Thấy mọi người đều đang giằng co với nhau, Lâm Tư Ngữ mới đứng dậy, đưa cho Diệp phụ chén trà nóng, sau đó hòa khí nói, "Bác Diệp, bác trước tiên bớt giận.
Nhược Sơ thân thể không tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, người đau lòng chẳng phải là bác sao? Còn chuyện liên quan đến cô bé Hứa Mạt kia, cháu muốn nghe Cảnh Nhiên giải thích một chút."
Lời này không những khiến Diệp phụ cảm thấy thoải mái, mà còn cấp cho ông bậc thang để đi xuống, "Được, đành nghe cháu vậy.
Cảnh Nhiên, con nói đi!"
Cố Minh Tranh suy tư chốc lát, rồi mở miệng, "Con và Hứa Mạt chỉ là bạn học, không có gì vượt quá giới hạn, cũng không có gì để giải thích."
Hắn là đang nói thật, dù sao Diệp Cảnh Nhiên mới là người có quan hệ với Hứa Mạt, chứ không phải hắn.
"Nhưng ta nghe bảo, con cùng với nó từng có qua lại? Con rốt cuộc đem Lâm Tư Ngữ đặt ở nơi nào?!"
"Con và Hứa Mạt hiện tại không có bất cứ quan hệ gì.
Vả lại, việc đính hôn là ý nguyện của các trưởng bối, cũng chỉ là vài lời ước hẹn đầu môi.
Con chưa bao giờ tán thành chuyện đó." Cố Minh Tranh đối Lâm Tư Ngữ khẽ gật đầu ra hiệu, nhầm bày tỏ áy náy, "Không bằng hiện tại giải trừ hôn ước, để cho Lâm tiểu thư tìm một đối tượng khác xứng đáng với cô ấy hơn."
Lâm Tư Ngữ run rẩy, nhưng vì được giáo dưỡng từ bé, nên mới nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, "Cảnh Nhiên, chuyện này chẳng buồn cười chút nào."
"Tôi không đùa." Cố Minh Tranh lắc đầu trả lời.
Diệp phụ tức muốn nổ phổi, mặt mày âm trầm đến dọa người.
Ông vung lên quải trượng, mạnh mẽ đánh tới, "Nghiệt tử!"
Cố Nhược Sơ tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng kéo Cố Minh Tranh tránh sang một bên.
Diệp phụ nhưng vẫn không dừng, ông là đang ra sức đuổi đánh hắn.
Chạy được vài bước, sắc mặt của Cố Nhược Sơ liền trở nên trắng bệch.
Cố Dung thấy thế sợ hết hồn, gấp đến độ tay chân luống cuống, "Nhược Sơ, con đừng chạy! Còn lão gia, ngài...!ngài mau dừng tay, Nhược Sơ vốn dĩ có bệnh tim a!"
Cố Minh Tranh hơi nhướng mày, trên tay dùng sức cản lại Cố Nhược Sơ, "Em đừng động."
Ngay phía sau hắn, Diệp phụ hai bước thành ba bước đuổi tới, ông liền dứt khoát dùng quải trượng, thẳng thừng đánh xuống.
Cố Nhược Sơ lập tức che ở trước mặt Cố Minh Tranh, đối Diệp phụ lạnh lùng nói, "Cha, ngài muốn đem chúng con đánh chết mới vừa lòng à."
Cố Dung chạy đến, bà liền là nổi giận liền là đau lòng, "Nhược Sơ, con làm cái gì vậy hả? Vì sao mà chỉ trong thời gian ngắn, trong mắt con cũng chỉ có anh cả, mà không có cha mẹ hai người chúng ta?"
Bà là đang muốn truy vấn Diệp Cảnh Nhiên một chút, hỏi xem hắn đã cho con trai bà ăn bùa mê thuốc lú gì, mà nó lại biến thành một người hoàn toàn khác so với trước đây.
Cố Nhược Sơ cúi mặt, hàng mi dày như cánh bướm rủ xuống đôi con ngươi, "Anh ấy sẽ tại lúc con ốm mà chăm sóc cho con, tại lúc con gặp nạn mà cứu con, nhưng còn cha mẹ, hai người chưa từng bao giờ vì con mà làm vậy.
Anh ấy tốt với con, còn liền không do dự đối đáp lại đồng dạng như thế."
Cố Dung nghe xong liền không tin nổi, Diệp Cảnh Nhiên mà cũng đối tốt với con trai bà? Việc ấy sao có thể xảy ra? E rằng hắn đang ôm ấp âm mưu gì đi!
Tuy nhiên, thằng con trai ngốc của bà lại dễ dàng bị trúng kế, đần độn mà che chở cho người "anh trai" mang đầy ý niệm lợi dụng này.
Cố Dung lườm y một cái, "Mẹ biết tâm địa của con thiện lương, nhưng mà con cũng phải xem coi tình hình hiện tại là gì chứ! Anh của con làm hỏng việc, cha con giáo huấn nó là đúng, còn con..."
Cố Nhược Sơ bỗng nhiên ôm ngực, cúi gập người, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Nhược Sơ!" Cố Dung nhất thời cuống lên, "Mẹ không nói, không nói!"
Thân thể của Cố Nhược Sơ lảo đảo, được Cố Minh Tranh vững vàng đỡ lấy.
"Có chuyện gì đợi lát nữa hẳn nói, gọi bác sĩ đến trước cái đã." Cố Minh Tranh quyết đoán mà ôm bổng y lên, ngữ khí cứng rắng không cho phép phản bác.
Dứt lời, hắn tăng nhanh tốc độ, bế Cố Nhược Sơ về phòng.
Diệp phụ rốt cuộc cũng chú ý đến cậu con trai, ông lập tức cho người gọi điện thoại kêu bác sĩ, sau mới ngồi lên ghê sô pha tiếp tục sinh khí.
"Bác Diệp, cháu có một thỉnh cầu."
Diệp phụ cùng cha của Lâm Tư Ngữ là nhiều năm lão hữu, cho nên, ông coi cô chẳng khác gì con gái trong nhà.
Ngày hôm nay, nhi tử của chính mình gây ra chuyện như vậy, trong lòng ông càng thêm hổ thẹn vạn phần, "Cháu nói đi."
"Cảnh Nhiên bảo anh ấy cùng Hứa Mạt không có bất cứ quan hệ gì, cháu tin tưởng.
Vì thế, cháu hy vọng bác trước tiên đừng lo lắng về việc này, cứ để cháu và Diệp Cảnh Nhiên bàn luận cho rõ ràng." Lâm Tư Ngữ nhẹ giọng thở dài, "Cũng đều do cháu, xuất ngoại đến mấy năm, không có cơ hội săn sóc cho Cảnh Nhiên, nên mới khiến tình cảm từ nhỏ của chúng cháu ngày càng phai nhạt."
Diệp phụ nghe được ý tứ của cô, biểu tình dần dần biến đổi, ông chậm rãi nói, "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, hiện tại cũng không quá muộn."
Hôn sự của hai nhà, ông nhất quyết không cho phép bất cứ người nào phá hủy, nếu không, mặt mũi của Diệp phụ này coi như bỏ.
Lâm Tư Ngữ cười cười bảo, "Cháu cũng nghĩ vậy, tụi cháu đều còn trẻ, thời gian sau này hội rất nhiều."
Thông qua chuyện của Hứa Mạt, cô cần phải chú ý một chút.
"Đứa bé ngoan, " Diệp phụ gật gật đầu, rốt cục có điểm ý cười, "Cháu yên tâm, Cảnh Nhiên dám làm việc có lỗi với cháu, ta sẽ không do dự mà đánh gãy chân nó!"
Cố Dung tuy cười theo, nhưng tâm lý vẫn còn lo lắng cho nhi tử của mình.
Lâm Tư Ngữ tiến lên đỡ dậy Diệp phụ, "Bác Diệp, chúng ta đi xem Nhược Sơ một chút.
Trước đây không phải bác nói muốn cho em ấy sang nước ngoài để tiếp thu trị liệu sao?"
Cố Dung tâm tư hơi động, việc để Nhược Sơ xuất ngoại, hồi đó bà không suy nghĩ kỹ càng cho lắm.
Nhược Sơ nó còn nhỏ, rất dễ bị người khác ảnh hưởng.
Cho nên, bà phải khiến Diệp Cảnh Nhiên cách xa con trai của bà ra, càng xa càng tốt!
Nhược Sơ của bà chỉ cần trị khỏi bệnh, quyền thừa kế của Diệp gia liền có thể sẽ rơi vào tay nó.
Việc bị Diệp Cảnh Nhiên khi còn nhỏ tuổi nhục nhã, làm cho con trai của bà bị tước đi dòng họ cùng quyền thừa kế, khiến bà vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được.
Bà sớm muộn cũng sẽ trả lại món nợ này cho hắn.
"Thuốc của em để ở đâu?" Trong phòng, Cố Minh Tranh đặt Cố Nhược Sơ xuống, xong xuôi mới đi lấy thuốc.
Cố Nhược Sơ sau khi rời khỏi tầm mắt của Diệp phụ, biểu tình mới khôi phục lại bình thường.
Y lúc này kéo hắn, có chút không được tự nhiên nói, "Anh, em không sao, hồi nãy em chỉ đang lừa bọn họ mà thôi."
Cố Minh Tranh nghe vậy trầm mặt, "Lần trước, bác sĩ Trần căn dặn em cái gì, em đều quên hết?"
"Ông ấy bắt em ngày nào cũng phải nằm lỳ trên giường, chả khác gì người thực vật cả." Cố Nhược Sơ cúi đầu, âm thanh giảm xuống một chút, "Em mới không nghe."
E rằng làm vậy có thể sống đến năm ba mươi tuổi, nhưng y lại tình nguyện sống như một người bình thường cho đến năm hai mươi.
Cố Minh Tranh nghe được ý tứ của y, cuống họng giống như bị thứ gì chặn lại, nói không nên lời.
"103."
Thiên Thần Nhỏ từ trên ban công bay đến, "Cố tổng, chuyện gì a?"
Cố Minh Tranh lặng im chốc lát, "Cậu...!có biện pháp nào để cứu Cố Nhược Sơ không?"
Thiên Thần Nhỏ "rầm rầm" từ giữa không trung ngã sấp mặt xuống đất, nó hít sâu một hơi, "Cố tổng, làm người không thể bốc đồng.
Ngài phải hiểu, thế giới này không dùng ý chí của ngài đến đổi dời.
Chúng ta vào đây vì giải quyết vấn đề, chứ không phải tạo thêm vấn đề! Ngài không cưới Hứa Mạt liền thôi đi, bây giờ còn muốn nghịch thiên chuyển mệnh cho Cố Nhược Sơ nữa à?"
Ngữ khí của Thiên Thần Nhỏ dần trở nên yếu ớt, nó lần thứ nhất dùng giọng điệu máy móc băng lãnh của mình bảo, "Trong mắt ngài, Cố Nhược Sơ có thể là cái người sống sờ sờ, nhưng trên thực tế, y chỉ là một chuỗi dữ liệu mà thôi."
"Chuyện này không cần cậu giảng, tôi cũng rất rõ ràng." Cố Minh Tranh bình tĩnh đến khó tin, "Cậu chỉ cần trả lời vấn đề của tôi là được.
Chớ vội mở miệng nói hết cách, tôi biết cậu chắc chắn có năng lực này.
Giờ thì một chút về điều kiện đi."
Thiên Thần Nhỏ bỗng nhiên tựa như cổ khinh khí cầu bị đâm thủng, thoáng trở nên ủ rũ.
Nó cảm thấy rằng, tên ký chủ mà nó đã chọn kỳ thực đến đây đế KHẮC CHẾT NÓ!
Nếu bạn mềm yếu, hắn liền trở nên cường thế.
Nếu bạn cường thế, hắn con mẹ nó sẽ càng hung hăng hơn.
Mấu chốt ở đây, hắn rất am hiểu chiêu thức "*đánh rắn phải đánh bảy tấc".
Lại còn tìm được lỗ thủng bên ngoài của quy tắc, lấy mồi câu cá để câu người nhằm chuẩn bị cho bữa tiệc của mình.
Dù cho có phải sử dụng đến trăm phương ngàn kế, miễn là đạt được mục đích (ý nghĩa là làm việc gì đều phải làm cho đến cùng, miễn cho lưu lại hậu họa ngày sau).
Chẳng trách, khi hắn chỉ mới mười mấy tuổi, đã trở thành người nắm quyền của Cố gia.
Thiên Thần Nhỏ chịu thua, ném ra cái "đại gia xin hãy nhận em một lạy" biểu tình, "Ở mỗi thế giới, ngoại trừ nhiệm vụ chủ tuyến, còn có nhiệm vụ đặc biệc.
Nhiệm vụ chủ tuyến sẽ tăng cường tích phân của ngài, nhiệm vụ đặc biệc sẽ tăng cường giá trị vinh dự của ngài.
Tích phân là dùng cho để tôi thăng cấp cùng tiến hóa, giá trị vinh dự thì lại thuộc về ngài.
Việc từ chối cưới Hứa Mạt khiến cho nhiệm vụ chủ tuyến không có cách nào đạt đến độ hoàn mỹ, bị giảm chính là tích phân.
Nhưng ngài muốn làm chuyện ảnh hưởng đến quỹ đạo tình tiết của thế giới, ngài phải dùng chính giá trị vinh dự của mình đến trao đổi!"
"Tuy nhiên, Cố tổng, tôi phải nhắc nhở ngài một chuyện, hai thứ đồ vật này, thật sự quan trọng hơn ngài nghĩ!"
Thiếu tích phân liền đồng nghĩa với việc tiến hóa của nó sẽ bị trì hoãn, trở nên lạc hậu hơn so với nhiều hệ thống khác.
Vinh dự của kí chủ lại càng liên quan đến chuyện...!thu phục vạn chúng tinh, lên ngôi vương giả!
Thiên Thần Nhỏ thở dài, thằng em trai khốn nạn của nó chính là đang muốn chết đây mà.
Cố Minh Tranh không chắc là có nghe lọt được hay không, nhưng bề ngoài của hắn không tồn tại một chút sợ hãi nào, "Nhiệm vụ đặc biệc là cái gì?"
"Chính bản thân ngài phải tự khởi động nó." Nếu đơn giản vậy thì làm sao gọi là cạnh tranh được.
Thiên Thần Nhỏ biểu tình trong khổ có sướng nghĩ, cũng tốt, coi như là khơi dậy tính hiếu thắng của Cố Minh Tranh.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thiên Thần Nhỏ nghe thấy liền vội bay lên nóc nhà giả chết.
"Nhược Sơ." Cố Dung đẩy cửa ra, chạy đến bên giường của Cố Nhược Sơ.
Bà chạm nhẹ vào gò má y, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi phủ kín lệ, "Hài tử đáng thương của mẹ...!từ nhỏ đến lớn, con vì cơn bệnh này mà khổ sở biết bao nhiêu."
Cố Nhược Sơ cứng đờ người, tuy y cảm giác có chút không quen, nhưng vẫn ngoan ngoãn bảo, "Con không sao."
"Lần này xuất ngoại, lão gia vì suy xét cho bệnh tình của con, mà vội vàng liên hệ với những vị bác sĩ giỏi ở khắp nơi.
Ông ấy rất thương con, cho nên, con đừng quá cố chấp cứng đầu, được không hả?" Cố Dung lặng lẽ nhéo nhéo tay của y, "Nào, giờ thì xin lỗi cha con một tiếng."
Cố Nhược Sơ ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp phụ.
"Được rồi, được rồi." Nhìn sắc mặt của y trắng bệch đến đáng thương, Diệp phụ có chút không đành lòng, "Quan hệ của con cùng anh trai bỗng nhiên chuyển biến lớn, làm ta có hơi bỡ ngỡ.
Bất quá, đây cũng là chuyện tốt.
Cảnh Nhiên, Tư Ngữ nãy giờ luôn luôn tại bên cạnh ta khuyên nhủ.
Con bé vừa hiểu chuyện lại rộng lượng, nó quyết định sẽ không so đo với con chuyện của Hứa Mạt.
Haizzz, việc của nhóm tiểu bối các con, tự tụi con tìm thời gian mà giải quyết, ta không xen vào nữa."
Cố Minh Tranh có chút bất ngờ, dời ánh mắt sang Lâm Tư Ngữ.
Lâm Tư Ngữ cười cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái với hắn.
Thiên Thần Nhỏ "ting" một tiếng, nó thông báo, "Nhiệm vụ đặc biệt thứ nhất, Lâm Tư Ngữ tán thành.
Đại tiểu thư tầm mắt cao một trượng, ngạo khí mười phần.
Tuy rằng bản thân có hôn ước với Diệp Cảnh Nhiên, cô lại không nhìn lọt vị hôn phu có lịch sử tình trường rối rắm của mình.
Nhưng vì danh tiếng của gia tộc cùng bản thân, Lâm Tư Ngữ không thể không thỏa hiệp.
Muốn có được sự tán thành của cô, độ khó ba sao.
Lúc hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu được ba điểm và ba giờ giá trị vinh dự."
Cố Minh Tranh nhướng lông mày, nguyên lai vị Lâm tiểu thư này cũng là một người am hiểu ngụy trang.
Ít nhất từ trên mặt cô, hắn không phát hiện được một chút bất mãn nào hiện hữu.
"Nhược Sơ, bệnh của con không thể trì hoãn được nữa! Ta với mẹ con quyết định sẽ đưa con xuất ngoại, tiếp thu việc trị liệu tân tiếng nhất." Diệp phụ nhìn Cố Nhược Sơ, ông kiên nhẫn khuyên răng,"Con ở nước ngoài có thể vừa trị liệu, vừa học tập ở trường của Tư Ngữ.
Con bé ở bên kia có rất nhiều bạn, bọn họ có thể thay chúng ta để mắt đến con."
Cố Nhược Sơ, "Nếu như con không muốn đi thì sao?"
"Có đi hay không là tự con suy xét!" Diệp phụ lấy quải trượng gõ gõ sàn nhà, "Chúng ta chỉ muốn tốt cho con mà thôi!"
Cố Dung mạnh mẽ đè lại tay của Cố Nhược Sơ, miệng làm cái "nghe lời" khẩu hình.
Cố Nhược Sơ tuy thần sắc càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng cũng không có lên tiếng phản đối nữa.
Cố Minh Tranh bỗng nhiên tiến lên vài bước, thong dong nói, "Hay là để con đi với em, như vậy sẽ khiến hai người càng yên tâm hơn."
Diệp phụ nghe xong liền sững sờ, trong lòng ông có hơi hơi động.
Nếu như Cảnh Nhiên cũng sang bên bển học tập, nó tự nhiên là sẽ ở chung với Lâm Tư Ngữ.
Hơn nữa, mối liên hệ của nó và Hứa Mạt có thể vì việc đó mà chấm dứt.
Đến lúc Cố Minh Tranh và Lâm Tư Ngữ về nước kết hôn, chuyện năm xưa sẽ vĩnh viễn trôi vào dĩ vãng.
"Chuyện, chuyện này làm sao được chứ?!" Cố Dung bật thốt lên, bà thật vất vả mới làm cho Nhược Sơ cách xa Diệp Cảnh Nhiên, tại sao bây giờ lại quay về như cũ rồi?
Diệp phụ suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Cũng tốt, cứ làm như con nói đi."
Cố Nhược Sơ ngẩng đầu, lăng lăng nhìn Cố Minh Tranh.
"Muốn uống nước à?" Cố Minh Tranh thuận tay mà rót một cốc nước nóng đưa cho y.
Nước trong cốc khẽ khàng lay động, cũng đồng dạng như sương tuyết trong mắt của Cố Nhược Sơ vậy.
Sau khi bị cơn gió xuân mát mẻ cuốn trôi, nó mới triệt để lộ ra tầng tầng gợn sóng trong suốt.
Cố Nhược Sơ tiếp nhận cốc nước, nhẹ giọng bảo, "Cám ơn, anh trai."
Từ đầu tới cuối, chỉ có duy nhất Cố Minh Tranh nhìn thấu được khát vọng sâu thẩm trong lòng y —— đó là được cùng người bầu bạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Comment của mọi người làm tui cảm thấy có động lực hơn rất nhiều a, cám ơn các đồng râm, moah moah (づ ̄3 ̄).
Lời của editor:
Dạo này lên lớp 12 tui phải học hành nhiều quá, cho nên bỏ bê chuyện cũng được 1 tháng rồi:((( trình edit có hơi xuống cấp:((( mong các bác thông cảm:'(..