Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân )

Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) - Chương 175 - 176
Chương 175: Ngày 31 tháng 1: Đồ Đằng Cổ Đạo 
Bất tri bất giác, hướng dẫn viên A Văn đã thông báo cho mọi người chuẩn bị rời thuyền.
Mọi người đầy mong chờ, được xuất phát đi đến "Đồ Đằng Cổ Đạo" tràn ngập phong thái bộ lạc.
Đồ Đằng Cổ Đạo nằm trong "Mười dặm hành lang tranh vẽ" nổi tiếng của huyện Dương Sóc thành phố Quế Lâm. Theo hướng dẫn viên A Văn giới thiệu, nơi này ngoài trưng bày đồ đá, đồ gốm, cột Đồ Đằng tự nhiên, cung nỏ cổ, còn có hơn 30 người dân tộc Chân Bì da đen. Người nguyên thủy Chân Bì là tộc người cổ xưa nhất từ thời nguyên thủy đã sinh sống ở khu vực Quảng Tây. Mà Đồ Đằng Cổ Đạo là nơi bảo tồn văn hóa Chân Bì bao gồm chỗ ở, sinh hoạt, tôn giáo, săn bắn của họ.
Nghĩ đến có thể tiếp xúc gần gũi với những người nguyên thủy chỉ mặc da thú, mọi người đều tràn ngập mong chờ.
Đoàn người xuống xe liền đi tới trước một túp lều tranh.
Lãnh Tử Tình tỉ mỉ quan sát lối vào tượng trưng cho Đồ Đằng Cổ Đạo này. Nơi này là một túp lều tranh ba tầng. Dường như cửa làm bằng thanh trúc, mỗi tầng đều lợp cỏ, hai bên hiên đều có hai cái sừng vươn lên cao, nhìn rất giống sừng trâu. Giữa mỗi tầng đều có một bánh xe màu vàng, rất giống bánh xe Phật giáo. Bốn chữ Đồ Đằng Cổ Đạo lớn được treo ở trên mái hiên của tầng thấp nhất. Toàn bộ túp lều mang lại cho người ta cảm giác thần bí.
Hướng dẫn viên A Văn nói với mọi người một số điểm cần chú ý, để mọi người đi sát vào nhau, nhất định không được tụt lại phía sau, cũng không được cười nhạo bọn họ, khi người Chân Bì ở đây chào hỏi bọn họ, mọi người cũng phải mô phỏng theo động tác của người Chân Bì, đáp lễ v. v. . .
Trong lòng Lãnh Tử Tình đột nhiên hưng phấn lạ thường, có chút khẩn trương muốn tiến ngay vào địa giới thần bí này!
Cuối cùng, mọi người đến một con đường nhỏ quanh co, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nơi giống như là cửa lớn. Những tảng đá cao lớn sừng sững. Bên trên có Đồ Đằng gì đó Lãnh Tử Tình không mấy để ý, chỉ nhớ trên bức tường bên phải có treo một cái đầu trâu. Trang trí y hệt như cái đầu trâu thường ngay hay nhìn thấy ở chợ.
Mà lúc này hấp dẫn cô nhất chính là hai người Chân Bì đầu tóc bù xù đứng hai bên cửa đá lớn. Màu da của họ là màu đồng cổ, trên mặt không biết vẽ những hoa văn gì, khiến cho tướng mạo vốn đã rất nguyên thủy lại càng thêm gần với tự nhiên. Bọn họ chỉ mặc áo và khố giống như da báo, hai chân để trần. Trên tay một người trong đó còn cầm thứ đồ giống như là giáo có tua rua đỏ, bộ ngực trần khoe làn da nâu đỏ, dường như đã phơi cả ngày dưới ánh nắng chói chang.
Không đợi Lãnh Tử Tình nhìn rõ, thì đã nghe thấy bọn họ đột nhiên đặt một tay lên miệng, vỗ vỗ liên tục, phát ra tiếng "Oa oa oa, oa oa oa" .
Hồ đẹp trai và An Lạc Nhi đi đầu phản ứng lại đầu tiên, vội vàng cũng học theo bộ dạng của bọn họ, đặt tay lên miệng, kêu oa oa oa. Mọi người cũng nhất thời phản ứng lại, thế là cả con đường liền vang lên những tiếng kêu oa oa, trao đổi tình hữu hảo và lòng nhiệt tình.
Hai người canh cửa kia cười vui vẻ, vô cùng thân thiện, hướng về mọi người gật gật đầu. Dường như là biểu đạt sự cho phép với mọi người. Vì thế đoàn người liền thận trọng bước vào "Đồ Đằng Cổ Đạo" , bước vào cái gọi là cuộc sống nguyên thủy "hoang dã" .
Xung quanh nơi này đều là cây cối xanh um cao ngất, có loài cây còn nở hoa rất đẹp, giống như là chốn đào nguyên ngoại thế.
Lãnh Tử Tình tiến chầm chậm từng bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn những bông hoa xinh đẹp đó, giống như cô cũng vì sự thần bí này mà có thêm chút hoang dã. Trái tim đập rộn ràng như thể có chút kích động vì nhìn thấy cảnh đẹp, cô vội vàng lấy máy ảnh ra, chụp lại hình ảnh của những bụi hoa.
"Ấy, cẩn thận!" Đột nhiên, một cánh tay kéo Lãnh Tử Tình lại.
Lãnh Tử Tình vừa ngẩng đầu mới phát hiện mình chỉ để ý ngắm phong cảnh, suýt chút nữa thì đụng đầu một cành cây vươn ra.
Quay đầu hướng về phía cánh tay đưa ra giúp cô nở nụ cười: "Cám ơn!" Định thần nhìn lại, không hề nghi ngờ, là Thời Kính Nhiên!
"Em đi đường xưa nay đều không nhìn xuống dưới chân sao?" Giọng nói của Thời Kính Nhiên rất dịu dàng, thanh âm không lớn, chỉ hai người bọn họ có thể nghe được.
"Hả?" Lãnh Tử Tình không hiểu gì cả, cái này có liên quan gì đến dưới chân chứ? !
Cô cúi đầu, ông trời ơi! Nhìn xem cô đi đến tận đâu? ! Rõ ràng là có đường đi, hai chân cô lại dẫm trên bùn đất, đã lệch khỏi đường đến hơn nửa mét rồi, nếu còn đi tiếp, e là sẽ đi vào lùm cây rồi!
Xấu hổ vội vàng trở lại đường đi, Lãnh Tử Tình liên tục nói cảm ơn.
"Em phải bám sát vào, người ở đây rất nguyên thủy đấy. Nếu nhìn trúng em, em có thể sẽ bị giữ lại đấy!" Thời Kính Nhiên cười thâm sâu nói.
Lãnh Tử Tình đột nhiên máu nóng tuôn trào, trêu đùa nói: "Nhưng mà A Văn vừa nãy rõ ràng có nói, đàn ông tới nơi này có vẻ được ưa thích đấy! Nếu phải giữ lại, thì chính anh có vẻ thích hợp."
"Ha ha, phải không? Nói như vậy tôi ở trong mắt em vẫn là có vẻ ưa nhìn sao? !" Thời Kính Nhiên không chút che giấu nhiệt tình trong mắt.
Lãnh Tử Tình lờ đi. Chỉ lo nói chuyện, không chú ý dòng người phía trước đã dừng lại, Lãnh Tử Tình lại suýt chút nữa đụng phải Doãn Thiến ở phía trước, được Thời Kính Nhiên đúng lúc giữ lại.
"Này! Người đẹp! Em dường như đi đường rất không để tâm nha!" Thời Kính Nhiên khẽ cười nói.
"Tôi. . ." Lãnh Tử Tình thực là không còn lời nào để nói. Còn không phải là do anh ta liên tục nói chuyện với cô, còn phóng ra ánh mắt thần bí như vậy, cô trốn tránh thật là vất vả! Nếu không, chính mình sao có thể ngốc nghếch đến vậy? ! Tong đầu lại có một dây thần kinh đang nhắc nhở cô, lẽ nào cô vẫn luôn tùy tiện như vậy? !
Không để ý tới anh ta nữa! Dừng lại làm gì vậy? Lãnh Tử Tình tò mò nhìn xung quanh. Người phía trước hình như từng người một đều bị người Chân Bì ngăn lại, vẽ cái gì đó lên mặt họ.
Hướng dẫn viên A Văn vội vàng giải thích cho mọi người còn đang ngơ ngác, nói đây là sự chúc phúc của bọn họ, dùng phương thức này để biểu đạt sự thân thiện đối với những người bước vào thế giới của bọn họ.
Ha ha, dù sao cũng đã đi vào rồi! Cũng chỉ có thể để mặc người ta xâm lược! Mọi người đều cẩn thận tiếp nhận lễ rửa tội nguyên thủy này.
Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy trên mặt mình lành lạnh, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh đèn sáng chói trên núi, ồ? Còn có cả chụp ảnh nữa! Ha ha, sự kết hợp giữa nguyên thủy và hiện đại này, dường như là có thêm chút hương vị thương mại.
Nhìn những vệt màu trên mặt, nghe nói còn không được lập tức lau đi! Nếu lau đi, những người Chân Bì này sẽ không vui đâu!
Đi đến nơi này, dường như càng gần hơn nữa với cuộc sống của bọn họ. Xuyên qua đoàn người, Lãnh Tử Tình nhìn thấy dưới mấy cây cọ, trên những cột Đồ Đằng muôn hình muôn dạng đều có khắc những vẻ mặt khác nhau, vô cùng phong phú. Trên một chiếc ghế ở giữa, có một cô gái đang ngồi. Da cô ta cũng là màu đồng cổ, mặc y phục da báo như những người Chân Bì kia, hai tay khoanh trước ngực. Trên đầu cô đội một vòng hoa tươi và rất nhiều lông vũ dài, phong thái trang nghiêm tỏa ra khí chất vương giả.
Hóa ra cô ta chính là nữ vương của bộ lạc! Lãnh Tử Tình tỉ mỉ quan sát cô ta. Đôi mắt của cô ta rất to, rất đẹp. . .

Chương 176: Ngày 31 tháng 1: Ai bị trêu đùa? 
Hóa ra cô ta chính là nữ vương của bộ lạc! Lãnh Tử Tình tỉ mỉ quan sát cô ta. Đôi mắt của cô ta rất to, rất đẹp. Khuôn mặt tròn tròn, so với một nữ vương của bộ lạc hoang dã trong ấn tượng của cô, cô ta coi như là xinh đẹp. Còn nữ vương thì sao? Cô ta dường như căn bản là không nhìn thấy mọi người, ngay ngắn ngồi ở đó, vẻ mặt uy nghiêm.
Hướng dẫn viên A Văn chỉ nói mọi người có phúc, mới có thể nhìn thấy nữ vương. Mọi người còn không ngừng kêu oa oa chào hỏi nữ vương.
Lãnh Tử Tình tò mò vuốt ve cột Đồ Đằng, những khuôn mặt kỳ dị này nói lên điều gì? Ở đây thật là nhiều cột Đồ Đằng như vậy!
Một dáng người cao lớn tiến lại, giống như là chuyên gia giải đáp thắc mắc cho cô, nói: "Những cột Đồ Đằng này đều tồn tại mối liên hệ siêu nhiên với một sự vật nào đó trong bộ lạc, bộ lạc coi chúng là dấu hiệu và tượng trưng cho dân tộc mình. Trong thế giới tinh thần của thổ dân bọn họ, bọn họ là thần hộ mệnh nguyên thủy nhất, cũng là tôn giáo tín ngưỡng thâm căn cố đế. Có nhìn thấy hai cái cột đó không?" Thời Kính Nhiên chỉ vào hai cái cột ở hai bên nữ vương tiếp tục nói, "Bên trái là pháp sư, bên phải là dũng sĩ, năm mươi tư cái còn lại đại diện cho thần linh ở các nơi. Ở đây có tất cả năm mươi bảy cái cột Đồ Đằng, là quảng trường Đồ Đằng của bộ lạc."
Anh ta hình như cái gì cũng biết vậy? Sao lại rõ ràng như vậy chứ? Lãnh Tử Tình không khỏi tò mò nhìn anh ta.
"Ha ha ha, em sẽ không vì thế mà phải lòng tôi chứ! Tôi chẳng qua là trước khi đến đây có xem chút tài liệu mà thôi! So với em, phải nói là thầy nhỏ gặp thầy lớn rồi!" Thời Kính Nhiên rõ ràng tâm tình rất tốt.
Buồn bực trừng mắt liếc anh ta một cái. Anh ta thật đúng là tự kiêu tự đại nha! Như thế mà cô có thể phải lòng anh ta sao? ! Thật là. . .
"Thời tiên sinh? Tôi trịnh trọng tuyên bố với anh, tôi đã kết hôn!" Lãnh Tử Tình khẽ kiễng chân ghé vào tai anh ta nói.
"Thế thì đã sao?" Thời Kính Nhiên nhìn cô tỏ vẻ không cho là như vậy.
"Hả?" Lãnh Tử Tình quả thực không hiểu ra sao! Cái gì mà đã sao? ! Ý muốn nói là anh cách xa tôi một chút? ! Anh ta thật sự không hiểu, hay là giả bộ ngốc nghếch đây!
"Này! Lãnh Tử Tình tiểu thư! Cô đang làm gì vậy? ! Nơi này là bộ lạc hoang dã đấy! Cô ở một nơi nguyên thủy như vậy lại dám buông thả với Thời Kính Nhiên!" Thanh âm bén nhọn của Tô thon thả truyền đến, mọi người đều tò mò nhìn về phía bọn họ.
Ông trời ơi! Cô đâu có làm thế nào? ! Chỉ là vừa mới khẽ nói một câu với Thời Kính Nhiên, trùng hợp thế nào lại bị cô ta nhìn thấy? ! Có điều hình ảnh kiễng chân áp sát vào dưới cổ người ta quả thật là có chút ám muội!
Thời Kính Nhiên lại rất bình tĩnh, anh ta cười kêu lớn: "Tô Duệ à! Cái này cô không hiểu rồi! Chính người ở đây mới không biết cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là buông thả, bọn họ chỉ biết theo tâm tình của mình mà làm những việc mình thích mà thôi. Thật xấu hổ, nhưng ngược lại không hài hòa với thiên nhiên không phải sao?"
"Ái chà! Thế này còn ra làm sao nữa! Liền có cùng ý tưởng đen tối rồi! Kính Nhiên, tôi vốn tưởng tầm mắt của anh cao. Hiện tại xem ra. . ." Tô thon thả đi đến bên cạnh bọn họ, khóe mắt liếc Lãnh Tử Tình một cái, hừ lạnh một tiếng, kéo An Lạc Nhi đuổi theo hướng dẫn viên.
Đã không còn Tô thon thả ồn ào, mọi người lại hướng ánh mắt vào những người Chân Bì kia. Bọn họ vẫn nói những lời người ta nghe không hiểu, dù là lúc một mình thì miệng vẫn cứ lẩm bẩm. Ngôn ngữ tay chân hấp dẫn tràn đầy tính hoang dã đó làm cho lòng mọi người đều thu lại, không dám sơ suất, chỉ sợ chỗ nào đó làm không đúng, mạo phạm đến bọn họ, bọn họ sẽ đột nhiên xông tới! Trong hoàn cảnh ngôn ngữ bất đồng đó, văn mình gặp phải hoang dã chỉ còn cách giơ hai tay đầu hàng.
Phù! Lãnh Tử Tình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tô thon thả này, dọc đường đi hình như là muốn so đo với cô, nếu không châm chọc cô vài câu, thì hình như thấy không thoải mái.
"Đừng để ý đến cô ta! Con người cô ta chính là như vậy, đi đến đâu cũng đều ghen tị!" Thời Kính Nhiên rất tự nhiên mà khoác vai Lãnh Tử Tình, an ủi.
"Á!" Lãnh Tử Tình cuống quýt tránh khỏi vòng tay của anh ta, kinh hoàng trừng mắt: "Anh! Đừng có tùy tiện như vậy! Tôi đã nói rồi, tôi là người đã kết hôn! Tôi không thích đụng tay đụng chân như vậy!"
Có lẽ là do Lãnh Tử Tình quá gấp gáp, nên ngữ khí có chút nghiêm khắc. Khiến cho Thời Kính Nhiên sửng sốt một chút. Anh ta ngại ngùng đút tay vào túi, cười gượng gạo, nói: "Xin lỗi, đã mang lại phiền phức cho em rồi! Tôi có chút kìm lòng không đậu. Tôi không có ý suồng sã với em, tôi chỉ muốn kéo em đi cùng thôi."
Lãnh Tử Tình nuốt nuốt nước bọt, cũng cảm thấy chính mình có chút chuyện bé xé ra to! Hắng giọng, nói: "Vậy thì cám ơn! Tôi. . . có thể tự đi được." Vội vàng bước nhanh mấy bước, đuổi kịp dòng người phía trước.
Có lẽ vẫn buồn bực vì sự nóng nảy của mình vừa nãy, Lãnh Tử Tình nhìn những người bộ lạc này cũng không có tâm tình gì nữa. Bọn họ chỗ thì cứ túm năm tụm ba đứng ở trong một cái lều tranh nói chuyện, nói những lời chẳng ai hiểu nổi, chỗ thì lại có một phụ nữ trông một đứa trẻ đang ngủ trưa, đứa trẻ đó ngủ trên đống cỏ, không quan tâm đến thời tiết se lạnh, đắp một tấm da thú ngủ ngon lành, chỗ thì đang gõ "trống quỷ" tiết tấu nhanh, lắc eo đá chân, hát những giai điệu vui, được bọn họ gọi là "biểu diễn" . . .
Theo phong tục bản địa, bọn họ mỗi người phải quyên góp ít tiền, bởi vì người ở đây không có nguồn sống, bọn họ chỉ dựa vào việc trưng bày văn hóa và lối sống bộ lạc của mình, để đổi lấy chi phí du lịch của khách tham quan. Lúc đưa tiền cho người Chân Bì kia, Lãnh Tử Tình bỗng nhiên phát hiện, anh ta hướng về mình nở nụ cười. Trong miệng lẩm bẩm một câu, hình như là "cám ơn" .
Bịch một tiếng. Lãnh Tử Tình ngẩn ra! Anh ta đang nói cám ơn sao? Trong đầu đột nhiên nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ không phải là người Chân Bì? Hay là bọn họ tiếp xúc với văn minh hiện đại quá lâu rồi, cũng học được ngôn ngữ của bọn họ? ! Nhìn tất cả những người vừa cho tiền dưới cằm lại bị vẽ thêm một vệt màu, lòng Lãnh Tử Tình lại lắng xuống một chút, máy móc để bọn họ vẽ ký hiệu lên. Đây vốn là bộ lạc cắm rễ trong rừng sâu nguyên thủy, đã bị mùi tiền hiện đại rửa trôi đi hương vị của bọn họ rồi!
Bọn họ không còn mặc quần áo da thú với màu sắc sặc sỡ, trong tay cầm giáo dài sắc nhọn săn bắn trong rừng núi nữa, bọn họ không còn nướng rắn nướng trai để ăn nữa, không còn đứng trên đỉnh núi hát ca dao hòa cùng thiên nhiên nữa, mà giống như chúng ta, ăn cơm trắng uống nước trà, không có tiền thì sẽ sầu não. Thậm chí bọn họ còn nhàn nhã hơn chúng ta, thực ra nói một cách khó nghe đó là lười biếng. Khi bọn họ nhận được tiền quyền góp từ tay những du khách kia, thì tâm trạng như thế nào? ! Nghĩ là đương nhiên? Bọn họ cười thân thiện vì chúng ta, hay là bọn họ cười thân thiện vì tiền của chúng ta? Ánh mắt và nụ cười đó còn được mấy phần chân thành? !
Tâm tình Lãnh Tử Tình như rơi xuống vực sâu. Cô không khỏi lắc lắc đầu. Nữ vương à! Ba mươi mấy người bộ lạc của cô liệu có thực lòng muốn cùng cô đến nơi này, đem những thứ gọi là văn hóa này "diễn" cho du khách xem? ! Thoát ly khỏi bản thể cuộc sống, các bạn có còn là các bạn nữa không? Mỗi ngày tiếp nhận rất nhiều du khách, các bạn có thấy vui vẻ không? Cái loại "trưng bày" này lẽ nào cũng là "công việc" ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui