Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )


Chương 133: Ngày 25 tháng 1 – Mất trí nhớ
Lãnh Tử Tình hỏi: “Có gương không ạ?”
Cô y tá hoài nghi nhìn Lãnh Tử Tình, lập tức lấy gương đến: “Lãnh tiểu thư, mặt cô không bị trầy xước gì, đúng là kỳ tích mà! Cánh tay thì chỉ bị xây xát rất nhỏ thôi!”
Cô y tá đó nghĩ rằng Lãnh Tử Tình muốn xem xét vết thương của mình, trong tình huống bình thường thì phụ nữ đều khá chú trọng khuôn mặt!
Lãnh Tử Tình soi gương, nhìn thấy người con gái giống bức ảnh trong tờ đăng ký kết hôn như đúc. Cô giật giật khoé môi, thì người con gái trong gương cũng giật giật khoé môi. Xem ra đúng là mình rồi. Nhưng sao cô lại không thể nhớ ra chuyện gì nhỉ? Sao cô lại bị xe đâm vậy? Nhà cô ở đâu? Cô đang làm nghề gì?
Nhìn Lãnh Tử Tình nhíu chặt mày lại, bác sĩ Lâm cười nói: “Được rồi, tiểu thư, cô còn có yêu cầu gì không?”
Lãnh Tử Tình nhìn anh lắc đầu.
“Tốt lắm, vậy cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi nghĩ ngày mai người nhà của cô sẽ tới đây. Phương thức liên lạc, nghề nghiệp và những thông tin cơ bản của cô có thể cho tôi biết được không, tôi phải bổ sung hoàn thiện hồ sơ bệnh án.” Bác sĩ Lâm máy móc nhắc nhở cô. Vì lúc cô đến đang hôn mê, những thông tin cơ bản này đều chưa điền được. Chỉ viết tên cô – Lãnh Tử Tình.
“Tôi… Tôi… Ờ…” Lãnh Tử Tình cố gắng nhớ lại, sau đó nhăn mày, cô tên là gì ý nhỉ? À, đúng rồi, Lãnh Tử Tình. Cô sao lại không nhớ ra được chút gì, cái tên thật xa lạ! Cô là ai? Nhà cô ở đâu? Đầu óc cô một mảnh trắng xoá.
“Thật xin lỗi, bác sĩ Lâm, tôi không biết.” Lãnh Tử Tình gõ gõ vào đầu mình, thở dài nói.
Bác sĩ Lâm đột nhiên nhăn mày, anh bắt đầu nhìn kỹ Lãnh Tử Tình, cẩn thận hỏi: “Lãnh tiểu thư, cô nói không biết là có ý gì?”
Lãnh Tử Tình lắc lắc đầu trả lời: “Thật xin lỗi, bác sĩ Lâm, tôi hiện tại đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không biết. Tôi tên là Lãnh Tử Tình, cũng là vừa mới nhìn giấy kết hôn mới xác định được. Những điều anh muốn biết, tôi hoàn toàn không thể nhớ ra điều gì!”
“Không thể nhớ ra điều gì sao?” Bác sĩ Lâm đột nhiên cảnh giác! Lẽ nào cô Lãnh Tử Tình này bị mất trí nhớ sao? Sao mình lại có thể sơ ý như vậy! Anh đã hành nghề y nhiều năm như vậy rồi, tự nhận tư chất của mình rất cao, sự cố lần này anh đã làm kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân này, anh ta còn chúc mừng người bệnh mệnh lớn, không có trở ngại gì. Nhưng sao lại có thể bỏ qua vấn đề não bộ chứ?
Bác sĩ Lâm nhíu chặt mày phát tiết sự buồn bực trong lòng: “Tiểu Trương, thông báo với bác sĩ Lý, chụp CT não bộ cho Lãnh tiểu thư đây, tôi muốn có báo cáo sớm nhất!”
Lâm Quân phẫn uất bỏ đi, lưu loát dặn dò y tá sau lưng. Việc an ủi bệnh nhân sẽ giao cho y tá, còn bản thân anh phải tìm nơi để bình tĩnh lại. Có phải cuộc sống gần đây có sức ép quá lớn nên mới gây sơ xuất trong công việc thế này chăng? Loại trạng thái này sao có thể?!
Lãnh Tử Tình nhìn biểu tình của bác sĩ Lâm, bộ dạng cô như lọt trong sương mù vậy. Cô có trách móc gì anh ta đâu chứ? Cúi đầu xuống nhìn giấy đăng ký kết hôn kia, nhìn người con trai cực kỳ cao lớn tuấn tú đứng cạnh mình kia. Anh tuấn tiêu sái như vậy, thật sự là chồng cô sao? Bọn họ kết hôn như thế nào? Yêu đến thấu xương sao? Ngón tay cô sờ lên khuôn mặt của Lôi Tuấn Vũ trong ảnh, ánh mắt thâm thuý kia của hắn dường như nhìn thẳng vào trong tim cô, trong nháy mắt làm tim cô nổi sóng.
Trời ơi! Đau quá! Lãnh Tử Tình bất giác ôm lấy ngực. Cái miệng của hắn tựa hồ cười khẩy, cực kỳ châm chọc, đang cười nhạo cô bị mất trí nhớ sao?
Hai người họ tại sao không đứng dựa đầu vào nhau? Đều đứng thẳng quay mặt ra phía trước, nhìn thế nào cũng không ra cảm giác ôm ấp vậy?
Lãnh Tử Tình không khỏi có chút nôn nóng được gặp hắn. Chồng của cô. Cô muốn biết chuyện của bọn họ, hắn có yêu cô không?
Nhìn vào ngày tháng trong giấy kết hôn, là ngày 1 tháng 1. Bọn họ đã kết hôn bao lâu? Mấy năm rồi? Cô vội vàng nhìn xuống cổ tay, có đồng hồ, nhưng lại đeo trên tay đang truyền nước biển. Vì thế cô ngẩng đầu lên hỏi y tá: “ Cô y tá ơi, xin hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Cô y tá tỏ vẻ thông cảm nhìn mặt Lãnh Tử Tình, nhỏ nhẹ trả lời: “Hôm nay là ngày 25 tháng 1, tiểu thư mới cưới chắc còn chưa đầy một tháng.”
“Vậy, lúc đó xung quanh tôi không có ai khác sao?” Lãnh Tử Tình truy vấn.
Cô y tá lắc lắc đầu đáp: “Không có, cô một mình đi trên đường. Cô thật sự không nhớ rõ điều gì sao?”
Lãnh Tử Tình cười khổ lắc đầu. Loại chuyện này chẳng lẽ cô còn muốn nói dối sao? Có ích lợi gì chứ?
Cô y tá lập tức an ủi nói: “Lãnh tiểu thư đừng sốt ruột, có thể là do tai nạn xe, hiện giờ thân thể cô còn suy yếu, chắc chắn qua một vài ngày nữa lập tức sẽ nhớ lại thôi.”
Lãnh Tử Tình cười cười, cô y tá này tuy làm công tác hộ lý nhưng rất biết an ủi người khác. “Cảm ơn cô!”
Lúc này sự động viên đối với Lãnh Tử Tình mà nói là cực kỳ cần thiết. Đối với một người, đột nhiên không nhớ rõ bất cứ điều gì thật sự là rất khủng khiếp. Lãnh Tử Tình hít sâu vào một hơi, cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ nổi thứ gì.
Cô đành phải đầu hàng! Ngày mai, đúng rồi! Ngày mai chồng cô đến rồi, mọi thứ chẳng phải sẽ đều rõ ràng cả sao? Đột nhiên cô chờ mong ngày mai đến nhanh hơn chút.
“Giường 18, Lãnh Tử Tình, chuẩn bị chụp CT!” Cô y tá đứng ở cửa hô to.
“Vâng, xin chờ 10 phút!” Cô y tá đứng cạnh Lãnh Tử Tình nhìn bình truyền dịch đáp: “Lãnh tiểu thư, sắp truyền xong rồi. Chút nữa chúng ta đi chụp CT não bộ. Yên tâm đi! Bác sĩ Lâm rất có kinh nghiệm về phương diện này.”
“Vâng.” Lãnh Tử Tình cũng cười cười. Cô biết cô y tá này thật sự quan tâm đến cô, ánh mắt chân thành đó cô có thể tự mình cảm nhận được.
Hiện giờ mình định làm gì nhỉ? Di động, đúng rồi! Di động của mình đâu? Bên trong chắc chắn có thông tin.
“Cô y tá ơi, xin hỏi trên người tôi còn thứ gì khác không, ví dụ như di động gì đó?” Lãnh Tử Tình hỏi.
Cô y tá bất lực lắc đầu: “Thật xin lỗi, Lãnh tiểu thư, không có! Trên người cô chỉ có giấy đăng ký kết hôn và thẻ tín dụng thôi. Đúng rồi, còn có áo vest nam này nữa!”
Cô y tá đem chiếc áo vest kia tới.
“Cảm ơn cô!” Lãnh Tử Tình sờ vào chất liệu của chiếc áo, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu. Chồng cô chắc hẳn là người có rất nhiều tiền.
Nhìn lại quần áo trên người mình, là đồng phục bệnh nhân. Bên cạnh ghế có một bộ quần áo, vừa nhìn là biết cũng là hàng hiệu. Nói vậy thì mức sống của cô hẳn là không tồi.
“Được rồi, Lãnh tiểu thư, cô nghỉ ngơi vài phút rồi chúng ta đi chụp CT!” Cô y tá thuần thục rút kim tiêm trên cánh tay Lãnh Tử Tình ra, rịt bông băng vào vết tiêm cho Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa tuyết đang bay lượn ngoài trời, tuyết đang rơi! Ha ha, tuyết mùa đông, cô thích! Cô càng ngày càng hiếu kỳ đối với bản thân mình! Cô có chút nôn nóng không thể chờ được đến lúc nhìn thấy chồng cô!

Chương 134: Ngày 26 tháng 1 – Hắn đã qua đời?
Lâm Quân nhìn tấm phim chụp CT của Lãnh Tử Tình, không khỏi nhăn mặt. Bề ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì. Vậy có thể là do cô bị va chạm mạnh nên bị mất trí nhớ nhất thời. Hẳn là không có trở ngại gì lớn, cũng sẽ không bị mất trí nhớ quá lâu.
“Bác sĩ Lâm, có vấn đề gì không ạ?” Lãnh Tử Tình đã có thể tự xuống giường, nhưng vẫn phải chống gậy, chân cô vẫn đang bó thạch cao cứng ngắc.
“Ồ, không có vấn đề gì. Kết quả CT não bộ của cô không có gì bất thường. Có thể là do va chạm nên não bộ nhất thời bị thiếu dưỡng khí, tạo thành chứng mất trí nhớ tạm thời. Tôi tin là sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi.” Lâm Quân mỉm cười giải thích với Lãnh Tử Tình. Trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cuộc sống của anh làm ảnh hưởng đến công việc chứ, cũng may là bệnh nhân này không có gì bất thường.
“Ồ, vậy cảm ơn bác sĩ Lâm.” Lãnh Tử Tình gật đầu, sau đó chống gậy khập khiễng đi về phòng bệnh của mình.

“Ở đâu? Phòng nào?” Kiều Chi Ảnh đi từng phòng bệnh hỏi thăm, “Xin hỏi có bệnh nhân nào tên là Lãnh Tử Tình không ạ?”
Hỏi vài phòng bệnh đều không có, Kiều Chi Ảnh vội vàng đuổi theo một cô y tá để hỏi. Lãnh Tử Tình đang cố gắng đi trong hành lang thì đột ngột bị huých vào, ngã sấp mặt xuống.
“Ai da! Thật xin lỗi!” Kiều Chi Ảnh vội vàng nâng người con gái đang chống gậy dậy, áy náy xin lỗi. Cô ta liếc nhìn cô gái chống gậy này.
Mà Lãnh Tử Tình chỉnh lại tư thế đứng, cười cười, coi như để đáp lễ. Nhìn người con gái lỗ mãng đó đi khỏi rồi cô vội vàng lần theo tường mà đi.
Sáng sớm Lãnh Tử Tình đã thức dậy, cô đang đợi chồng mình đến. Nhưng hiện đã là 9 giờ sáng, chồng cô vẫn còn chưa tới. Cô nghĩ có nên đến phòng y tá nhờ bọn họ tra giúp số điện thoại của anh ấy không? Một mình đối diện với những sự vật xa lại này thật là lúng túng không biết phải làm sao cho đúng. Tuy rằng không phải quá sợ hãi, nhưng cảm giác không biết mình là ai thật sự không dễ chịu gì.
Kiều Chi Ảnh ở phòng y tá rốt cuộc cũng biết được Lãnh Tử Tình đang ở giường số 18, vì thế cô ta vội vàng chạy qua.
Lãnh Tử Tình còn đang bước từng bước một trong hành làng thì chợt nghe cô y tá đứng ở cửa phòng bệnh gọi cô: “Lãnh Tử Tình, Lãnh tiểu thư, bạn cô đến thăm cô này!”
Vừa nghe đến có người tới thăm, Lãnh Tử Tình kích động chạy cà nhắc đến phòng bệnh của mình. Là hắn sao? Là chồng cô sao? Sao cô vừa ở hành lang mà không nhìn thấy hắn?
Vội vàng trở về phòng bệnh, Lãnh Tử Tình có chút thở hổn hển. Cô bước vào phòng nhưng không nhìn thấy người con trai nào mà lại nhìn thấy cô gái đã đụng phải cô trên hành lang vừa nãy.
Kiều Chi Ảnh nhìn thấy Lãnh Tử Tình khập khiễng đi vào thì đầu tiên là ngây người ra, không ngờ người con gái cô ta vừa đụng phải lại là Lãnh Tử Tình, chết tiệt! Như vậy cô ta thật là bị động quá!
“Tử Tình? Tử Tình? Thật sự là bạn sao?” Kiều Chi Ảnh nháy mắt liền kích động xông tới đỡ lấy Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình cẩn thận nhìn cô ta, lúc nãy chẳng phải cô vừa mới đụng phải cô ta sao? Sao lại kích động như vậy? Cô ta là…
“Tử Tình, bạn không nhận ra mình sao? Mình là Tiểu Ảnh đây! Mình là bạn tốt nhất của bạn đây… Tiểu Ảnh đây mà!” Kiều Chi Ảnh nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, nhiệt thành nói, xúc động đến mức lại ôm lấy cô rất là thân thiết.
Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, thật không? Hoá ra là bạn tốt của cô tới! Không phải nói là liên hệ với chồng cô sao? Sao chồng không tới mà bạn tốt lại tới?
Lãnh Tử Tình bất động thanh sắc quan sát khắp người Kiều Chi Ảnh, là đại mỹ nữ nha! Nhìn bộ dáng nhiệt tình với mình như vậy, nhất định là nhìn thấy mình thì rất vui vẻ! Thế nhưng… hiện giờ chẳng phải mình bị tai nạn xe sao? Sao cô ta không hỏi thương thế của mình mà lại vui vẻ như vậy?
Kiều Chi Ảnh một phút trước biết được chuyện Lãnh Tử Tình bị mất trí nhớ từ miệng của y tá, đầu óc đã nhanh chóng xoay ra chủ ý giả làm bạn tốt của Lãnh Tử Tình. Đúng! Tuyệt đối không thể để Lãnh Tử Tình gặp lại Lôi Tuấn Vũ được, hiện giờ cô ta đang mất trí nhớ, vậy không phải là rất tốt hay sao? Thật sự là ông trời có mắt mà! Kiều Chi Ảnh cô thật đúng là may mắn nha!
Nhiệt tình hàn huyên vài câu, Kiều Chi Ảnh đột nhiên phát hiện Lãnh Tử Tình đi đứng không tiện, đúng rồi, cô ta bị tai nạn xe mà! Là bạn tốt thì có phải là không nên hưng phấn như vậy chăng?
Vì thế, Kiều Chi Ảnh lập tức đỡ Lãnh Tử Tình ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tử Tình, bạn bị tai nạn xe đúng không? Mau để mình xem xem, có nghiêm trọng lắm không?”
Lúc này, Lãnh Tử Tình mới cảm giác được một tia ấm áp, cười lắc đầu nói: “Đừng lo, không có trở ngại gì lớn. Haizzz, Tiểu… Tiểu Ảnh, phải không? Mình… mình mất trí nhớ, bạn xem, mình cái gì cũng không nhớ rõ…”
“Cái gì?! Bạn nói cái gì?! Bạn bị mất trí nhớ sao? Cái gì cũng không nhớ rõ sao? Thật vậy à?” Kiều Chi Ảnh tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Vậy, mình là Tiểu Ảnh chắc bạn sẽ không quên chứ?”
Kiều Chi Ảnh khoa trương chỉ vào mũi mình, trợn to mắt lên nhìn Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình nhìn cô ta, cố gắng nghĩ ngợi, rồi lại lắc lắc đầu. Cô ngay cả chính mình là ai còn không nhớ rõ, huống chi là Tiểu Ảnh trước mặt mình! Nhìn thấy cô ta vẫn rất xa lạ như cũ, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có.
“Trời ơi, tại sao có thể như vậy? Bạn bị mất trí nhớ sao? Ông trời thật là bất công quá đi… Ô ô ô…” Kiều Chi Ảnh đột nhiên xông tới ôm chầm Lãnh Tử Tình khóc nức nở.
Lãnh Tử Tình bị tiếng khóc của cô ta doạ đến tay chân luống cuống, bọn họ xem ra giao tình rất tốt, nếu không tại sao khi biết mình bị mất trí nhớ đến cô còn không khóc mà Tiểu Ảnh này lại khóc nức nở đầm đìa vậy. Trong lòng bỗng cảm thấy chua sót. Đối với Tiểu Ảnh này cũng không khỏi tăng lên chút hảo cảm.
Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Ảnh an ủi: “Đừng khóc, Tiểu Ảnh, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, có thể do não bộ thiếu dưỡng khí, sẽ rất mau khôi phục lại thôi!”
“Cái gì? Rất mau sẽ khôi phục lại sao?” Kiều Chi Ảnh kích động ngẩng phắt đầu lên, đột ngột cao giọng the thé nói. Rất mau là vào lúc nào? Mau đến thế nào?
Thấy bộ dáng giật mình của cô ta, Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày, sao vậy? Chẳng lẽ cô ấy không muốn mình khôi phục trí nhớ sao?!
Kiều Chi Ảnh lập tức nhận ra mình có chút thất thố, vội lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, mím mím môi, sâu sắc nói: “Tử Tình, số bạn khổ quá! Mới cưới mà chồng đã qua đời rồi, giờ lại… lại bị tai nạn xe… còn mất trí nhớ… Trời ơi! Tại sao ông trời lại đối xử với bạn như thế?” Tiếng khóc nức nở làm ruột gan người ta như đứt thành từng khúc ruột.
Lãnh Tử Tình vốn dĩ không đến nỗi quá xúc động, nhưng nhìn Kiều Chi Ảnh khóc lóc thảm thương như vậy thì cũng bắt đầu sinh ra thương cảm cho chính mình, sống mũi cay cay. Nhưng cho dù cô có thương cảm đến mức nào thì cũng không thể rơi nước mắt được. Cô thật hoài nghi có phải tuyến lệ của mình có vấn đề rồi không?
Không đúng, cái gì qua đời rồi? Cô ấy vừa nói cái gì?
Lãnh Tử Tình đột nhiên cả kinh, cô sao lại vừa nghe thấy người bạn này nói là chồng cô làm sao đó?
“Tiểu Ảnh, bạn nói cái gì? Chồng mình… qua đời rồi?” Lãnh Tử Tình trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Kiều Chi Ảnh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui