Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )



Dịch: Benbobinhyen
Lôi Tuấn Vũ thấy dáng vẻ gấp gáp của anh ta, trong lòng do dự một chút, sau đó cũng hùa theo: “Đi, vào trong rồi nói.”
Cô gái sợ hãi theo sau Lôi Tuấn Vũ bước vào phòng bao. Thượng Phẩm Nhất lại cứ kè kè bên cạnh cô ta, ân cần chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh ta, để cô gái ngồi xuống…
Cô gái này tên là Tiểu Tuyết, hôm nay về đến ký túc liền bị bạn cùng phòng tên là Linh Nhi gọi ra hành lang, ghé sát tai cô ta nói, nhờ cô ta giúp đỡ. Nói là đi theo một ông tổng cùng ăn một bữa cơm là có thể kiếm được mười vạn đồng. Tiểu Tuyết hỏi chuyện tốt như vậy, sao cô ta không đi. Cô ta lập tức trắng bệch mặt, tay ôm bụng nói mình khó chịu, đau không chịu nổi. Sợ hầu hạ không tốt, làm người ta mất hứng, mười vạn đồng liền như bị nước cuốn trôi mất.
Tiểu Tuyết chưa từng trải qua chuyện như vậy, Linh Nhi trước đây cũng kể chuyện mình đi uống một ly rượu với ai liền kiếm được tiền, cô ta đều không cho là đúng. Loại chuyện này, cô xưa này đều coi thường. Hơn nữa, thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cùng ăn một bữa cơm liền kiếm được mười vạn đồng. Linh Nhi nói, nếu cô có thể đi thay cô ta, một xu cô ta cũng không cần, coi như là giúp cô ta một lần mà thôi!
Linh Nhi hình như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, vội vàng giải thích: “Cậu không biết chứ, mấy ông chủ lớn đó chỉ thích nói chuyện với sinh viên thôi, không có ý gì khác. Cậu biết đấy, người có văn hóa có giáo dục, bọn họ thấy là cho họ thể diện rồi! Đừng nói là mười vạn, nếu ông chủ người ta cao hứng, nói không chừng vung ra cả một triệu ấy chứ! Tiểu Tuyết, cậu giúp mình một lần đi. Bụng mình thật sự đau quá!”
Tiểu Tuyết bình thường quan hệ với Linh Nhi tuy rằng không thân thiết lắm, nhưng người ta đã cầu xin cô như vậy, cô cũng quả thực không nỡ từ chối. Vì cảm ơn cô, Linh Nhi còn lấy chiếc váy ren mà cô ta mua hơn hai nghìn cho cô mượn để mặc. Vừa kiếm được tiền, vừa có tình nghĩa, lại còn có quần áo mặc, Tiểu Tuyết thật sự là không nỡ từ chối.
Lúc từ ký túc đi ra, sắc trời chỉ hơi u ám, nhưng không hề có mưa. Nhưng Tiểu Tuyết vẫn mang theo ô.
Quả nhiên, xe buýt đi được nửa đường, trời liền bắt đầu mưa. Chỉ chốc lát sau mưa đã tuôn xối xả, sắc trời lập tức tối sầm lại. Trong lòng Tiểu Tuyết liền nản chí, thời tiết xấu như vậy khiến cho trong lòng cô cũng thấy bất an.
Mặc dù có ô, nhưng dưới trời mưa to như vậy cũng không ăn nhằm gì, không đến năm phút đồng hồ cô liền bắt đầu thấy lạnh thấu tim.
“Lại đây lại đây, em gái nhỏ, uống chút rượu cho ấm người.” Thượng Phẩm Nhất ân cần rót rượu cho Tiểu Tuyết.
“Xin lỗi, cám ơn, tôi không biết uống rượu.” Tiểu Tuyết lập tức từ chối, quần áo trên người ẩm ướt, trong phòng lại mở điều hòa, Tiểu Tuyết không khỏi ôm lấy cánh tay.
Hai anh em họ Vương và Lữ Mi ngồi đối diện cũng nhìn thấy có khách đến, động tác mờ ám cũng bớt đi không ít.
Lữ Mi dù sao cũng là lãnh đạo, vẫn có chút băn khoăn. Vì thế, đứng lên, nói muốn đi vào phòng vệ sinh, liền đi ra ngoài.
Không đến nửa phút sau, hai anh em họ Vương cũng lấy cớ đi vệ sinh, bước ra ngoài.
Lôi Tuấn Vũ trong lòng hiểu rõ. Bọn họ phỏng chừng không đến mười phút sẽ lên lầu thuê phòng rồi! Thú vui đặc biệt của hai anh em họ Vương, hai anh em cùng chung một phụ nữ. Lữ Mi là một người phóng khoáng! Chắc là đã thỏa thuận xong rồi. Tôn chỉ của cô ta là đánh nhanh thắng nhanh.
Tùy theo nhu cầu của mỗi người mà thôi!
Lôi Tuấn Vũ nghĩ, mình có lẽ cũng nên chuồn êm thôi, cùng La Viễn kiếm một góc nào đó uống trà, đợi trời yên bể lặng rồi xuất hiện. Nghĩ vậy, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Vừa định kiếm cớ rời đi, lại phát hiện Thượng Phẩm Nhất và cô gái tên Tiểu Tuyết kia có chút không đúng.
Tiểu Tuyết đối với cánh tay của Thượng Phẩm Nhất đang đặt trên vai vẫn luôn phòng bị, mặt đã đỏ như quả cà chua chín, càng thậm tệ hơn, trong mắt đầy hoảng sợ, bất lực nhìn Lôi Tuấn Vũ. Còn Thượng Phẩm Nhất thì mặt tỏ rõ không vui, dường như Tiểu Tuyết không nể mặt anh ta.
Có lẽ là do có người ngoài ở đây, sinh viên người ta thẹn thùng! Vì thế Lôi Tuấn Vũ đứng dậy, nói: “Vậy nhé, Thượng tổng, anh và Tiểu Tuyết nói chuyện một lát, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, Tiểu Tuyết, cứ ngồi với Thượng Tổng, không bạc đãi cô đâu!”
Lơ đãng thấy cổ Tiểu Tuyết hình như hơi run rẩy. Đúng vậy, ăn mặc ẩm ướt như vậy, lát nữa e là sẽ bị cảm mất! Vẫn nên mau chóng đến chỗ khác, để hai người dùng thân thể sưởi ấm cho nhau.
“Đừng!” Tiểu Tuyết lập tức vươn tay tóm lấy vạt áo sơ mi của Lôi Tuấn Vũ, vô cùng đáng thương nhìn hắn. Là Linh Nhi bảo cô ta đến tìm Lôi tổng. Sao nhìn Lôi tổng này cao lớn đẹp trai, không giống người xấu. Nhưng Thượng tổng này, nhìn thế nào cũng thấy thật háo sắc! Vừa nãy khi đưa ly rượu cho cô còn vô tình chạm vào ngực cô.
Tiểu Tuyết có chút lo lắng, Linh Nhi nhờ cô đến chẳng lẽ thật sự chỉ đơn thuần là uống rượu cùng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng liền hoảng hốt. Bất giác lại muốn dựa vào vị Lôi tổng này.
Lôi Tuấn Vũ cau mày, cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái. Sẽ không định giữa đường rút lui chứ?! Chuyện này sao có thể?! Khó khăn lắm mới đến, đừng có tốn công vô ích chứ!
Lôi Tuấn Vũ nhìn ánh mắt cầu cứu của cô gái, cười nhẹ, nói: “Tiểu Tuyết, không cần lo lắng. Thượng tổng là người có phẩm chất. Hai người cứ nói chuyện, anh ấy thích cô gái có tố chất cao! Thượng tổng, cáo từ trước! Hai người cứ nói chuyện!”
Dứt lời, không để ý đến sự cầu xin của Tiểu Tuyết, kiên quyết dứt áo ra, sải bước đi ra ngoài. Đến cửa, mới vuốt phẳng lại vạt áo bị níu nhăn nhúm. Không khỏi lắc lắc đầu, xã hội bây giờ, thật đúng là mở cửa! Người có tố chất cao biết dùng vốn tự có để kiếm kiền như thế nào! Loại chuyện hai bên cùng có lợi này, hắn đương nhiên là cũng lấy làm mừng.
Bất giác nhớ lại Tiểu Tuyết thân người ướt sũng vừa nãy, hơi men của Lôi Tuấn Vũ lại lên đến đỉnh đầu. Không thèm đi tìm La Viễn nữa, đội mưa lái xe về nhà.
Đến lúc này đã là hơn chín giờ tối rồi. Lãnh Tử Tình thấy thời tiết không tốt, sấm chớp đì đùng, liền không xem ti vi, không lên mạng. Đóng cửa sổ lại, đi nằm từ sớm rồi.
Biết Lôi Tuấn Vũ về muộn, cũng không chờ, liền đi ngủ, đầu giường bật một ngọn đèn.
Lôi Tuấn Vũ về đến nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, trong nhà im ắng, hắn liền lên thẳng lầu hai.
Vốn là trên người không ướt lắm, nhưng hắn nhất thời hưng phấn, đứng thêm ở trước cửa một lúc, liền ướt hết cả người. Áo sơ mi
dính sát vào vòm ngực khỏe mạnh của hắn, nước theo ống quần chảy xuống đất. Nhưng hắn lại càng thêm nhiệt huyết sôi trào.
Trong đầu cứ hiện lên bộ ngực ẩm ướt của cô gái kia, khiến Lôi Tuấn Vũ từng đợt rạo rực. Mặt cũng nóng bừng theo, hắn không khỏi tự trách, sao lại có thể có ấn tượng sâu như vậy đối với thân thể trẻ trung ngây thơ đó, sao có thể về đến nhà rồi vẫn nghĩ đến thân thể kia?!
Hắn quy tất cả tội lỗi là do cồn quấy rối.
Khẩn cấp mở cửa phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ ảo, Lãnh Tử Tình nhu thuận nằm trên giường, mái tóc đen dài buông xõa, che kín gối, chăn lụa mỏng manh chỉ che lấp phần eo, bộ ngực nhô cao dưới lớp áo ngủ tơ tằm gợi cảm.
Hạ thân Lôi Tuấn Vũ lập tức trở nên căng trướng. Hắn đột nhiên cảm thấy quần mình ngày càng trở nên bó chặt!
Nhớ lại thân thể trẻ trung kia, dục vọng của Lôi Tuấn Vũ lập tức tăng vọt…
Chương 362: (Phiên ngoại) Ý xuân ngập nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui