặc áo choàng tắm xuất hiện ở đại sảnh, chắc là cũng giống cô, muốn đi ra ngoài.
“Đúng là em!” Giọng Hoa Bá lập tức nghẹn ngào, yết hầu khẽ động, có chút không biết nên làm thế nào. Anh muốn đi ra ngoài một chút, không ngờ lại gặp Lãnh Tử Tình ở đây.
Cuộc gặp gỡ như vậy anh không bao giờ ngờ tới. Nếu nói lần này về nước, anh cũng từng nghĩ sẽ gặp lại Lãnh Tử Tình, trong đầu anh đã nghĩ ra vô số kịch bản, nhưng không ngờ nhanh như vậy liền gặp lại.
“Hoa Bá, sao anh lại ở đây? Trở về cũng không báo cho em một tiếng.” Lãnh Tử Tình có chút kích động, bước lên trước, nhưng lại không thể lại gần anh. Không biết là nên bắt tay hay là ôm, dường như quan hệ của bọn họ dùng bất kỳ ngôn ngữ tay chân nào cũng có chút mờ ám.
“Ha ha, ngồi xuống rồi nói.”
Hoa Bá trấn định lại, liền tỏ ý bảo Lãnh Tử Tình ngồi xuống. Anh cũng ngồi xuống theo.
“Anh vừa về nước… Em vẫn khỏe chứ?” Ánh mắt Hoa Bá nhìn chằm chằm Lãnh Tử Tình, đánh giá từ trên xuống dưới. Dường như muốn tìm lại ánh mắt của mấy năm qua.
Lãnh Tử Tình trang điểm đơn giản thuần khiết, có một hương vị khác. Quần áo của cô xưa nay đều không phô trương, nhưng lại rất tỉ mỉ. Ăn mặc giản dị như vậy, áo sơ mi trắng phối với quần bò xanh lam, cổ áo hơi hé mở, gợi cảm mê người.
“Anh xem, em rất khỏe, còn béo ra nữa! Còn anh? Em nhắn tin cho anh, sao anh không hồi âm nha? Hại em lo lắng bao lâu.”
Lãnh Tử Tình thật ra vẫn thường xuyên lên QQ, nhắn tin cho Hoa Bá. Nhưng từ sau khi cô kết hôn, không còn nhận được hồi âm của Hoa Bá nữa. Mà biểu tượng của anh dường như cũng phủ đầy bụi, chưa từng sáng lên một lần.
“Ha ha, anh sợ em đuổi đến tận Mỹ, đến lúc đó người kia nhà em cử quân đội đặc chủng đến, anh chống đỡ không nổi nha!” Hoa Bá khoa trương nói. Kỳ thật, tài khoản QQ kia, anh đã không dùng nữa rồi. Anh đã đổi tài khoản, đổi tên, nhưng vẫn quan tâm đến cô. Chỉ là cô không biết mà thôi.
“Làm gì có chuyện đó! Ha ha.” Lãnh Tử Tình lập tức nghĩ đến trò đùa dai cuối cùng của Hoa Bá lúc hôn lễ, quả thực đã hại cô, “Cái đó… vấn đề cá nhân thế nào rồi? Anh… vẫn một mình?”
Ánh mắt Hoa Bá thâm sâu nhìn cô, không trả lời trực diện: “Ha ha, một mình cũng rất tốt!”
Đột nhiên một giọng nữ xen vào: “Tìm anh lâu rồi, hóa ra anh ở đây!”
Nghe thấy giọng nói này, mắt Hoa Bá lập tức lạnh đi một nửa.
Lãnh Tử Tình nhìn về hướng giọng nói, tò mò cô gái có giọng nói trong trẻo như vậy nhất định rất xinh đẹp. Lúc vừa nhìn lại, lập tức cứng đờ người. Trời ạ! Đây là tình huống gì? Cô gái này… thế nào lại…
Thế nào lại giống mình như đúc!
“Cô cô cô…” Lãnh Tử Tình kinh ngạc nói không nên lời, một ngón tay chỉ vào mặt cô gái này, giống như nhìn thấy ma.
“Cô là tiểu thư Tử Dạ phải không?” Cô gái kia lại rất thản nhiên, mỉm cười nói với cô, còn rất lịch sự vươn tay ra.
“Cô… cô…” Đầu lưỡi Lãnh Tử Tình còn chưa trở về đúng vị trí.
“Giản!” Hoa Bá sa sầm mặt, quát.
“Sao vậy? Không giới thiệu em với tiểu thư Tử Dạ sao?” Cô gái kia cười tươi rói, hoàn toàn không để tâm đến ngữ khí ác liệt của Hoa Bá, “Xin chào, tiểu thư Tử Dạ, tôi là Giản Diệp, Nhật Hoa Diệp, hai người chúng ta hình như rất có duyên, rất giống nhau, ngay cả tên cũng giống.”
“Xin chào, tiểu thư Giản Diệp.” Lãnh Tử Tình vội vàng đưa tay ra nắm lấy cánh tay đã đưa ra từ lâu của Giản Diệp, bàn tay này mềm mại không xương, làn da nhẵn nhụi, đúng là tuổi trẻ thật tốt nha! Nhưng sự bất ngờ này lại đánh sâu vào tim cô, nhất thời không tiếp nhận nổi. Không biết là kinh ngạc hay là kinh sợ.
“Từ lâu đã nghe nói về cô, lần này trở về, cũng muốn gặp mặt cô.”
Giản Diệp hồ hởi như không thể tự nhiên hơn được nữa.
“Cô… biết tôi?” Lãnh Tử Tình tò mò nhìn chằm chằm mặt của Giản Diệp, trời ạ! Thật sự là giống y như soi gương. Cô thật sự không quen, để chính mình trong gương nói ra những lời giống hệt chính mình. Chẳng lẽ mình có một người em gái thất lạc ở đâu đó sao?
“Đủ rồi! Giản!” Hoa Bá lần này có chút tức giận, anh đứng phắt dậy, “Em lên trước đi, anh và Tử Dạ có chút chuyện muốn nói.”
“Vừa khéo em cũng có chuyện muốn nói với tiểu thư Tử Dạ. Tiểu thư Tử Dạ…”
“Em náo loạn đủ chưa?!” Hoa Bá tức giận đến mặt đỏ tía tai.
Lãnh Tử Tình lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Bá nổi cáu, nhất là đối với một phụ nữ. Ánh mắt hồ nghi không khỏi nhìn qua nhìn lại hai người. Bọn họ đây là… chẳng lẽ Hoa Bá tìm một người phụ nữ giống y hệt mình sao? Trời ạ! Ý nghĩ này khiến cho tim cô không khỏi bắt đầu đập tăng tốc…
Chương 354: (Phiên ngoại) Sảng khoái vô cùng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui