Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa​


Ngự Hoa viên quả thật lắm người nhiều chuyện, nhưng do tính cách độc chiếm của tên Hoàng thượng biến thái kia.
Nên ngay cả ám vệ đi theo sau Lục Nhạc Hàm cũng không có, chỉ cần cậu rời khỏi tầm mắt của mấy tên thái giám tùy thân và người hầu thì tạm thời sẽ được tự do.
Vốn Hoàng cung là một cái lồng giam vững chắc nên cẩu Hoàng đế kia cũng không hạn chế sự tự do của cậu.
Lục Nhạc Hàm tuy rằng bị nhốt trong cung, không ai báo cho hắn biết bên ngoài hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng nên biết một chút cũng không thừa, dù sao hắn cũng có cái bàn tay vàng là Hệ thống ở đây nha.
Những thứ khác 009 có thể làm không xong, nhưng phương diện kịch bản thì vẫn được xem là đáng tin cậy.
Dù không đáng tin cậy lắm, nhưng có hãm hại thì người hứng chịu cũng không phải là cậu.
Cũng lắm là hố chết nam chủ, sau đó lại đổi một người mới để cậu xoát chỉ số lại từ đầu thôi

Sau khi sắp xếp lại một chút cốt truyện trong đầu, để ý và ghi nhớ những cái tên sau này sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ Lí Thành Đồ.
Thậm chí cậu còn cặn kẽ dò tìm những kẻ bề ngoài là theo Tam hoàng tử nhưng thực chất là tay sai của Đại hoàng tử hoặc là người của Hoàng đế.
Cũng viết ra mấy kẻ vô dụng chỉ biết nịnh nọt vỗ mông ngựa.
Nhìn trên tờ giấy dày đặc chi chít những cái tên, Lục Nhạc Hàm khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười.
Để bút lông trên tay xuống bàn, thổi cho khô tờ giấy.

Rồi nhẹ nhàng gấp lại, cho vào trong vạt áo.
Đi xung quanh Bàn Long điện, thời tiết hôm nay rất tốt, rất thích hợp để di dạo Ngự Hoa viên.
Xung quanh không một bóng người, Ngự Hoa viên bây giờ đã trở thành cấm địa trong cung.
Chỉ có Lục Nhạc Hàm mới có tư cách bước vào, những người khác thậm chí còn không được bén mảng đến.
Kỳ thật cũng không có quy định này, chỉ là nếu đến Ngự Hoa viên không cẩn thận đụng mặt với Lục Nhạc Hàm, lại không cẩn thận chọc giận cậu.
Vậy thì liền mất đầu như chơi, dù sao vị kia ở trong cung cũng không phải là một người có nhân tính.
Người trong cung không ai không thông minh.

Lâu dần, cũng không có mấy ai có gan bước vào nữa.
Tất nhiên trong đó loại trừ nhân vật chính có hào quang bất tử và nhóm pháo hôi tìm chết.
Quãng thời gian trước, cậu đã hẹn với tam hoàng tử Lí Thành Đồ đến lấy danh sách những người tận tâm với hắn.
Đi tới liếc nhìn xung quanh, không phát hiện kẻ nào khả nghi hay bất kì ám hiệu mờ ám nào xung quanh.
Chứng tỏ Lí Thành Đồ đã thanh lí chỗ này sạch sẽ.

Trong thời gian ngắn chắc không có vấn đề gì.
Lục Nhạc Hàm buông xuống phòng bị trong lòng, quẹo về phía núi giả.

Ngước mắt lên nhìn thấy hình bóng cao lớn của nam nhân, cậu chầm chậm bước tới hành lễ, nói:
"Điện hạ khỏe."
Lí Thành Đồ quay lại, đứng yên nhìn cậu, mỉm cười nói:
"Cảnh Duệ vất vả rồi."
Lục Nhạc Hàm không phí thời giờ tán ngẫu, trực tiếp lấy từ trong vạt áo ra phong thư ghi danh sách đưa cho Lí Thành Đồ, nói:
"Ta dùng chữ nhỏ đánh dấu sau những cái tên."
Hắn cầm tờ giấy không nhìn lấy một cái, trực tiếp nhét vào ống tay áo của mình, gật đầu nói:
"Đa tạ ngươi, Cảnh Duệ."
Nói xong ngẩng mặt lên nhìn cậu, nói:

"Cảnh Duệ dạo này tựa hồ mập lên một chút."
Nói thừa, dạo gần đây tên cẩu Hoàng đế bận rộn vì việc triều chính nên không có thời gia nửa đêm đến tìm cậu.
Không có tên biến thái kia xoát độ tồn tại, lại ăn ngon ngủ tốt, cậu không mập lên mới lạ đó.
Trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, nói:
"Nghĩ đến cảnh bản thân có thể thoát ra khỏi chốn thị phi này, luôn cảm thấy bệnh tình của mình ngày càng tốt hơn."
Lí Thành Đồ đôi mắt tối sầm lại, nói:
"Cảnh Duệ muốn rời khỏi nơi này đến vậy sao?"
Lục Nhạc Hàm trên mặt lộ rõ vẻ khát khao, như thế đang nghĩ đến việc gì đó dễ chịu, thanh âm lạnh lùng nhưng ẩn dấu dịu dàng, nói:
"Đúng vậy.

Hạ quan chỉ mong có thể tìm một nơi yên tĩnh, bình bình đạm đạm sống hết cả cuộc đời này."
Vừa dứt lời, lại nói:
"Tam điện hạ, mời người rời đi trước.

Vi thần vẫn cần ở đây một lúc chờ Lí Thành Khôn, có việc quan trọng cần thương lượng."
Lí Thành Đồ đang định nói thì im lặng, nhìn Lục Nhạc Ham thật sâu, nói:
"Sau này có chuyện gì, bảo Thanh Càn nhắn lại cho ta."
Lục Nhạc Hàm gật gật đầu, bên cạnh cậu chỉ có một tiểu thái giám.
Không biết từ bao giờ đã bị Lí Thành Đồ mua chuộc, người này không làm Hoàng đế thì ai còn có thể làm Hoàng đế, thủ đoạn đủ cao siêu.
Lí Thành Đồ nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Dưới hòn non bộ râm mát, Lục Nhạc Hàm thân thể yếu ớt, chẳng mấy chốc đã thấy lạnh thấu xương, tay chân lạnh ngắt.
Cậu chậm rãi chỉnh lý quần áo trên người, đưa tay ra cảm nhận ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể.
Trên mặt lộ ra nụ cười khiến người nhìn muốn trầm luân vào trong đó.
Nhắm mắt lại, tùy ý dựa thân mình vào phiến đá xanh bên cạnh, không bao lâu có một cái bóng rơi vào người cậu, che đi ánh sáng rực rỡ.
Lục Nhạc Hàm còn đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp, có chút không vui nhưng không biểu hiện ra, nheo mắt nhìn thân ảnh trước mặt, đứng dậy hành lễ:
"Điện hạ."
Lí Thành Khôn đỡ lấy cánh tay cậu, ngăn cản cậu khom lưng hành lễ, nói:
"Cảnh Duệ không cần đa lễ."
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhìn Lí Thành Khôn sắc mặt có chút ngưng đọng nhìn cậu.
Chứng tỏ trên người cậu vẫn còn quầng sáng Bạch Liên Hoa, chỉ là Lí Thành Đồ tâm trí kiên định thôi, thu hồi lại nụ cười, cậu nói:
"Điện hạ, hôm nay thần gọi ngài đến đây để báo tin thân thể Hoàng thượng ngày càng yếu, mong điện hạ làm tốt chuẩn bị."
Lí Thành Khôn giật mình, vội vàng hỏi:
"Thân thể ngày càng yếu? Sao có thể, sáng nay sắc mặt phụ hoàng vẫn còn hồng hào, bước chân trầm ổn."
Lục Nhạc Hàm rời tầm mắt, nhìn sang đóa hoa mẫu đơn sắc đỏ diễm lệ, nhếch môi nói:
"Đúng vậy, hàng tháng Bệ hạ đều nhất định sẽ kiểm tra thân thể.

Nhưng mà có một loại thuốc mãn tính làm thế nào Thái y cũng không thể tra ra được, mà có tra ra cũng không muốn nói ra?"
Nhíu nhíu cặp lông mày, trên mặt Lí Thành Khôn lộ ra biểu tình cười như không cười.
Nhưng ngay lập tức trầm mặt xuống, hỏi:
"Ngươi làm?"
Lục Nhạc Hàm cười lạnh, quay mặt đi như thế việc này không liên quan gì đến hắn, nhẹ giọng nói:
"Làm sao? Điện hạ hối hận? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy."

Một chút mất tự nhiên xẹt qua trên mặt, Lí Thành Khôn vội vàng nở một nụ cười, dùng hai tay xiết chặt lấy tay Lục Nhạc Hàm, nói:
"Làm sao có thể chứ, Cảnh Duệ làm tất cả đều là vì ta, sao ta có thể hối hận.

Chỉ là không biết bao lâu nữa Phụ hoàng sẽ.."
Lục Nhạc Hàm cưỡng lại ý muốn rút tay về, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, tỏ vẻ si mê nhìn chằm chằm Lí Thành Khôn, trả lời:
"Vài ngày nữa."
Khóe miệng Lí Thành Khôn sắp nhếch lên tận mang tai, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt trấn định, cầm lấy bàn tay vô lực của Lục Nhạc Hàm, nắn bóp thành một mảnh đỏ hồng.
Ngoài miệng lại nói:
"Cảnh Duệ, tốt quá rồi.

Chỉ vài ngày nữa ngươi sẽ được thoát khỏi khổ ải."
Cuối cùng, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói:
"Ta chỉ là thứ trưởng tử, cái kia đệ đệ của ta.."
Rút tay về, Lục Nhạc Hàm rũ mắt xuống, nói:
"Thần đương nhiên biết con dấu của Hoàng thượng để ở đâu, không khó để lấy trộm được nó.

Thần chỉ mong điện hạ sẽ không quên những gì đã hứa với thần."
Lí Thành Khôn không khỏi kích động, hai tay giữ chặt lấy vai Lục Nhạc Hàm nói:
"Cảnh Duệ, đợi đến ngày đó ta sẽ thực hiện lời hứa của mình."
"Cảnh Duệ, đến lúc ấy ngoại trừ những điều đã hứa với ngươi, chỉ cần ngươi muốn ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi."
Nói xong, dùng cặp mắt tràn đầy dục vọng đánh giá Lục Nhạc Hàm.
Không chịu nổi ánh mắt trần trụi của hắn ta, Lục Nhạc Hàm hơi nghiêng người đi, nhưng vì không có gì che chắn, nên không thể làm gì khác ngoài để hắn ta nhìn.
Ai, chân mệnh thiên tử khi biết tin này chỉ nhàn nhàn nhếch môi cười, nào có nhiều biểu cảm như ngươi.
Quả thật là tên pháo hôi phản diện nói nhiều nhất từ trước tới nay.
Thực sự lười phản ứng với hắn ta, cậu nói:
"Điện hạ, xin mời rời đi trước, ở này ở lâu không an toàn."
Lí Thành Khôn vội vàng thu tay lại, nói:
"Hảo, ta sẽ đợi tin tức của Cảnh Duệ."
Chờ tin tức của cậu làm gì a, chờ thông báo Hoàng đế băng hà là được mà, nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt trắng, nói:
"Hảo."
Khi Lí Thành Khôn rời đi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Thấy trong người hơi mêt mỏi, cất bước về phía tẩm điện, dự định ngủ bù một giấc.
Nhưng vừa chợp mắt được một lúc, cảm thấy sau lưng lành lạnh, kéo chăn trùm kín vẫn không hiệu quả.
Đột nhiên cậu ý thức được gì đó, mở bừng mắt ra.

Quả nhiên, thấy cẩu Hoàng đế kia đang nhìn chằm chằm chính mình, đáy mắt tràn ngập điên cuồng trước nay chưa từng có.
Lục Nhạc Hàm tâm trạng hơi bất an, cảm giác không tốt bao quanh.
Triều đình dạo này bất ổn, sự tình cần giải quyết rất nhiều, đã rất lâu Hoàng đế đã không đến.

Sáng nay cậu vừa gặp hai người kia, chẳng lẽ đã bị nhìn thấy?
Nhưng nhìn sắc mặt của hắn, cậu không đoán được điều gì, chỉ có thể trấn định lại ngồi dịch ra đằng sau, trầm giọng nói:
"Hoàng thượng."
Nghe thấy tiếng kêu của cậu, ánh mắt Hoàng đế hơi trố ra, thân thể cứng đờ.
Ngồi ở một bên, tâm tình kích động, hai tay nắm lấy vai cậu, nói:
"Cảnh Duệ, Cảnh Duệ tha thứ cho ta được không, Cảnh Duệ."
Lục Nhạc Hàm mắt tối sầm lại, hất bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, quỳ gối hành lễ, âm thanh trong trẻo.
"Hạ quan Từ Cảnh Duệ bái kiến Hoàng thượng."
Vừa dứt lời, lồng ngực liền dâng lên trận chua xót, mãnh liệt ho khan.
Hoàng thượng đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo.

Thấy cậu quỳ đến lung lay sắp ngã, liền vội vội vàng vàng đỡ cậu dậy.

Thần khí khôi phục bình thường, thân thiết hỏi:
"Cảnh Duệ trên người có chỗ nào không khỏe? Hôm nay ta nghe mấy tên thái giám nói sáng nay Cảnh Duệ đi Ngự Hoa Viên, lúc trở về bị trúng gió sao?"
Lục Nhạc Hàm mặt mày hờ hững, nói:
"Thái y nói do tâm bệnh gây ra, Hoàng thượng sao lại không biết hạ quan vì lí do gì mà âu sầu."
Nghe thấy thế Hoàng thượng sắc mặt ảm đạm, nhưng vẫn đỡ cậu không buông, tha thiết nói:
"Cảnh Duệ, ngươi cẩn thận dưỡng bệnh.

Trong cung có nhiều phương thuốc, dược liệu quý, Cảnh Duệ rất nhanh liền sẽ khỏe."
"Hoàng thượng, nếu ngài thật sự muốn hạ quan nhanh chóng khỏe lại, tại sao lại không để hạ quan xuất cung.

Nếu thần không có tâm bệnh, sao bệnh tật lại quấn thân."
Lục Nhạc Hàm nhìn ánh mắt có chút đục ngầu của Hoàng đế nói.
"Không, sẽ không.

Trẫm vĩnh viễn sẽ không cho ngươi rời đi.

Trẫm đã sai lầm một lần, nhất định sẽ không lặp lại lần thứ hai."
Hoàng thượng tựa hồ bị lời nói của Lục Nhạc Hàm kích thích, tâm tình kích động, ngón tay đều run rẩy, túm chặt lấy Lục Nhạc Hàm.
"Vì sao Bệ hạ lại cảm thấy việc mình làm là đúng, con người ai cũng có suy nghĩ riêng, có người hi vọng rời đi nhưng cũng có nguời hi vọng lưu lại.

Người ấy đã rời đi, vì sao Bệ hạ còn muốn tổn thương người khác."
Lục Nhạc Hàm thân thể suy yếu, nhưng lời nói kiên định từng câu từng chữ đánh thẳng vào tâm trí Hoàng đế, bức hắn đến mức không thở nổi.
Há miệng muốn phản bác thì bên ngoài điện truyền tới âm thanh bẩm báo:
"Hoàng thượng, Tam hoàng tử cầu kiến."
Nghe thấy vậy, khí thế xung quanh lập tức thay đổi, Hoàng đế lập tức trở về bộ dáng của một bậc đế vương.
Khí thế bức người của kẻ làm vua, nếu không phải tóc hắn đã hoa râm, đôi mắt mất đi thần thái, chắc chắn xứng với hai chữ uy nghiêm.
Chỉ là Hoàng đế lên ngôi năm hai mươi, trị vì đất nước đã hơn mười năm.
Trong thời gian tại vị tính tình hung bạo, ngang ngược, bất kham, những vụ oan giả, án sai xảy ra liên tiếp không ngừng, dân chúng có bao nhiêu oán giận lại không dám nói ra.
Lúc đầu đăng cơ cũng vì con cháu Hoàng gia nhân số ít ỏi, cả triều văn võ cũng vì uy danh của tiên hoàng mà ôm ấp ảo tưởng với y.
Giờ đây sau nhiều năm, chỉ còn ôm ý nghĩ chờ hai vị hoàng tử thành tài, bức hắn ta xuống khỏi ngai vàng thôi.
Hoàng đế trầm giọng nói:
"Đi ra ngoài điện."
"Cảnh Duệ, ngươi không phải muốn thực hiện hoài bão của chính mình sao.

Trẫm cho ngươi tham dự quốc sự có được không.


Cùng trẫm lên đại sảnh đi."
Giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành hài tử hay quậy phá của mình.
"Hoàng thượng, hạ quan tình nguyện làm một bách tính cũng không muốn bị trói buộc ở nơi này."
Lục Nhạc Hàm trên mặt có chút đau đớn, trong nháy mắt đã tan đi.
Cung điện này là một nhà tù khổng lồ, cho dù hắn có thực hiện hóa tham vọng bản thân, cũng không thể thành thánh nhân mà là phàm nhân.
"Cảnh Duệ, đừng làm trẫm nổi giận.

Nhanh, mặc y phục vào.

Ngoài trời có chút lạnh, ngươi mặc kiện áo đỏ thẫm kia đi, sẽ giúp ngươi có chút tinh thần."
Hoàng đế nhẹ kéo chăn bông ra khỏi người cậu, nói với bên ngoài:
"Người đâu, hầu hạ Từ đại nhân thay y phục."
Từ bên ngoài một đám nô tỳ theo thứ tự tiến vào, Hoàng đế trầm mặt nói:
"Đi đem kiện y phục bằng vãi gấm đỏ thẫm từ Tứ Châu đến đây, giúp Từ đại nhân thay, cẩn thận tay chân của các ngươi."
"Dạ."
Nhanh chóng hành lễ, họ bắt đầu bận rộn.

Y phục, phối sức đến ngay cả vải satanh dùng để vấn tóc của Lục Nhạc Hàm, đều được chuẩn bị tỉ mỉ từng cái một.
Chỉ cần một chút sai lầm hoặc khiến Hoàng thượng không vừa ý, vậy hôm nay bãi tha ma lại có thêm máy cố thi thể là bọn họ.
Thấy một hàng nô tỳ đi vào, Lục Nhạc Hàm míp chặt môi không nói nữa.
Hoàng đế câu môi cười, vỗ nhẹ chăn bông nói:
"Cảnh Duệ từ từ thay y phục trước, trẫm ra chính sảnh đợi."
Dứt lời hắn từ tốn bước ra khỏi đại điện.
Nếu y đã nói thế, nếu cậu không đi không biết bản thân sẽ gặp rắc rối gì khi chọc điên tên Hoàng đế kia nữa.
Lười biếng ngáp một cái, lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.

Ngẩng đầu nhìn, thấy một tiểu cung nữ tay cầm vải satanh si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu, cứ ngơ ngác sững sờ đứng ngốc một chỗ.
Nghĩ đến thời gian không sai biệt lắm, chỉ còn mấy ngày nữa cậu sẽ triệt để thoát khỏi tên Hoàng đế kia.
Không cần mỗi lần thức dậy phải bắt gặp khuôn mặt nhăn nheo của hắn ta, trong lòng cũng theo đó mà cao hứng.
Vì thế không dựa theo ngày thường mà phát hỏa, nhẹ giọng nói:
"Chuyện gì?"
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cung nữ lập tức đỏ lên, vội vã quỳ xuống trình mảnh vải satanh trong tay lên, lắp ba lắp bắp nói:
"Nô tỳ chỉ là muốn hỏi ngài muốn dùng dải này cột lên sao ạ?"
Lục Nhạc Hàm nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, với cậu mặc gì cũng không quan trọng, nói:
"Ừm."
Dù sao cậu mặc cũng chỉ có lão Hoàng đế biến thái kia xem, mặc cái gì cũng như nhau.
Cung nữ kia nghe vậy nơm nớp lo sợ đứng lên, giữ vững tư thế cúi đầu lui xuống.
Tâm lý âm thầm vui mừng Từ đại nhân hôm nay tâm trạng tốt, không dám suy nghĩ nhiều đứng lên gia nhập vào nhóm nô tỳ đang hầu hạ cậu.
Đưa tay chân tùy ý bọn họ sửa soạn, bộ y phục này xuyên mất chừng nửa canh giờ.
Lục Nhạc Hàm đứng có chút mệt mỏi, nhóm nô tỳ đứng hầu hạ cậu thay y phục trên trán cũng toát mồ hôi hột, cậu vung tay lên nói với đám người kia:
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi."
Đám nô tỳ nghe vậy hoảng hốt quỳ lạy, nói:
"Từ đại nhân tha mạng, nhóm nô tỳ tay chân vụng về, kính mong Từ đại nhân lượng thứ."
Này còn kêu là tay chân vụng về sao, bộ y phục này rườm rà phiền phức, đám nô tỳ còn không dám chạm vào cậu, có thể thay cậu mặc y phục vào đã rất tốt rồi.
Chỉ là lời thông cảm này không thể nói thẳng, cậu chậm rãi mở miệng:
"Lui xuống đi, mọi thứ còn lại để ta.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận