Chương 121: Ngày 22 tháng 1 – Lần thứ hai cưỡng bức
Tử Tình biết là Lôi lão gia là loại nhân vật nào, cái gọi là yến tiệc gia đình của ông sao lại có thể đơn giản như cô tưởng tượng được. Chỉ cần nhìn nhân vật khách mời đến là biết uy vọng của Lôi lão gia trong xã hội rồi.
Cô không thích tham gia vào các yến tiệc kiểu này, nên không khỏi nhíu mày. Sảnh lớn có rất nhiều các nhân sĩ cấp cao cô đã từng gặp tại các buổi tụ họp của ba cô. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cô là người hiểu biết, biết được lúc nào nên làm cái gì.
“Khoác tay tôi.” Lôi Tuấn Vũ đứng cạnh cô dặn dò.
Tử Tình ngạc nhiên nhìn hắn, bọn họ phải khoác tay nhau từ bao giờ vậy? Ngày mai là chia tay rồi, hắn còn giả mù sa mưa làm gì? Cô thấy mà buồn nôn!
“Nhanh lên, các vị trưởng bối đang nhìn em đấy, hôm nay em rất đẹp!” Lôi Tuấn Vũ cười ôn nhu, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô, vừa hay có thể che được ánh mắt nghi ngờ của cô.
“Làm như vậy chẳng phải thừa thãi sao?” Tử Tình lạnh lùng nói. Cô không muốn mình có bất kỳ quan hệ gì với Lôi Tuấn Vũ nữa. “Ngày mai mọi thứ đều kết thúc rồi!”
“Thật không?” Lôi Tuấn Vũ bất động thanh sắc nói.
Lời nói của hắn làm Tử Tình căng thẳng, hắn nói vậy là ý gì? Sao cô lại lo lắng vậy.
“Có ý gì?” Tử Tình trầm giọng hỏi.
“Tin tôi đi, nếu không nhanh chóng khoác tay tôi thì tôi sẽ làm thêm vài hành động thân mật khác trước mặt mọi người, ví dụ như…” Lôi Tuấn Vũ dừng lại, đột nhiên đưa môi rà lên má nàng, tựa hồ muốn công kích đôi môi cô.
Tử Tình sợ hãi lùi lại một bước, lại bị hắn khéo léo ôm vào lòng. Cô thất kinh nhìn quanh, phát hiện thật sự có rất nhiều ánh mắt ái muội nhìn họ. Mặt cô nhất thời nóng bừng lên.
Tử Tình cắn môi dưới, không cách nào khác vội khoác tay hắn, đẩy hắn ra, nhìn xung quanh, môi nhoẻn cười ngại ngùng.
Nhìn bộ dáng kinh hoảng của cô, nhất là động tác cắn môi nho nhỏ vừa rồi, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhướn mắt lên, yết hầu di động lên xuống, khẽ nhếch môi, cơ hồ còn cười khẽ một tiếng.
Tử Tình ngẩng phắt đầu lên liền khựng lại trước khuôn mặt tươi cười của hắn, nhất thời có một giây hoảng hốt. Hắn cười rộ lên… rất đẹp trai… đặc biệt là bộ lễ phục hắn mặc hôm này làm hắn cả người tuấn tú hiên ngang…
Ý thức được thái độ thất thố của mình, Tử Tình lập tức lảng mắt đi chỗ khác, hai má đỏ ửng lên như hai ráng mây hồng. Trời ơi! Cô bị sao vậy? Muốn chết quá đi! Nhất định là bị gã đàn ông này mê hoặc rồi! Không cần ngu ngốc thế, hắn đối xử với cô như vậy, sao cô có thể mê hắn được?
“Bao giờ thì đưa đơn cho tôi?” Đi vào đại sảnh, Tử Tình mỉm cười gật đầu với những ánh mắt xung quanh, mấp máy môi hỏi.
Lôi Tuấn Vũ nhướn mày nói: “Sao mà vội vàng rời bỏ chồng em thế?”
Cô ngừng phắt lại, bàn tay đang khoác vào tay hắn ra sức ngắt nhéo, chỉ có một ngày hôm nay thôi, không nhéo hắn thì phí hoài mà!
Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, cảm giác đau đau từ cánh tay truyền đến là do cô bé này đang kháng nghị hay sao? Hắn nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ đoan trang thanh lịch của cô bên cạnh, lại đang gật đầu với những ánh mắt hữu hảo xung quành, giống như không có chuyện gì phát sinh vậy. Tử Tình này bình thường hắn coi như là một cô nhóc thật thà, rốt cuộc lại giống như một con mèo nhỏ giơ móng vuốt.
“Vậy phải xem biểu hiện ngày hôm nay của em thế nào!” Lôi Tuấn Vũ giọng nói lại có chút sủng nịnh.
Tử Tình chột dạ, cố ý lờ đi cảm giác này. Chết tiệt! Nhất định là mình bị não úng thuỷ rồi! Hôm nay tâm trạng rất kì quái, không giống với mình chút nào.
Tử Tình theo Tuấn Vũ đi xuyên qua thế giới của hắn, cô giống như một con búp bê vải bị kéo tới kéo lui, mỉm cười gật đầu, nhận lấy lễ rửa tội là ánh mắt của từng người một. Mà Lôi Tuấn Vũ không quên giới thiệu với từng người, từng người, đây là vợ hắn! Chết tiệt hắn đi! Chỉ là vợ thêm một ngày nữa thôi, hắn lại đi công cáo toàn thiên hạ như vậy!
Mà Tử Tình thì hắn cứ giới thiệu một lần lại ra sức véo cánh tay hắn một cái, nhưng Lôi Tuấn Vũ lại không hề nhăn mày lấy một lần, dường như rất thoải mái, gặp người liền cười nói!
Nếu không nắm được đại cục, thì Tử Tình thật muốn hung hăng dẫm đạp lên chân hắn, làm cho hắn tỉnh táo lại một chút.
Cuối cùng thì cô cũng có thời gian đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Tử Tình viện cớ đi toilet, bê ly nước ra ban công. Ngoài này không khí rất yên tĩnh, không có một ai. Nhìn ra bầu trời đêm, ánh sao nhấp nháy, Tử Tình hít sâu vào một hơi, ngày mai cô đi đâu đây? Hồ Nam? Tây Tạng? Hawaii? Australia? Cô cười tự giễu. Chỉ vì trốn tránh tên ma quỷ đó hay sao? Mà chính mình vừa nãy còn ôm cánh tay hắn, giả mù sa mưa đóng vai vợ chồng với hắn.
Con người thật sự là loại động vật khó nắm bắt nhất! Hai ngày trước cô hận thù một người đến vậy, nhưng hôm nay lại có thể thản nhiên tồn tại trước mắt người đó. Haizzz! Vết thương lòng của cô còn đó không?
Cô xoay người nhìn về phía đại sảnh náo nhiệt, Lôi Tuấn Vũ đang nói chuyện phiếm cùng vài người đàn ông khác, dáng vẻ thân thiện nhìn là biết rất quen thuộc đối phương. Họ chắc hẳn là đang nói chuyện làm ăn! Lôi Tuấn Vũ đứng giữa bọn họ thật là nổi bật, bất luận là hình dáng, tướng mạo, giống như xung quanh hắn có một loại từ trường làm cho người khác bất giác gắn chặt ánh nhìn lên người hắn vậy.
Sự xuất hiện của cô không biết đã làm cho bao nhiêu người đàn bà phải ghen tị đây? Cô biết đối với người đàn ông này mà nói, cô cho tới giờ cũng không có hy vọng xa vời gì! Càng không nghĩ đến việc hắn yêu mình! Nhưng cô cũng không lấy làm lạ. Hắn có bao nhiêu đàn bà thì có liên quan gì đến cô cơ chứ? Hơn nữa hắn đã cưỡng bức cô, triệt để làm đảo lộn thế giới của cô! Cô và hắn thế mà lại có dây dưa, là một loại dây dưa không có khả năng.
Đến bây giờ cô đồng thời với việc liếm láp vết thương thì còn đang nghi hoặc, rốt cuộc tại sao hắn làm như vậy? Xung quanh hắn dạng đàn bà nào mà chẳng có?! Tại sao lại đối xử với cô như vậy?!
Đột nhiên Lôi Tuấn Vũ nhìn về phía cô, miệng vẫn không ngừng nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt lại gắn chặt vào cô, thậm chí còn nháy mắt với cô một cái. Tử Tình giật thót tim, cuống quít xoay người đi.
Cô ổn định lại cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên nhìn trời. Trước mắt cô hiện lên vẻ mặt tươi cười soái khí của Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt sủng nịnh… Trời ạ! Cô bị sao vậy? Cô đối với hắn không hận thù như trước nữa mà lại luôn nhớ tới hắn?! Chết đi cho rồi, nhất định là do cô quá mệt mỏi nên mới như vậy!
Cô vội vàng uống một ngụm nước ấm, nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình. Không được, hắn ta là cầm thú! Hắn đã phá huỷ sự trong trắng của mày! Hắn là ma quỷ! Hắn không phải đàn…
Một đôi cánh tay đột nhiên từ đằng sau vòng ra ôm choàng lấy cô, làm Tử Tình giật nảy mình, cứng người lại, lập tức định xoay người.
“Đừng nhúc nhích, là tôi!” Giọng nói của Tuấn Vũ.
Tử Tình nhất thời nổi da gà, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn… hắn đang làm gì vậy? Tại sao ôm lấy cô?
Tử Tình hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Tuấn Vũ, định giãy ra.
“Còn động đậy nữa thì tôi sẽ muốn em ngay tại đây!” Tuấn Vũ bắt đầu thở dốc.
Trời đất ơi! Trong đầu Tử Tình kêu đến “oàng” một tiếng, mặt nhất thời bốc cháy, toàn thân căng thẳng.
Cô không dám nhúc nhích một xíu nào, Lôi Tuấn Vũ điên rồi sao? Cảm giác được cái thứ cứng cứng đằng sau cô, dù là đồ ngốc cũng hiểu được ý của hắn là gì.
Chương 122: Ngày 22 tháng 1 – Con người tà ác
“Tử Tình, có thể đừng đi nữa được không?” Thanh âm của Lôi Tuấn Vũ giống như ma chú vậy.
Hắn điên rồi phải không? Tại sao lại đột nhiên giống như người say vậy?
“Buông… tôi ra, anh…” Tử Tình đột nhiên phát hiện giọng nói của chính mình cũng có chút hổn hển xa lạ, còn hơi run rẩy nữa.
“Tử Tình, tha thứ cho tôi! Hãy ở lại đi! Cảm thấy được không? Cơ thể tôi mãnh liệt cần có em!” Lôi Tuấn Vũ lén đưa Tử Tình vào một góc tối.
Hắn hôm qua lại đi tìm đàn bà, nhưng vẫn không được.
Hắn cơ hồ muốn phát cuồng lên! Nhìn thấy người phụ nữ kia, trong đầu hắn chỉ tràn ngập dáng vẻ đáng thương điềm đạm của Tử Tình!
Hắn trước giờ không phải là người thích nói lời yêu đương ngọt ngào. Có trời biết, hôm nay hắn đến đón cô, giây phút vừa nhìn thấy cô, thì cơ thể hắn không biết tại sao, lại bức bối đến phát điên lên được.
Hành động nho nhỏ của cô hôm nay không chỉ không làm hắn chán ghét, mà ngược lại càng làm cơ thể hắn nảy sinh ra nhu cầu mãnh liệt. Hắn cũng không biết tại sao, là vì hôm nay cô rất đẹp hay sao? Nói thật, con gái đẹp trong yến tiệc tối nay không ít, cô căn bản không nằm trong top, nhưng lại thu hút mạnh mẽ ánh mắt của hắn.
Hắn thậm chí cũng không có tâm tư nào nói chuyện làm ăn, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm cô.
“Anh… nói như vậy… là có ý gì?!” Tử Tình toàn thân cứng ngắc, thẹn quá hoá giận.
Cô bắt đầu giãy dụa, nhưng hắn ôm chặt quá, cánh tay hắn rất rắn chắc. Cảm giác duy nhất là vật cứng ngắc đằng sau càng ngày càng sát vào mông cô, làm cô tim đập chân run.
Cảm giác ấm nóng sau lưng truyền qua toàn thân cô như một luồng điện. Hắn đang hôn cô! Trời ơi! Hắn đang hôn lưng cô! Từng chỗ từng chỗ một, làm cho cô càng thêm hoảng loạn…
“Buông tôi ra!” Tử Tình thấp giọng quát.
Đột nhiên, cô cảm thấy cánh cửa đằng sau được mở ra, cô lại bị Lôi Tuấn Vũ đưa vào một căn phòng.
Trời ơi! Khủng khiếp quá! Nỗi kinh hoàng lập tức tràn qua cơ thể cô. Cô nhớ ra hắn là tên cầm thú! Cô nhớ ra hắn mang đến sự sỉ nhục và đau đớn cho cô!
“Á! Buông ra! Anh làm trò gì vậy? Lôi Tuấn Vũ! Anh điên rồi sao?” Tử Tình bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, trái tim cô tràn ngập nỗi kinh hoàng và run rẩy.
“Suỵt!” Lôi Tuấn Vũ lật người cô lại mặt đối mặt với mình, ôm chặt lấy cô.
“Nhìn tôi đi, Tử Tình, cơ thể tôi bức bối muốn em, em không cảm giác được sao? Em biết ngày hôm qua tôi đi tìm đàn bà, nhưng con mẹ nó chứ không dùng được! Em có hiểu không? Trừ cơ thể em ra, tôi con mẹ nó trên người bất kỳ con đàn bà nào khác chính là phế vật! Em nói cho tôi biết, em hạ cổ gì với tôi thế? Rốt cuộc em làm cái trò gì với tôi thế?” Lôi Tuấn Vũ gắt gao dán chặt mắt vào khuôn mặt ngơ ngác thất kinh của Tử Tình. Hắn giờ muốn cô, muốn đến nhức nhối. Hắn chẳng qua là muốn cho mình một lý do đầy đủ mà thôi!
Vừa nghĩ đến việc ngày mai cô bỏ đi, hắn càng thêm vội vàng, không biết bị làm sao, giống như bị trúng tà vậy. Sao hắn lại hoá ra vô dụng như vậy! Là Thượng Đế đang trừng phạt hắn đã miệt mài quá độ hay sao? Hay cô nhóc này chính là Vu bà chuyển thế?
“Đồ khốn nạn nhà anh! Anh dùng hay không dùng được thì liên quan gì đến tôi? Lôi Tuấn Vũ, tôi cảnh cáo anh! Anh nếu không muốn làm loạn tiệc mừng thọ của bố anh lên thì cứ tiếp tục! Anh cho rằng tôi để cho anh cưỡng bức lần thứ hai hay sao?” Tử Tình hận đến ngứa răng, cô rất hối hận mình đã tin tưởng hắn! Cô nâng cao giọng nói để làm cho hắn thanh tỉnh lại một chút.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười: “Làm loạn? Tôi và vợ hợp pháp của tôi ở trong phòng làm đạo lý phu thê, có cái gì không đúng nào?”
Tử Tình lạnh toát toàn thân, trời ơi! Nụ cười quỷ dị của hắn giống như một loại yêu nghiệt vậy…
Giày vò đã đủ lâu.
Tử Tình nước mắt đầm đìa khuôn mặt, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong phòng vẫn vang lên tiếng nhạc du dương, đủ để che giấu tiếng quát tháo của cô.
Lễ phục của cô vẫn mặc trên người, nhưng quần lót và tất da chân đang nằm trên mặt đất. Lôi Tuấn Vũ nằm cạnh cô, bộ Tây phục xộc xệch, hắn gấp gáp đến độ không cả cởi quần, chỉ cởi thắt lưng ra…
Lần thứ hai cô bị hắn cưỡng bức!
Hắn đứng dậy nhìn cô. Ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, nước mắt đầm đìa trên mặt. Sự phiền muộn kéo đến. Hắn có phải bị điên rồi không? Tại sao cứ chạm vào cơ thể cô là lại giống như bị ma ám vậy. Lần này hắn muốn đem lại cảm giác khác cho cô, nhưng vẫn làm cho cô khóc như hoa lê trong mưa vậy.
Có trời mới biết, nãy giờ hắn nhẫn nhịn khổ sở thế nào. Nếu là phụ nữ có kinh nghiệm nhất định sẽ cảm ơn hắn dịu dàng ôn nhu biết bao. Hắn nhẫn nhịn rất khổ sở, vì muốn làm cho cô thoải mái hơn, hắn không chế tốc độ của mình… Nhưng làm sao cô có thể cảm ơn hắn được cơ chứ?!
Hắn nhìn lên quần áo cô, đáng chết! Mình gấp gáp như khách làng chơi từ bao giờ vậy? Ngay cả quần áo trên người mình cũng không cởi ra thứ nào! Nhưng chết tiệt là hắn lại cực kỳ hưởng thụ! Cô thật thuần khiết, thật đẹp!
“Tôi muốn đơn ly hôn!” Tử Tình đột nhiên phun ra một câu khàn khàn.
Lôi Tuấn Vũ nhìn biểu hiện quyết tuyệt của cô, nhíu chặt mày. Cô muốn rời bỏ hắn như vậy sao? Trái tim nổi lên cơn phiền muộn! Thân thể cô đã là của hắn rồi, lẽ nào cô muốn đi cùng người đàn ông khác sao? Nghĩ đến việc cô sẽ cùng Hoa Bá bỏ đi, Lôi Tuấn Vũ nhíu mày càng chặt! Người đàn bà của hắn làm sao có thể để người khác mang đi được cơ chứ?
“Căn cứ vào hợp đồng, thời hạn kết hôn của chúng ta là một năm.” Lôi Tuấn Vũ ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hai người giống như đang đàm phán vậy.
Tử Tình tâm chợt lạnh, nói như vậy, cô bị đùa giỡn rồi.
“Tôi có thể trả tiền vi ước.” Tử Tình nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không chấp nhận!” Lôi Tuấn Vũ nhả ra một ngụm khói thuốc.
“Tôi có thể bỏ đi!” Tử Tình ngồi bật dậy, căm hận nhìn hắn trừng trừng. Không ai nghĩ được hai người này vừa làm chuyện gì.
Dáng vẻ tiều tuỵ nhưng phẫn nộ của cô lại có phần gợi cảm, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: “Dù em có chạy đến hang chuột ở Nam Cực thì tôi cũng sẽ tìm ra em, cứ tin tưởng vào năng lực của tôi đi!”
Hỗn đản! Tử Tình dùng ánh mắt mà mắng chửi hắn. Hắn quả thực là quá mức vô sỉ! Hợp đồng trước đây coi như không coi vào đâu! Hợp đồng của bọn họ cơ hồ đã trói buộc cô!
Cố gắng áp chế lại tâm trạng sắp phát điên lên của mình, Tử Tình nói: “Anh có thiếu đàn bà đâu!”
Lôi Tuấn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Đúng vậy! Nhưng hiện tại cơ thể tôi chỉ tiếp nhận Lãnh Tử Tình!” Nói đoạn Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô, nhả một ngụm khói vào miệng cô, làm Tử Tình bị bất ngờ ho sù sụ rớt cả nước mắt.
Sau đó hắn lại cười, cười đến ôn nhu, ôn nhu đến quỷ dị…
Oành một tiếng long trời lở đất! Cô rốt cuộc đã gả cho loại người gì thế này?! Sao cô có thể rơi vào ma chú này được?!