Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )


Chương 123: Ngày 23 tháng 1 – Tai họa bất ngờ
Là ai nói không cho phép cô rời đi?! Shit!
Cô ngây ngốc đi theo hắn quay về nhà. Lại ở căn phòng sát vách phòng hắn. Nhưng hắn nửa đêm đứng bên giường cô, cảnh cáo cô, không được chạy trốn, nếu không hậu quả tự chịu!
Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng tính toán làm thế nào để bỏ đi thần không biết quỷ không hay trong lúc hắn đi làm.
Tóm lại hôm nay bắt buộc phải bỏ đi, tránh đêm dài lắm mộng. Cô không muốn ở lại bên cạnh hắn một giây phút nào nữa! Hắn rõ ràng là cái đồ trứng thối ngu ngốc không giữ chữ tín! Là một con côn trùng đói bụng ăn quàng!
Không cho phép bỏ đi hả?! Hắn nói sao là cô phải nghe vậy ư? Hắn cho rằng cô là đứa trẻ mới lên ba sao? Giờ là xã hội nào rồi, lẽ nào hắn có thể bắt nhốt cô lại hay sao?
Tử Tình nhanh chóng gói ghém lại đồ đạc thành một túi hành lý đơn giản, lại đem túi xách trên người nhét luôn vào hành lý, như vậy có vẻ nhanh gọn. Cô quyết định bay đến Hồ Nam. Tuy sớm hơn dự kiến vài ngày, nhưng cứ coi như là đi du lịch đi!
“Alo! Mẹ ơi, con định đi du lịch. Vâng ạ, đi vài tháng ạ. Ồ, Tuấn Vũ ạ, anh ấy… đi cùng con. À, đúng rồi, hưởng tuần trăng mật ạ. Ha ha, còn phải đi nhiều nơi nữa ạ! Đi Hồ Nam trước. Công ty ạ? Haha, công ty à? Anh ấy sẽ xử lý ạ. Không sao đâu mẹ, anh ấy sẽ chăm sóc con!” Tử Tình gọi điện thoại cho mẹ, lại gọi điện từ biệt mấy người bạn!
Tóm lại, vài tháng này cứ cho là cô không gọi điện thoại cho ai thì cũng không có ai nghi ngờ cả! Vì vậy, nếu cô không xuất hiện bên cạnh hắn cũng có cái mà giải thích.
Tốt lắm, giờ G đã điểm.
Tử Tình bước ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn biệt thự của Lôi Tuấn Vũ, cười tự giễu, giống như là mình vừa trải qua một giấc mộng vậy. Chính mình dùng thái độ giỡn chơi để đùa giỡn với bản thân, rốt cuộc người chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Phụ nữ a, có một số trò chơi là không thể tham gia vui đùa được!
Cô xoay người lại cầm lấy túi hành lý định cất bước đi thì “Két” một tiếng, xe của Lôi Tuấn Vũ đã dừng lại bên cạnh cô.
Cô giật thót tim, xong rồi! Sao hắn lại tới đây chứ? Không phải để bắt cô đi chứ! Rốt cuộc là tại sao hắn biết được? Lại còn xuất hiện rất đúng lúc nữa chứ!
Lôi Tuấn Vũ xuống xe, lạnh lùng nhìn cô: “Vội vàng đi hưởng tuần trăng mật như vậy sao?” Nói đoạn hắn cầm lấy túi hành lý trong tay cô, đặt vào cốp sau xe, sau đó ra hiệu bảo cô lên xe.
Chẳng lẽ hắn muốn đưa mình đi sao? Hắn không tức giận ư? Hay là…
Tử Tình nghi ngờ lên xe, trên ghế lái phụ có một chiếc áo khoác của Lôi Tuấn Vũ, cô cầm lấy vắt lên cánh tay, rồi mới ngồi vào chỗ.
“Muốn đi đâu?” Lôi Tuấn Vũ giọng điệu như dặn việc nhà vậy.
“Ừm…. Cổ Lãng Tự.” Tử Tình nói bừa một chỗ. Dù sao hắn định tiễn mình đi, về sau sẽ không gặp lại nữa. Vậy cứ đi Hồ Nam trước rồi chuyển máy bay đi chỗ khác. Nhất định không thể để hắn bắt được.
“Vậy vé máy bay đi Hồ Nam của em có cần phải trả lại nữa không?” Lôi Tuấn Vũ bình thản hỏi.
Chết tiệt! Đã biết rồi còn hỏi, thật là âm hiểm mà! Sao hắn lại biết được? Cô đặt vé máy bay trên mạng, lẽ nào máy tính xách tay của cô đã bị hắn theo dõi? Không thể nào? Hắn không thể tốn nhiều tâm tư với nàng như vậy được!
“Hừ, là nhạc mẫu đại nhân dặn dò tôi phải chăm sóc em chu đáo. Em rất kinh ngạc hay sao? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì em cứ thế mà biến mất hả?” Lôi Tuấn Vũ bất động thanh sắc nói, nhưng ngữ khí lại càng làm cho người ta rợn tóc gáy hơn.
“Ồ, quên mất, là đi Hồ Nam. Anh nghĩ cái gì vậy. Chẳng phải tôi sớm đã bảo với anh cuối tháng tôi định đi Hồ Nam hay sao? Vừa định gọi điện thoại cho anh. Còn chưa kịp gọi anh đã đến rồi. Cảm ơn anh đã tiễn tôi!” Tử Tình lúng túng nói. Thật là muốn cắn lưỡi mình quá đi. Cô việc gì phải giống như cô dâu nhỏ giải thích với hắn như thế? Cô định đi đâu thì việc gì đến hắn? Sao nào, mới ngủ với hắn hai lần, thì có thể chứng minh được cái gì nào?! Bọn họ không phải là vợ chồng hờ hay sao!
“Không, chúng ta cùng đi.” Lôi Tuấn Vũ nhếch mép cười. Cho dù nhạc mẫu không gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng biết trước chuyến bay của cô rồi. Hắn đã dặn dò thuộc hạ, nếu các hãng hàng không và trạm xe lửa có hành khách tên là Lãnh Tử Tình thì phải lập tức thông báo cho hắn. Nhưng tại sao hắn làm vậy thì bản thân hắn cũng không lý giải nổi.
Hắn tự nhủ, Tử tình bắt buộc phải làm vợ hắn đúng một năm. Giống như ước định trước đây của bọn họ. Mà hiện tại, cô lại kèm thêm một nhiệm vũ nữa, là thoả mãn cơ thể hắn. Ai bảo giải dược duy nhất bây giờ là cô chứ!
Tử Tình run rẩy hít một hơi. Hắn nói vậy là ý gì? Cái gì mà cùng đi chứ? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Việc gì hắn cứ phải dây dưa với một cô gái nhỏ như cô chứ?!
“Anh có ý gì?” Tử Tình chất vấn.
“Hừ, tôi nói rồi, tốt nhất là em đừng có ý nghĩ muốn trốn đi. Em nên biết năng lực của tôi! Hay là em muốn hàng ngày tôi phải phái bốn vệ sĩ lực lưỡng đi theo em?” Lôi Tuấn Vũ ung dung nói, nhưng làm cho người nghe phải rét run lên.
Tử Tình lập tức á khẩu. Đáng chết! Hắn muốn hạn chế tự do thân thể của cô sao? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây?
“Lôi Tuấn Vũ! Anh…” Tử Tình tức đến nỗi nói không ra lời.
Đột nhiên, di động của Lôi Tuấn Vũ vang lên, tiếng nhạc vui tai ngắt lời Tử Tình.
Tuấn Vũ nghe điện, giọng của một người phụ nữ: “Vũ… là em đây…”
“Két!!!” một tiếng, chiếc xe đột ngột phanh gấp, lao về phía vỉa hè, dừng khựng lại.
Tử Tình không phòng bị, “bốp” một cái đầu bị đập lên kính chắn gió phía trước.
Thật ngốc mà! Tử Tình xoa trán, tại sao lần nào cô cũng ngốc như vậy! Cô hung hăng trừng mắt nhìn kẻ gây họa, lại kinh ngạc nhìn sắc mặt trắng bệch của Lôi Tuấn Vũ.
Chợt nghe thấy giọng nói kích động của Lôi Tuấn Vũ: “Em đang ở đâu?”
Đối phương không biết nói gì, Lôi Tuấn Vũ vội vàng kêu: “Anh lập tức qua đó!”
Tiếp theo hắn nói với Tử Tình: “Xuống xe!” [Timyeu: Thằng khốn đốn mạt! Ghét không chịu được! AC: *lắc đầu ngao ngán*]
“Hả?” Tử Tình sửng sốt, hắn bắt cô xuống xe, nhưng đã tới sân bay đâu.
“Tôi nói xuống xe!” Lôi Tuấn Vũ gầm lên như dã thú.
Tử Tình sợ run bắn cả người, vội xuống xe. Vừa đóng cửa lại, chiếc xe chồm lên, chân ga bị đạp lún.
Đây là cái tình huống gì vậy? Hắn bị làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt hắn khó coi vậy? Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn. Trước giờ hắn luôn luôn cao thâm bí hiểm… Trời ơi! Hành lý của cô… Hành lý của cô còn ở trên xe! Không có hành lý thì sao đến sân bay được! Gọi điện thoại… Tử Tình vội vàng móc túi ra… Trời ạ! Điện thoại còn ở trong túi xách!
Tử Tình kêu to: “Ê! Tuấn Vũ… Hành lý của tôi! Hành lý của tôi!” Cô liều mạng vẫy tay, hy vọng hắn có thể nhìn thấy cô qua gương chiếu hậu.
Đúng rồi, áo khoác. Tử Tình phất phất áo khoác của hắn trong tay, đuổi theo: “Hành lý của tôi! Lôi Tuấn Vũ… Dừng xe! Hành lý của tôi!”
Một chiếc xe tải lớn từ đằng sau lao đến, trong nháy mắt đâm vào Tử Tình đang vung chiếc áo, Tử Tình thuận thế bị đâm văng đi…

Chương 124: Ngày 23 tháng 1 – Kiều Chi Ảnh
Kiều Chi Ảnh đứng ở giữa quảng trường âm nhạc, mái tóc dài tung bay trong gió. Đôi mắt đeo kính đen tựa hồ như muốn thông qua tầng kính đen kia nhìn thấu tâm linh của con người.
Lôi Tuấn Vũ phanh gấp xe lại cực nhanh. Hắn vội vàng xuống xe, đứng cạnh xe nhìn Kiều Chi Ảnh. Những người đi gần hắn sẽ phát hiện vệt nước mắt còn chưa khô trên mặt hắn.
Kiều Chi Ảnh nhìn ngắm người đàn ông cách đó không xa. Năm năm trời, hắn vẫn anh tuấn soái khí như trước. Thân hình cao lớn là thứ mà cô ta thường xuyên mơ tưởng đến khi ở bên Mỹ. Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người hắn, ngược lại lại có hương vị của người đàn ông trưởng thành.
Cô ta từ từ gỡ kính ra, cười tươi như hoa nở, giống như mình chưa từng bỏ đi vậy.
Lôi Tuấn Vũ mặt mày có phần dúm dó, hắn không dám tin người con gái đã biến mất năm năm trời lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Năm năm trước, hắn chưa bao giờ biết mình có thể nhớ cô nhường nào. Đến lúc này khi đã nhìn thấy cô, hắn vẫn nhớ, nhớ mùi vị của cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ nụ hôn của cô, nhớ tất cả tất cả của cô…
Hắn bất động, cô ta cũng yên lặng. Hai người cứ thế nhìn nhau.
Cuối cùng, Kiều Chi Ảnh cử động trước, cô đong đưa eo hông, chậm rãi đi đến gần hắn, ngẩng đầu lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, tươi cười như trước: “Vũ, em đã trở về!”
Hắn không hỏi cô tại sao, càng không muốn biết. Vì thế hắn mãnh liệt hôn lên môi cô, bá đạo hôn điên cuồng, hai cánh môi mềm mại kia làm trái tim hắn run rẩy. Hắn điên cuồng ôm chặt lấy cô, ôm lấy lưng cô, ôm lấy cánh tay cô, cảm giác thật sự được sự tồn tại của cô.
“Vũ, anh thật hư đốn! Làm người ta không thở được rồi nè!” Kiều Chi Ảnh thở gấp, nũng nịu đánh yêu lên vai Tuấn Vũ, giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy. Cô biết, Lôi Tuấn Vũ không chịu nổi sự nũng nịu của cô. Hắn từng nói rằng, nếu ngày nào cô cũng nói chuyện với hắn như vậy, thì hắn sẽ đêm đêm sênh ca, tinh tận nhân vong!
“Ảnh… Ảnh của anh! Tình yêu của anh!” Lôi Tuấn Vũ dựa đầu vào trán Kiều Chi Ảnh, không ngừng mút mát môi cô, gọi tên cô từng tiếng từng tiếng một. Nụ hôn giống năm năm trở về trước, tiếng yêu giống như năm năm về trước. Hắn vẫn là hắn, cô vẫn làm cho hắn động tâm như vậy…
“Được rồi, người ta lạnh quá đi!” Kiều Chi Ảnh ý đồ dời sự chú ý của hắn đi, cô ta sợ hắn kích động lên, muốn cô ngay giữa quảng trường này.
Đối với mị lực của bản thân, Kiều Chi Ảnh cực kỳ có tự tin. Trước cũng vậy, giờ cũng vậy, tương lại cũng như vậy! Đặc biệt khi đối tượng là Lôi Tuấn Vũ.
“Lạnh à? Trời ạ! Đáng chết! Mau mặc vào!” Lôi Tuấn Vũ lập tức cởi áo ngoài ra choàng lên người cô ta. Trời mới biết, hắn lái xe nên vốn đã mặc không nhiều, cởi nốt cái áo này ra thì chỉ còn lại một cái áo sơ mi mỏng!
Kiều Chi Ảnh khoác chiếc áo rộng thùng thình vào, đẩy Tuấn Vũ ra, đi thẳng lên xe. Đây là hình thức họ ở chung năm năm trước. Cô ta vẫn luôn được hắn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Lôi Tuấn Vũ khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, đi theo cô ta lên xe. Sự kích động và kinh hỉ trong lần gặp lại này vẫn đang nhộn nhạo trong lòng hắn.
Xe lái băng băng trên đường quốc lộ, không có mục đích. Bởi vì Lôi Tuấn Vũ biết Kiều Chi Ảnh thích nhất hắn ở khoản xe cộ, thích nhất là hắn phóng như bay trên đường quốc lộ, mà cô thì an vị trong xe, hưởng thụ thế giới hai người. Cô từng nói, tư thế lái xe của hắn rất đẹp trai, hắn lái xe càng nhanh thì cô càng có cảm giác an toàn. Giống như hai người đang xuyên qua chín tầng mây vậy.
“Vũ, tại sao không hỏi?” Kiều Chi Ảnh nghiêng đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ bên cạnh, giống như một vị hoàng tử trong thần thoại Hy Lạp.
Lôi Tuấn Vũ mắt nhìn về phía trước, xe đang chạy với tốc độ kinh người. Hắn biết Kiều Chi Ảnh thích loại tốc độ này. “Có bỏ đi nữa không?”
“Ha, không nhất định.” Kiều Chi Ảnh cười khẽ.
“Két!!!” một tiếng, Lôi Tuấn Vũ hơi lệch tay lái, tiếp đó tốc độ chậm dần.
Kiều Chi Ảnh cười càng cuồng vọng hơn, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Nhìn biểu hiện của anh kìa!”
Lôi Tuấn Vũ cũng cười, nói rõ từng tiếng: “Không bao giờ để em đi nữa! Ngồi vững nhé!” Thế là chiếc xe phi cực nhanh, nụ cười của Lôi Tuấn Vũ còn đọng lại mãi trên môi.
Kiều Chi Ảnh liếc mắt nhìn hắn, hắn vẫn thu hút cô như vậy, xuất sắc đến nỗi làm cho cô phát cuồng. Tại sao hắn không hỏi cô, năm năm trước đã đi đâu? Tại sao không hỏi, năm năm trước tại sao cô lại bỏ đi?
Mà Kiều Chi Ảnh cũng nghe nói hắn đã kết hôn rồi, hắn lại nói như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ ly hôn sao? Lần này mình về, thật sự có thể có được tình yêu của hắn một lần nữa sao? Nếu năm năm trước, hắn lựa chọn kết hôn với cô, thì sao cô lại bỏ đi cho được? Tại sao lại bỏ đi cùng tên Cổ Dương kia? Không được, Lôi Tuấn Vũ là của cô! Cô sao có thể cho phép hắn cưới vợ, mà người đàn bà đó không phải là cô? Nếu hắn kết hôn thì đối tượng chỉ có thể là cô!
Hắn không đưa cô về nhà mà đến một khách sạn năm sao.
“Vũ? Anh biết là em không thích chỗ này mà.” Thứ mà Kiều Chi Ảnh không thích nhất chính là khách sạn. Nếu đàn ông mang ngươi đến khách sạn, cho thấy hắn căn bản là không coi trọng ngươi. Năm năm trước, hắn chưa bao giờ đưa cô đến chỗ này.
“Gấp gáp quá, anh chưa chuẩn bị được. Ảnh, em ráng chịu một chút. Muộn nhất là ngày mai anh sẽ tặng em một căn biệt thự.” Lôi Tuấn Vũ ôm lấy bờ vai cô, ánh mắt tràn đầy vẻ xin lỗi và sủng ái. Hắn không thể đưa cô về chỗ hắn được. Cô không giống như những cô gái kia. Hắn phải cho cô một căn nhà, một căn nhà ổn định. Hắn sẽ lập tức dặn dò thuộc hạ, mua một căn biệt thự, an bài xong sẽ đưa cô đến ở.
Lần này hắn nhất định sẽ không để cô bỏ đi nữa!
“Anh có phải đang ghét bỏ em không?” Kiều Chi Ảnh đẩy Lôi Tuấn Vũ ra, xoay lưng lại phía hắn. Chỉ chốc lát sau, hai bả vai cô ta đã run run lên.
Lôi Tuấn Vũ lập tức thất kinh, hắn vội đi lên trước, choàng tay ôm lấy vai cô, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô ta, đau lòng nói: “Ảnh, em… Chết tiệt! Sao em lại nghĩ như vậy? Sao anh có thể ghét bỏ em được?”
“Vũ, năm năm trước, em…” Kiều Chi Ảnh muốn nói lại thôi, khóc càng dữ.
Lôi Tuấn Vũ lập tức ngăn cô ta lại: “Không cần nhắc đến nữa! Ảnh! Không quan trọng nữa! Cái gì cũng đều không quan trọng nữa! Chỉ cần em trở về là tốt rồi!”
“Không! Em phải nói! Em phải nói!” Kiều Chi Ảnh ra sức lắc đầu lia lịa: “Vũ, là hắn, hắn đã cưỡng bức em! Em không có cách nào, em không có mặt mũi nào gặp lại anh! Hắn, Cổ Dương! Hắn là đồ cầm thú! Hắn đã cưỡng bức em!”
Lôi Tuấn Vũ vừa nghe thì giống như sét đánh ngang tai, hắn kinh ngạc mở to hai mắt! Hắn? Cổ Dương? Cưỡng bức?
Shit! Tên khốn Cổ Dương! Mẹ nó chứ, nó dám cưỡng bức Kiều Chi Ảnh sao? Nó nói là nó đưa cô ấy đi! Chẳng lẽ không phải là cô ấy tự nguyện hay sao? Đáng chết mà!
“Em nói cái gì? Ảnh? Em nói lại lần nữa xem?” Lôi Tuấn Vũ nắm lấy bả vai Kiều Chi Ảnh.
“Là hắn, Cổ Dương, hắn cưỡng bức em! Huhu…” Kiều Chi Ảnh khóc cực kì bi thương, nhào vào lòng Lôi Tuấn Vũ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui