Khoái Lạc Hệ Thống

Tại một hang động trong Khu Rừng Chết Chóc…

“Hmmm, trời gần tối rồi…” Công Khanh nhìn lên bầu trời nói.

“Uhm…” Thất Hứa khẽ gật đầu.

“Hmmm, hiện giờ chúng ta đang thua điểm của đội Hoàng Kim và Dã Thú, phải mau chóng tìm ra Tháp Cứ Điểm khác thôi!” Yến Ly thở dài. Ngồi ngay bên cạnh nàng là Hồng Diễm, cô nàng đang siết chặt tay lại và trầm ngâm.

Mục đích của Hồng Diễm đến đây chính là đoạt giải nhất để đem tiền thưởng về trả nợ, giúp mẹ có một cuộc sống yên bình. Thế nhưng mọi chuyện thật chẳng dễ dàng, đối thủ thì mạnh ngoài tầm tưởng tượng, điểm số thì đang bị thua. Nếu cả đội không mau kiếm thêm Tháp Cứ Điểm khác thì có lẽ sẽ bị bỏ rất xa về điểm số.

“Chậc…” Thất Hứa nhắm mắt, siết chặt tay lại. Trong đầu hắn là hàng loạt hình ảnh của Bách Huệ, cô em gái mà hắn yêu quý. Mỗi lần nhớ lại hình ảnh Bách Huệ đau đớn trên giường, bị căn bệnh quái ác hành hạ, lòng hắn lại càng muốn chiến thắng cuộc thi. Thế nhưng, hắn bây giờ lại chẳng thể làm gì. Cơ thể vốn đã mệt mỏi từ hôm qua, cộng thêm việc chiến đấu với Đăng Quang và bị bào mòn sức lực, hắn thậm chí không thể di chuyển tiếp nữa. Thất Hứa bây giờ chỉ còn cách chờ sức lực phục hồi. Thế nhưng đợi đến lúc đó, điểm số của các đội khác sẽ vượt xa và họ khó lòng “đua” lại.

“Ước gì có thể giữ khoảng cách điểm số như bây giờ cho đến lúc hồi phục…”

Cả đội Hoa Sen đều có cùng suy nghĩ. Nhưng đó cũng chỉ là mong ước, nếu họ không làm gì thì đào đâu ra điểm để giữ khoảng cách chứ, chẳng lẽ các đội khác đánh nhau rồi bị loại hết. Làm gì có chuyện đó.

Thất Hứa bỗng đứng phắt dậy. Hắn lặng lẽ bước ra khỏi hang động. Mọi người nhìn theo và hỏi:

“Thất Hứa? Đi đâu vậy?”

Thất Hứa không quay lưng lại, thở dài đáp: “Ta… nhất định phải thắng cuộc thi này… Bởi vậy nên ta không thể cứ ngồi im thế này…”

“Không được, ngươi thế này ra ngoài chẳng khác nào nạp mạng…” Yến Ly khuyên can.

“Không… em đồng ý với anh Thất Hứa, em cũng muốn đi kiếm Tháp Cứ Điểm.” Hồng Diễm lại đồng tình với Thất Hứa. Cả hai người này đều có mục tiêu mãnh liệt là số tiền thưởng kia, vì vậy họ có suy nghĩ giống nhau cũng là điều tất nhiên.

Thấy hai người họ đòi đi tìm Tháp Cứ Điểm, Công Khanh cũng muốn khuyên ngăn. Thế nhưng khi nghĩ lại, hắn mới thấy mình không có tư cách khuyên ngăn. Hắn biết Thất Hứa, người bạn thân của mình đang rất cần tiền để chữa bệnh cho em gái. Vậy mà hắn chẳng giúp được gì. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Yến Ly cũng chỉ biết ngồi nhìn Thất Hứa và Hồng Diễm bước đi. Nhìn bước chân nặng nề của cả hai, nàng thật không muốn để họ đi. Nhưng nàng không cản lại được khi nhìn thấy những ánh mắt quyết tâm kia.

Thất Hứa và Hồng Diễm bước ra đến cửa hang thì một âm thanh xuất hiện trong đầu của họ. Âm thanh ấy chính là giọng của tên dẫn cương trình. Chắc chắn tên đó đang chuẩn bị thông báo tình hình nữa.

“Chậc một tiếng qua nhanh vậy sao…”

Các thành viên đội Hoa Sen lắc đầu ngán ngẩm. Một tiếng trôi qua cũng đồng nghĩa là khoảng cách điểm số sẽ bị kéo dài.

“Tôi xin thông báo tình hình các đội…

Đội Dã Thú: 900 điểm. Số thành viên: 5 người.

Đội Hoàng Kim: 900 điểm. Số thành viên: 2 người.

Đội Nữ Hoàng: 810 điểm. Số thành viên: 5 người.

Đội Hải Dương: 0 điểm. Số thành viên: 4 người…”

Khi nhắc đến đội Hoa Sen, dẫn chương trình bỗng nghẹn lại một chút. Điều này làm các thành viên của đội Hoa Sen cảm thấy kì lạ. Song họ lại nghĩ chẳng cần nghe cũng được vì họ nghĩ rằng số điểm của mình vẫn giữ nguyên như cũ.

“Vâng… và cuối cùng là Đội Hoa Sen:… 840 điểm. Số thành viên còn lại: 5 người…”

“Hả?”

“Cái gì?”

“Điểm của chúng ta? 840??”

“Như vầy là thế nào?”

Các thành viên đội Hoa Sen ngơ ngác nhìn nhau. Coi bộ họ ngạc nhiên lắm vì điểm số của họ bỗng tăng lên 100 điểm.

“Chuyện này là sao chứ? Lẽ nào…” Hồng Diễm ngập ngừng như đang cố giấu niềm vui sướng.

“Đúng vậy, chỉ có thể là hắn…” Công Khanh khẽ mỉm cười, coi bộ hắn biết nguyên nhân của sự việc vừa rồi. Nãy giờ, bọn họ đã mãi bi quan mà quên mất một kẻ, một thành viên trong đội vẫn còn ngoài kia. Chính hắn, chỉ có thể là hắn đã đem lại 100 điểm vừa rồi. Đúng vậy, hắn ta là…

“Khải Minh!” Các thành viên đồng loạt gọi tên hắn với nét mặt vui sướng.

“Chắc chắn là hắn đã chiếm được Tháp Cứ Điểm thứ tư rồi… Ôi thật mừng quá!” Yến Ly nắm chặt hai tay nói. Trong lòng nàng giờ đây Khải Minh chẳng khác gì một người hùng cả. Không, không chỉ trong lòng nàng, mà là trong tất cả các thành viên đội Hoa Sen.

“Cái thằng nhãi đó, không ngờ cũng làm nên chuyện…” Thất Hứa giọng run run vì quá mừng.

“Hmmm, hắn ta…” Hồng Diễm đứng cười, lòng bồi hồi xao xuyến nhớ đến Khải Minh.

“Hầy, vậy mà mới nãy mình còn cảm thấy có lỗi khi để hắn đi một mình…” Công Khanh cũng cười.

Quả thật Khải Minh đã đem lại cho mọi người cảm xúc vui sướng cực độ. Bây giờ, chỉ cần hắn vẫn chiếm giữ Tháp Cứ Điểm thì bọn họ có thể an tâm hồi phục rồi.

“Khải Minh. Cố gắng lên nhé!”



Khải Minh: “Ắt xì…”

“Quái lạ, mình bị cảm hay sao vậy ta??”



Ở một nơi khác trong Khu Rừng Chết Chóc…

“Hmmm, trời sắp tối rồi…” Một cô gái nhìn lên trời nói. Cô nàng này là một trong những thành viên của đội Hải Dương, xung quanh nàng là các đồng đội.

“Uhmm, khi mặt trời đã lặn hoàn toàn, đó chính là lúc chúng ta sử dụng nó…” Một thành viên khác nói.

“Đúng vậy, quân cờ bí mật của chúng ta… Bọ Cạp Băng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui