Khoai Lang Ngào Đường

Ngày cuối cùng của dịp nghỉ Tết, cả nhà được chứng kiến cảnh tượng bác sĩ Kim đi đâu cũng luôn có một đứa nhỏ chạy theo sau. Chẳng hạn như:

Sáng sớm Kim Taehyung ra sân tản bộ sẽ có Jeon Jungkook đi sát bên cạnh.

"Sao em đi sát tôi vậy?"

"Cho chú bớt lạnh."

"Tôi không lạnh."

"Phải lạnh chứ! Chú cũng có thể ôm em cho đỡ lạnh nè."

"..."

Hay như thế này:

Ăn xong cơm trưa, lúc Kim Taehyung lên phòng nghỉ ngơi cũng có một cái đuôi theo vào. Bác sĩ Kim không nhịn được phì cười, nhìn bạn nhỏ rất tự nhiên rất bình tĩnh tiến vào nằm lên giường của hắn, còn đưa tay vẫy hắn lại.

Nửa khuôn mặt Jeon Jungkook chôn vào gối đầu của hắn thoả mãn hít vào một hơi, cậu nghiêng người vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình:

"Chú có thể ôm em ngủ, em không ngại."

Kim Taehyung cười cưng chiều, bước tới xốc chăn lên nằm bên cạnh người yêu nhỏ. Vừa đặt lưng xuống Jungkook đã chui tọt vào lòng hắn, Taehyung đưa tay xoa xoa đầu cậu:

"Chiều nay mấy giờ em bay?"

Jungkook gối đầu lên cánh tay bác sĩ Kim, hai tay thì ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Cậu thầm thì, nói mơ hồ như đang buồn ngủ: "Bốn giờ em bay."

"Ừm."

Trò chuyện thêm đôi ba câu, Jungkook vì nằm trong lồng ngực người yêu quá thoải mái nên thiếp đi, Taehyung vì âm thanh thủ thỉ quá đỗi bình yên của cậu tiến vào giấc ngủ.

...

"Jungkookie không cần chúng ta đưa ra sân bay thật sao?" Kim Jungyeon xoa nhẹ mu bàn tay của Jungkook, lưu luyến không thôi.

"Không cần thật ạ, mọi người tiễn cháu ra đến đây là được rồi."

"Thượng lộ bình an nhé!" Cha Kim vẫy tay tạm biệt.

Ông nội Kim vỗ nhẹ lên vai cậu: "Khi nào có dịp cứ đến nhà ông chơi, bác sĩ Kim không có nhà cũng có thể tới."

Jungkook mỉm cười: "Dạ, cháu nhớ rồi. Mọi người giữ gìn sức khoẻ nhé!"

Lần này ông nội Kim quay sang vỗ vai Taehyung, dặn dò: "Bác sĩ Kim cũng đi đường cẩn thận, khi nào rảnh rỗi thì về thăm nhà."

Kim Taehyung gật đầu, "dạ" một tiếng với ông nội.

Quyến luyến nói lời chia tay một hồi, Jungkook được đưa đến sân bay. Đứng trong đại sảnh, Kim Taehyung dang tay ôm lấy đứa nhỏ nhà mình vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu dặn dò:

"Đến nơi nhớ phải gọi điện cho tôi."

Jungkook siết chặt lấy tấm lưng của hắn, gật gật đầu: "Em biết rồi."

"Chỉ hai tháng thôi, nhớ ngoan ngoãn học tập."

Người trong lòng hắn lại gật đầu: "Nhớ rồi, chú cũng phải ngoan đó! Chú đã là người của em rồi, không được để người có ý đồ không trong sáng tới gần."

Kim Taehyung bật cười, bàn tay khác chuyển xuống đánh vào mông cậu: "Đã biết."

Lưu luyến rời khỏi cái ôm ấm áp, Jungkook bĩu môi đưa tay nhận lấy chiếc vali từ tay hắn. Cậu khịt khịt mũi nói bằng giọng muốn khóc: "Chưa gì em đã thấy nhớ chú rồi."

Vừa bên nhau chưa được bao nhiêu ngày đã phải đối diện với việc yêu xa, Jungkook mặc dù đã nói không ngại với bác sĩ Kim nhưng khi thật sự đối mặt rồi thì thỏ con trong lòng cậu lại điên cuồng gào thét: "Không chịu đâu không chịu đâu!".

Người đàn ông đối diện vẫn cười như cũ, hắn đưa hai tay áp lên má Jungkook rồi cúi người hôn xuống đôi môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng chứa đầy tình yêu của bác sĩ Kim dành cho người yêu nhỏ.

Giọng nói của nữ nhân viên phát thanh vang lên, Jungkook cũng vươn tay giữ lấy hai má Taehyung, nhón chân hôn lần lượt lên trán, mắt, mũi, hai má, rồi miệng. Cuối cùng là một cái hôn thật mạnh lên cổ hắn, để lại một dấu hôn đỏ rực.

Kim Taehyung nở nụ cười dung túng xoa đầu cậu: "Đến giờ rồi, em mau vào đi thôi."

"Chú phải nhớ em thật nhiều đó!" Jungkook kéo vali vào trong, vẫy tay tạm biệt.

"Hẹn gặp lại."

Lát sau nhân viên hàng không trên máy bay bắt gặp được một bạn nhỏ từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn trên bàn với vẻ mặt u sầu, cô không nhịn được hỏi:

"Đồ ăn của chúng tôi không hợp khẩu vị của quý khách sao ạ? Chúng tôi có thể đổi cho ngài một phần ăn khác."

Jeon Jungkook bừng tỉnh từ trong cõi mộng, hai bên má chứa đầy cơm cà ri gà Ấn Độ. Cậu lắc đầu: "Không cần đâu, tôi chỉ đang thắc mắc một vấn đề."

Cô tiếp viên gật đầu, chu đáo tận tình nói: "Ngài có thể hỏi ạ."

Jungkook nhíu nhíu mày, nói ra khúc mắc trong lòng: "Có cách nào nhảy xuống máy bay mà không bị thương không?"

Cô tiếp viên: "..."

...

"Chú ơi, em về đến rồi."

<Ừm, có mệt không?>

Jungkook nằm dài trên sopha vừa nói chuyện với bác sĩ Kim, vừa nhìn con vẹt ông nội Kim tặng cậu đứng trên khung đứng (1) không ngừng nói lảm nhảm.

"Em không mệt, chỉ nhớ chú thôi."

Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ, giọng nói trầm ấm xoa dịu trái tim Jungkook vang lên:

<Tôi cũng nhớ em.>

Đúng lúc này con vẹt Blue xen miệng vào, làm ra một dáng vẻ uyên bác nói to: "Bán mướp đắng giả làm bầu, bán mạt cưa giả làm cám." (2)

"..." Cả Kim Taehyung và Jeon Jungkook rơi vào trầm tư.

<Là con vẹt ông nội cho em sao?> Lát sau, Kim Taehyung buồn cười hỏi.

Jungkook vẫn còn ngơ ngác gật đầu: "Đúng rồi, chút nữa em phải dạy lại nó thôi."

Tối hôm đó, con vẹt bị răn dạy hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nói ra được một vài lời hay ho.

"Jungkook đúng là bạn nhỏ đẹp trai, nói đi."

"Jungkook đúng là bạn nhỏ đẹp trai."

"Giỏi lắm!"

Chú vẹt Blue lại tranh thủ nói nhiều thêm một câu ngoài bài giảng: "Đẹp trai hay trai đẹp cũng chỉ là giá áo, túi cơm." (3)

Jungkook nghiến răng nghiến lợi lên mạng tìm kiếm công thức vẹt xào lăn.

Chú thích:

(1) Khung đứng cho vẹt:

(2) Bán mướp đắng giả làm bầu, bán mạt cưa giả làm cám: Câu này dùng để chỉ những kẻ chuyên đi lừa đảo trong xã hội. Trong sử dụng, thành ngữ này còn có thể được dùng để chỉ chính ngay hành vi, lời nói bịp bợm của những hạng người xảo trá, đê tiện.

(3) Giá áo, túi cơm: Cái giá để móc áo, cái túi để đựng cơm. Chê những kẻ tầm thường, thân thể chỉ là một cái giá áo và cái túi cơm chứ không làm nên trò trống gì cho ai cả.

(Nguồn: Google)

.

iamchloe

Có ai ăn vẹt xào lăn khônggg :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui