Khoái Nhạc Tiểu Khu Nhất Hào Lâu

Mễ Tự Lai nghĩ Tiểu Hắc muốn kéo hắn tới chỗ không người, sau đó giơ tay chém xuống, giết người diệt khẩu…..

“Tôi không thể làm vợ của cậu, tôi là giống đực!”

Tiểu Hắc trừng mắt nhìn, “Nhừng mà, tôi đây và chú đã….”

Mễ Tự Lai thét đến chói tai: “Cậu câm miệng a! Lưu manh thối tha không biết xấu hổ!”

Tiểu Hắc vươn móng vuốt, vỗ vỗ an ủi Mễ Tự Lai, “Chú không nên tức giận, tôi đây…. Tôi đây có điểm xúc động…. Tôi đây sai lầm rồi, tôi đây đã làm điều không phải với chú. Tôi đây thật sự là rất vừa ý chú nha, chú theo tôi đi đi, tôi sẽ nuôi chú, tôi nuôi được chú mà, tin tưởng tôi đi.”

Mễ Tự Lai giật mình. Ngoại trừ Mễ Thanh ra, đây là người thứ hai nguyện ý nuôi dưỡng hắn, không a, là con mèo đầu tiên chấp nhận chăm sóc cho hắn. Mễ Tự Lai hiểu rõ, hắn chính là một người để cho người khác phục vụ mình, cơm đến thì há mồm, mọi chuyện đều có người nhẫn nại làm cho, phải thương hắn và không được làm đau hắn, ngoài mặt thì xưng vương xưng bá, kỳ thật là miệng cọp gan thỏ, hắn trăm phần trăm là một đại thúc miêu được nuôi trong nhà đã suy yếu.Nếu như ngày đó không có Mễ Thanh, có lẽ bây giờ đã không có Mễ Tự Lai.

Bây giờ, có một con mèo khác đối với Mễ Tự Lai có hảo cảm, sẵn sang chiếu cố Mễ Tự Lai. Đây là đối tượng mèo đầu tiên của Mễ Tự Lai. Mễ Tự Lai đột nhiên cảm giác được có một chút, thật sự chỉ có một chút – cảm động.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Mễ Tự Lai tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Hắc đang chăm chăm nhìn hắn, Mễ Tự Lai dùng ngữ khí đầy lãnh đạm nói: “Tôi không thể đi theo cậu.”

“Tại sao?” Tiểu Hắc vừa nghe liền nóng nảy. Gạo đã nấu thành cơm, tại sao ý trung nhân trước mặt lại không muốn bỏ trốn theo mình.

“Nói cho cậu biết, chú vốn là mèo nhà, không thể rời khỏi sự chăm sóc của chủ. Hơn nữa, chú thật ra là giống đực, không thể làm vợ nhỏ bé của ngươi được nha. Đây là đạo lý rất rõ ràng minh bạch, đừng nói với tôi là cậu không hiểu…. Được rồi, cậu đi đi, chú không so đo với cậu. Sau này…. Đừng tới tiểu khu này nữa. Trong tiểu khu này có rất nhiều chó, nếu để cho bọn chúng thấy cậu….”

Tiểu Hắc ưỡn bộ ngực ra mà nói: “Tôi đây không sợ chó.”

Mễ Tự Lai nhắm mắt lại một chút, sau đó lớn tiếng với nói Tiểu Hắc: “Không phải vấn đề là cậu có sợ chó hay không. Tiểu khu này thực chất không dễ tìm được đồ ăn đâu, cậu sống sẽ không nổi a, hơn nữa tôi căn bản không có ý tứ muốn làm vợ của cậu. Cậu có hiểu hay không hả!”

“Chú không vừa ý tôi …..” Tiểu Hắc chớp chớp đôi mắt to màu vàng kim, cái lỗ tai giật giật, lộ ra vẻ mặt pha lẫn giữa thương tổn và thất vọng.

Mễ Tự Lai cắn răng, “Đồ ngốc! Muốn tìm vợ thì tìm mèo cái, đây là kiến thức thường thức cực kỳ cơ bản! Tôi nói với cậu rồi…. Tôi không tính toán với cậu chuyện vừa rồi nữa. Cậu mau đi đi!”

“Tôi đây không đi. Chú chính là vợ của tôi.” Tiểu Hắc kiên định nói.

Mễ Tự Lai đứng lên, Tiểu Hắc không đi, hắn nên về nhà rồi.

“Nói lại với cậu lần nữa, chuyện hôm nay không so đo với cậu, coi như chưa từng xảy ra, Chú là mèo nhà, không giống với cậu, cậu đừng tưởng rằng cậu… Ân…  Sau đó tôi sẽ vì cậu mà dao động một chút.Hơn nữa, cậu là một con mèo hoang, một tiểu tử nghèo, miệng toàn lời quê mùa, cậu cũng không nhìn vào bản thân mình đi, chú như thế nào có thể theo cậu được! Tôi là người có nhà, là người có chủ nhân, hừ, nói với mấy con mèo hoang như cậu thì cũng không thể hiểu được.”

Mễ Tự Lai nói hết, chui ra khỏi bụi cây, một mạch chạy trốn về nhà của hắn. Chạy tới một nửa hắn lặng lẽ quay đầu lại, Tiểu Hắc cũng không đuổi theo tới đây. Lúc phát hiện điều này, trái tim của Mễ Tự Lai bị tổn thương a.

Thối tiểu tử lưu manh không biết xấu hổ, quả nhiên nhắc tới chuyện có chủ liền nhanh chóng quên đi những lời đã nói, ăn sạch sẽ thì không thèm nhận nợ. Tự hủy hình tượng để cho  Tiểu Hắc nghĩ hắn là một con mèo tham muốn hư vinh, thích hưởng thụ, không thể buông được cuộc sống nhung lụa đầy thoải mái, Mễ Tự Lai có điểm hối hận,nhưng, nếu như vậy mà có thể khuyên Tiểu Hắc rút lui, Mễ Tự Lai cho rằng rất đáng giá.

Về đến nhà, Mễ Thanh vừa thấy Mễ Tự Lai đã kêu lên: “Bảo bối nhi, hôm nay sao lại chơi đùa ở bên ngoài lâu như vậy a.”

Phát hiện trên người Mễ Tự Lai dính đầy bụi bẩn, Mễ Thanh liền tắm rửa sạch sẽ cho Mễ Tự Lai.

Sau khi khôi phục bộ lông trắng như tuyết, Mễ Tự Lai bò đến ổ nằm ăn bánh kem xốp mềm, không tự chủ được mà nghĩ tới Tiểu Hắc. Hừ, cơm tối của tên kia không biết sẽ ở chỗ nào đây, dám kêu thúc đi theo hắn, dám nói chăm sóc cho thúc, cái thí.

Chủ nhân Mễ Thanh tắt đèn ngủ, Mễ Tự Lai cũng đến nằm vào trong ổ chuản bị ngủ. Chỗ không thể nói ra vẫn còn cảm thấy đau, điều này khiến cho Mễ Tự Lai vừa xấu hổ vừa tức giận. Bất quá, đêm nay cùng Tiểu Hắc… Dường như cũng có một chút ấn tượng… Tiểu hắc nhìn gầy, kỳ thật rất có cơ thịt, Mễ Tự Lai nhớ lại lúc Tiểu Hắc đặt mình nằm bên dưới, tỏa ra khí tức mãnh liệt của mèo đực, còn có ôn nhu mà liếm liếm đầu lưỡi của hắn….

Không nên! Mễ Tự Lai ôm đầu, cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, sau đó oán hận mà cắn cái nệm dựa trên ghế salon, tức giận chui chui vào ổ mèo của mình, lấy đuôi cuộn người rồi nhắm mắt lại.

*v*v*v*v*v*v*v*v*v*

Secretwind: tội nghiệp Mễ miêu miêu, lần đầu tiên bị người ta…. =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui