Khoai Lang Ngào Đường

Không chỉ có áo, cả quần dài Jungkook cũng bị lột ra rồi ném xuống giường. Trên người cậu chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần lót.

Lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy gần như toàn bộ thân thể ngoại trừ cái thứ khó nói đang ngóc đầu mà quần lót chẳng thể che chắn kia, Jungkook bình thường cho dù có mặt dày mày dạn trước mặt bác sĩ Kim đến đâu cũng phải ngượng ngùng.

Còn bác sĩ Kim bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động hấp tấp của bản thân trong giây phút đứa nhỏ này giận dỗi.

Bởi vì khi nhìn thấy thân thể trắng nõn hơi ửng hồng vì e thẹn trước mặt, cả chiếc quần lót màu trắng sạch sẽ còn sót lại trên người, thật sự cố gắng lắm Kim Taehyung mới kiềm chế được bản thân.

Jeon Jungkook bị người trước mặt nhìn lại càng ngại, khuôn mặt chôn vùi trong gối chưa được bao lâu lại bị ép phải đối diện với ánh mắt kia, rồi một nụ hôn nóng bỏng ập xuống.

Mảnh vải cuối cùng trên người cũng bị kéo xuống tận mắt cá chân.

Vài ngày sau khi hồi tưởng lại Jungkook vẫn cảm thấy thẹn thùng khi bàn tay bác sĩ Kim chạm vào nơi kia, giúp cậu vuốt ve lên xuống.

"Nhanh quá." Kim Taehyung nhìn lòng bàn tay mình rồi nở nụ cười, cúi xuống hôn vào đôi môi còn đang khép mở thở dốc của người yêu.

Sau một trận hôn điên cuồng, Jungkook thân người trần như nhộng đẩy bác sĩ Kim xuống giường, chính mình lại leo lên eo hắn ngồi lần nữa.

Bàn tay non mềm vuốt ve từ vết thương trên môi bác sĩ Kim do chính cậu tạo ra, đến hầu kết đang trượt lên xuống, tới lồng ngực phập phồng, rồi cuối cùng là nơi nổi cộm mà cậu đang ngồi lên.

Jeon Jungkook hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Em cũng giúp chú nhé."

Ngón trỏ của cậu vội dán lên đôi môi của người kia khi vừa thấy hắn muốn nói chuyện.


"Chú không được từ chối đâu."

Kim Taehyung thuận theo mà im lặng, nắm lấy bàn tay của người nhỏ.

Sau đó phòng ngủ lặng như tờ, qua hơn năm phút mới dần xuất hiện vài âm thanh. Tiếng cởi bỏ thắt lưng, tiếng kéo phéc mơ tuya và cả tiếng thở dốc trầm thấp.

...

Jungkook được bọc chăn kín mít chỉ chừa mỗi cái đầu im lặng nhìn bác sĩ Kim đang lúi húi dọn dẹp tàn cuộc dưới sàn nhà.

Kim Taehyung dọn dẹp xong quay trở về thì ánh mắt của đứa nhỏ lại bắn tới. Jungkook rất hay yên lặng nhìn hắn như vậy, mỗi lần như thế đều rất đáng yêu, rất chọc lòng người, khiến người khác muốn đến xoa một chút lại muốn hôn nhiều chút.

"Em đói bụng không?" Taehyung tiến tới vuốt ve hai má ửng hồng của cậu.

Jungkook nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay hắn, giọng hơi khàn: "Em không, chú đói sao?"

Người đàn ông gật đầu, sau đó nói: "Em không đói cũng phải ăn, không được bỏ bữa."

Jungkook nhìn hắn không đáp. Miệng mỏi muốn chết còn tâm tình nào mà ăn chứ...

"Tôi gọi đồ ăn nhé? Em muốn ăn gì?" Kim Taehyung với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Bàn tay Jungkook từ trong chăn vươn ra ngăn lại: "Em biết nấu ăn mà, để em nấu cho chú."

"Không mệt sao?" Kim Taehyung vừa nói vừa cúi người hôn xuống đôi môi vừa chu lên đòi hôn.

Jungkook tung chăn xuống giường xỏ dép, thân thể như không xương dựa vào người bác sĩ Kim đi ra ngoài phòng bếp.

"Có gì đâu mà mệt, dù sao cũng chưa có làm thật..." Vế sau cho dù Jungkook đã cố tình nói nhỏ lại nhưng vẫn bị bác sĩ Kim nghe thấy, bên má cậu liền bị véo một cái.

Jungkook cười tinh nghịch, vừa mở cửa tủ lạnh vừa nói: "Không đau chút nào."

Bên má cậu bị người đàn ông cúi xuống cắn vào.

Cũng chẳng đau, nhưng Jungkook lại gật gật đầu: "Đau rồi."

Kim Taehyung thả ra, lại vươn tay xoa lên vết răng mờ nhạt.


"Có thịt ba chỉ này, em chiên cho chú nhé?"

"Ừm." Kim Taehyung đứng khoanh tay một bên nhìn đứa nhỏ nhà hắn vào bếp.

Jungkook lấy thớt ra, cười lém lỉnh nói: "Chú mau nói gì dễ nghe với em đi, em đang nấu ăn cho chú đó."

Bác sĩ Kim vậy mà hùa theo thật:

"Jungkookie thực sự là một thiên tài đó."

Đứa nhỏ gật đầu: "Thì em là thiên tài còn gì."

Taehyung tiếp tục: "Không thể tin được là Jungkookie đang nấu ăn cho tôi này."

"Cái này không được, em nấu cho chú ăn một lần rồi còn gì."

"Được Jungkookie nấu ăn cho, tôi không biết là tôi có xứng đáng với món ăn quý giá của em không nữa."

Câu nói này bị bác sĩ Kim thổi phồng lên quá rồi, Jungkook không nhịn được bật cười, hai vai hơi run lên.

Kim Taehyung cũng bị chính bản thân chọc, kẻ tung người hứng cười đến là vui vẻ.

Hắn tiến tới gần, hai tay vịn lên vòng eo thon gầy của người yêu nhỏ.

Jungkook chỉ hai khối thịt trên thớt: "Chú ăn một hay hai miếng nào?"

"Một miếng là đủ rồi, chúng ta còn một miếng thịt ở đây không phải sao?" Nói rồi một bàn tay của hắn trượt xuống dưới, vỗ vào mông đứa nhỏ một cái thật lớn.


Jeon Jungkook không khỏi mở to mắt. Không ổn rồi, bác sĩ Kim hình như bị cậu lây cho sự lưu manh rồi.

"Chú bị em dạy hư rồi." Cậu lắc lắc đầu.

"Hình như thế thật, vậy em còn thích tôi không?" Kim Taehyung buồn cười, đặt cằm lên vai cậu.

"Sao không thích được đây, lúc nãy em lỡ nói sẽ chịu trách nhiệm với chú rồi." Cậu chẹp chẹp miệng.

Trên cổ bị cắn một cái khiến Jungkook không khỏi xuýt xoa, vội vàng sửa lại:

"Không phải lỡ, là em tình nguyện."

"Ừm." Bác sĩ Kim hài lòng.

Jeon Jungkook vừa lật thịt, vừa nghĩ đến chuyện bác sĩ Kim hình như không phải chỉ bị lây mỗi sự lưu manh của cậu.

.

iamchloe

vì mọi người quá nice nên xứng đáng được gút nai :p


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận