Âm thanh của 009 mang theo chút vui mừng, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, thậm chí mang theo chút lấy lòng, chỉ lo Lục Nhạc Hàm tức giận.
{ Nhạc Hàm, ngươi làm thật tốt a, bây giờ biểu hiện càng ỷ lại đối với Tề Hưng Triết, sau này cảm giác phản bội của hắn sẽ càng mạnh.
}
Lục Nhạc Hàm cười khẽ:
- Ân, ta biết, cho nên mới cố ý khoa trương như vậy, ngươi không cần sợ sệt, ta cũng không trách ngươi, ngươi ngay cả thực thể cũng không có thì giúp ta thế nào? Lại nói tên cầm thú kia ẩn giấu quá sâu, ta thậm chí đều không nhìn ra hắn là người như vậy, không, không phải là người, nói hắn là súc sinh còn là vũ nhục súc sinh a.
009 nghe cậu nói, thiếu chút nữa cảm động khóc lên:
{ Nhạc Hàm, ngươi thật tốt.
}
Lục Nhạc Hàm nói:
- Ngươi cũng đừng khóc, ngày hôm nay ta đã đủ thảm, vẫn là cười đi.
Tiếp lại nói:
- Người ta làm Bạch Liên hoa đều là ngược đãi người khác, làm sao tới ta lại biến thành tự ngược.
{ Có lẽ là vấn đề nhân phẩm của kí chủ? }
* * *
{ Ta nói sai, có thể là vấn đề khí chất đi.
}
009 vội vàng cải chính.
* * * Ta buồn ngủ, ngủ trước.
Đợi sau khi hô hấp của Lục Nhạc Hàm vững vàng, Tề Hưng Triết đem cậu lôi ra khỏi lồng ngực, đặt ở trên giường, cầm lấy khăn ướt đặt ở bên cạnh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của cậu, động tác cực kỳ mềm nhẹ, nhìn hàng lông mi dài lóe óng ánh vệt nước, trên mặt nở nụ cười quái dị, trong miệng nói:
- Thật đáng thương a, còn thiếu một chút, thiếu một chút nhỏ như vậy
Sau đó còn nói:
- Tại sao muốn làm học sinh ngoan đây, cứ như vậy mà tin tưởng ta? Tề Tri Phi, thiên tài nhi đồng bị dâm loạn nhìn có vẻ là đại tin tức a, không biết nếu xảy ra thật thì thiên tài của chúng ta sẽ ra sao nha, bất quá nhìn bộ dáng ngươi bất lực tuyệt vọng như vậy, chỉ có thể chờ đợi ta đi cứu càng làm cho ta vui vẻ.
{..
}
Ta cái gì đều không nghe thấy, không nghe thấy, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Sau ngày đó Lục Nhạc Hàm giống như chim sợ cành cong, không cần biết âm thanh nhẹ cỡ nào đều sẽ bị dọa đến cả người run lên, hoàn toàn tiến vào trạng thái người sống chớ gần.
Ngoại trừ Tề Hưng Triết, những người khác chỉ cần vừa tiến đến phòng bệnh thì cậu sẽ vừa khóc vừa gào, vừa đập liền suất, làm cho Tề phụ mỗi lần đều do dự đứng ở cửa phòng bệnh, không biết là mạnh mẽ tiến vào hay vẫn là lui ra.
Tề Hưng Triết cũng không ngại phiền phức, tự tay chăm lo sinh hoạt hàng ngày của Lục Nhạc Hàm, một mình ôm lấy mọi việc, thậm chí ngay cả trường học cũng không đi, vẫn luôn lẳng lặng mà canh giữ ở bên cạnh cậu.
Lục Nhạc Hàm ngoại trừ thét chói tai khi nhìn thấy người khác ra cũng không có nói chuyện với hắn, cả ngày ngơ ngác mà dựa vào đầu giường, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm một nơi nào đó, ngồi xuống chính là một ngày.
Vừa mới bắt đầu Tề Hưng Triết còn có thể cùng Lục Nhạc Hàm tán gẫu, nói một ít chuyện vui chơi hoặc là kể chuyện xưa cho cậu nghe thế nhưng Lục Nhạc Hàm cũng không đáp lại, thậm chí ngay cả con ngươi tựa hồ cũng không có dấu hiệu chuyển động, chỉ có đến buổi tối mới giống như hoàn hồn mà gắt gao ôm cánh tay Tề Hưng Triết không buông, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, thời gian còn lại một mực đều là Tề Hưng Triết kêu há mồm liền há mồm, kêu giơ tay liền giơ tay, giống như là một con rối, không có sinh cơ.
Lâu dần, Tề Hưng Triết cũng không nói, chỉ là lúc không có chuyện gì làm liền đem Lục Nhạc Hàm ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai của cậu nhẹ giọng niệm:
- Tri Phi, không sợ, ca ở đây.
Bởi vì Lục Nhạc Hàm không cho bác sĩ tới gần, nên không tiện ở lại bệnh viện, cho nên Tề Hưng Triết cùng Tề phụ thương lượng một chút đem Lục Nhạc Hàm về Tề gia.
Ngày xuất viện, Tề Hưng Triết nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lục Nhạc Hàm nói:
- Tri Phi, chúng ta về nhà?
Lục Nhạc Hàm không có phản ứng.
Tề Hưng Triết còn nói:
- Tri Phi, sau này có thể sẽ nhìn thấy rất nhiều người, bất quá ca ca ôm Tri Phi, Tri Phi không sợ có được hay không?
Thân thể Lục Nhạc Hàm bắt đầu run run, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Tề Hưng Triết nhanh chóng ôm Lục Nhạc Hàm, nói:
- Không khóc, nếu như không muốn về chúng ta liền ở nơi này tốt lắm.
Lục Nhạc Hàm chậm rãi từ trong lồng ngực Tề Hưng Triết ngẩng đầu lên, nói:
- Về nhà.
Đây là lần thứ nhất Lục Nhạc Hàm lên tiếng từ khi gặp chuyện đó tới nay.
Trên mặt Tề Hưng Triết tràn ngập vui sướng, đem Lục Nhạc Hàm nhấn chặt chẽ vào trong ngực nói:
- Ân, về nhà, ca ở đây.
Từ sau ngày đó, Lục Nhạc Hàm bắt đầu từ từ nói chuyện, chậm rãi tiếp xúc với người khác, nhưng càng nhiều vẫn là đem chính mình nhốt tại trong phòng Tề Hưng Triết không ra, có lúc ngồi lẳng lặng nhìn quyển truyện cổ tích bày ra trước mặt.
{ Nhạc Hàm, ngươi thật sự đọc truyện cổ tích này sao? }
Lục Nhạc Hàm gật đầu một cái nói:
- Lúc nhỏ có đọc qua nhưng đã quá lâu, có chút không nhớ rõ, còn rất đẹp.
{..
}
Rốt cuộc biết tại sao kí chủ của mình trang tiểu hài tử giống như thật rồi.
Tề Hưng Triết cũng đã rất lâu không đi học, buổi tối nằm ở trong lồng ngực Tề Hưng Triết, Lục Nhạc Hàm nhẹ giọng nói:
- Ca ca không đi học sao?
Tề Hưng Triết hỏi:
- Tri Phi có còn muốn đi học hay không?
Thân thể Lục Nhạc Hàm đột nhiên run lên, bị Tề Hưng Triết ôm eo thật chặc, cảm thụ được ấm áp kề sát trên da, chậm rãi bình tĩnh lại, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tri Phi không nên đi, có người xấu.
Tề Hưng Triết sờ sờ hai má Lục Nhạc Hàm, vén tóc mái của cậu lên, hắn nhìn con mắt của cậu nói:
- Người xấu đã không ở trường học.
Lục Nhạc Hàm vẫn lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói:
- Chờ ta đến tuổi của ca, ta lại đi học không được sao?
Tề Hưng Triết nửa ngày không nói gì, cuối cùng thở dài một hơi nói:
- Vậy để ba ba mời giáo viên đến nhà dạy, chờ Tri Phi lớn một chút lại đi trường học có được hay không.
Lục Nhạc Hàm ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt Tề Hưng Triết gật gật đầu, nói:
- Được, ca thật tốt, ta thích ngươi nhất.
Tề Hưng Triết mặt mày cong cong, nắm vai của Lục Nhạc Hàm thật chặt nói:
- Ân, Tri Phi ngoan như vậy, ca cũng yêu thích Tri Phi.
Giáo viên dạy kèm tại nhà ngày thứ ba liền tới, có thể là sợ cậu đối với giáo viên nam có bóng ma, nên lần này mời là một nữ giáo viên, kỳ thực Lục Nhạc Hàm chính là mượn lý do này để không cần đi trường học mà thôi, giáo viên là ai cũng không có ảnh hưởng tới cậu.
Theo Tề Hưng Triết tiến vào đại học lại tiến vào công ty, Lục Nhạc Hàm cũng chậm rãi bình thường lại, dù sao cũng chỉ là hài tử năm tuổi, thậm chí cũng không biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, chỉ là bị giáo viên đột nhiên trở mặt hù đến nên cảm thấy sợ sệt mà thôi, sau khi chậm rãi thoát khỏi bóng ma cũng quên chuyện này, đối với Lục Nhạc Hàm thì càng không có quan hệ, chẳng qua là cảm thấy hơi không thích ứng thôi.
Căn bản không biết làm sao mới được xem như là Bạch Liên hoa, hỏi 009 cũng không nhận được đáp án, Lục Nhạc Hàm không thể làm gì khác hơn là bắt chước biểu hiện khi còn bé của Lục Vũ, đơn giản chính làm làm một bảo bảo ngoan ngoãn, giống như năm đó Lục Vũ đối với mình.
Cậu càng ngày càng dính Tề Hưng Triết, chỉ cần lúc Tề Hưng Triết ở nhà liền nhất định theo sát hắn, chỉ lo người khác không biết mình ỷ lại đến tận xương tủy đối với người ca ca này.
Vốn là có chút hối hận lúc trước thể hiện mình khác với những hài tử khác, vừa vặn thừa dịp này lấy xuống danh hiệu thiên tài Tề phụ đặt ở trên người mình.
Thậm chí nhiều lúc không chỉ biểu hiện không thiên tài, trái lại giống như trong lòng có bóng ma, hằng ngày biểu hiện ra không quen giao tiếp, không thích cùng người khác câu thông.
Tề phụ có chút bận tâm về vấn đề tâm lý của cậu, chuyện kia xử lý rất bí ẩn, có rất ít người biết tại sao giáo viên thâm niên kia ở trong trường vẫn luôn nhận được khen ngợi đột nhiên biến mất.
Thế nhưng dù sao sự tình cũng đã xảy ra, đặc biệt đứa nhỏ lúc trước thông minh lanh lợi lại biến thành bộ dáng hiện tại, khi cùng người xa lạ nói chuyện đều sẽ nói lắp, muốn nói không có di chứng không ai tin, Tề phụ không yên lòng để cậu ở một mình, cho nên tới bây giờ Lục Nhạc Hàm vẫn còn ngủ cùng Tề Hưng Triết.
Tề Tri Phi trổ mã rất tốt, nếu không lúc nhỏ cũng sẽ không đụng tới loại chuyện kia, từ sau khi lên sơ trung, trong cặp sách Lục Nhạc Hàm thường thường bị chất đầy các loại thư tình, quà tặng và sô cô la, hơn nữa hình tượng của cậu còn là một hài tử ngượng ngùng hướng nội, căn bản không tiện đem lễ vật ném vào thùng rác, chỉ có thể mỗi ngày đều cõng cặp sách nặng trình trịch qua lại giữa trường học và nhà.
Buổi tối Tề Hưng Triết nhìn thấy các loại đồ ăn vặt, giấy viết thư luôn sẽ liếc nhìn, trêu đùa một phen, cho tới khi khuôn mặt của cậu đỏ bừng bừng không nói ra lời mới bỏ qua.
Lúc trước Lục Nhạc Hàm ngủ cũng rất không thành thật, thường thường khi ngủ chăn cũng không phải che ở trên người mà là ôm ở trong lồng ngực hoặc là kẹp ở giữa chân của cậu, thậm chí có mấy lần bởi vì việc này mà bị cảm lạnh, trước khi tìm được biện pháp giải quyết, cậu liền mua vô số gối ôm để ôm lúc ngủ, cho cái chăn phát huy tác dụng nguyên bản của nó.
Biết mình có thói quen này nên sau khi Lục Nhạc Hàm hơi lớn một chút, chỉ cần Tề Hưng Triết ở nhà, mỗi buổi tối ngủ đều tận lực kiềm chế, quả thực mệt mõi, nhưng là chỉ cần không có thôi miên tư thế cho bản thân, lúc tỉnh lại vào sáng hôm sau, cậu nhất định là đang ôm Tề Hưng Triết thật chặt, có lúc một chân còn khoát lên bên hông của hắn, tư thế kia muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Mỗi lần Lục Nhạc Hàm đều yên lặng rón rén thu hồi cánh tay và chân của mình, có chút lúng túng xoay người lại, yên lặng tự hỏi có nên tìm cái lý do để chuyển trở về gian phòng của mình hay không, cũng may hiện tại tuổi không lớn lắm, bằng không rất lúng túng.
Tề Hưng Triết ở phía sau mở mắt ra, như có điều suy nghĩ nhìn phía sau gáy của người trước mặt, từ sau khi có ý nghĩ buông tha cậu, Tề Tri Phi càng ngày càng dính người, không dấu vết sờ sờ hông của mình, xúc cảm da dẻ trắng mịn kia tựa hồ vẫn còn, nghĩ đến Tề Tri Phi thu được nhiều thư tình, lễ vật của nữ sinh như vậy, khóe miệng xẹt qua một tia trào phúng, thật muốn biết khi những nữ sinh kia biết đối tượng mối tình đầu của họ dĩ nhiên là một người vì tiền có thể đem chính mình đưa đến trên giường nam nhân khác giống như kỹ nữ sẽ có phản ứng gì.
Theo nội dung bên trong vở kịch Tề Hưng Triết sẽ xuất ngoại đào tạo chuyên sâu một đoạn thời gian, tuy rằng thời gian không lâu, thế nhưng từ khi tiến vào cửa Tề gia cậu chưa từng cùng Tề Hưng Triết tách ra, lúc ra sân bay đưa tiễn, Lục Nhạc Hàm hoàn mỹ biểu hiện ra cái gì gọi là sinh ly tử biệt, nhón chân lên ôm cổ Tề Hưng Triết, khóc cực kỳ không có hình tượng, phô bày kỹ năng diễn xuất mình đã rèn luyện nhiều năm, thở không ra hơi, đứt quãng nói:
- Ca, ta luyến tiếc ngươi.
Tề Hưng Triết một tay ôm eo cậu, một tay khẽ vỗ vai cậu nói:
- Tri Phi, không khóc, chẳng bao lâu nữa ca sẽ trở về.
Lục Nhạc Hàm lôi kéo tay Tề Hưng Triết, nhớ tới phim truyền hình đã xem đêm qua, thút thít nói:
- Ca, ngươi về sớm một chút, tuyệt đối đừng quên mất ta.
Tề Hưng Triết xoa nhẹ đầu cậu, cười nói:
- Làm sao sẽ quên ngươi a? Ca ca đời này đều sẽ không quên ngươi.
* * *
Tiếng khóc của Lục Nhạc Hàm dừng một chút, làm sao có một loại cảm giác 'đời này ngươi coi như hóa thành tro ta cũng nhận ra của ngươi'.
Lục Nhạc Hàm dùng ống tay áo của mình lau sạch nước mắt, nhếch môi nói:
- Vậy ta sẽ đợi ca ca trở về.
Không còn Tề Hưng Triết ở bên người, tâm lý Lục Nhạc Hàm mừng rỡ thoải mái, lúc không có chuyện gì làm liền ở trong phòng tập luyện kỹ năng diễn xuất, làm ra một bộ dáng đau buồn ngồi chống cằm trên bàn ngẩn người, lẩm bẩm nói:
- Ca ca ta không yêu ta, hắn đi, ngay cả một cú điện thoại đều không gọi cho ta.
{..
}
Gần đây phát hiện kí chủ càng ngày càng nghiện diễn kịch làm sao bây giờ?
Lục Nhạc Hàm duỗi ra một cánh tay Nhĩ Khang, nói:
- Ca ca, ngươi mau trở lại, Tri Phi cần ngươi.
{..
}
009 cẩn thận từng li từng tí nói.
{ E rằng hắn nhìn chán thương xuân bi thu, muốn đổi một cái khẩu vị mới? }
Lục Nhạc Hàm:
* * * Vậy ta hiện tại đi thay đổi, sữa tắm quả đào đổi thành dâu tây, vẫn còn kịp sao?
{ Ta cảm thấy được hắn khá là yêu thích vị bạc hà.
}
- Ta chán ghét vị bạc hà.
Xa ở nước ngoài Tề Hưng Triết ngồi ở trong thư phòng liếc nhìn tư liệu dày nặng trong tay, khắp nơi trên vách tường trong phòng đều dán các bức ảnh, tất cả đều là hình của Tề Tri Phi, có sau khi tan học đeo cặp sách mỉm cười chào hỏi với người khác, có tại cửa hàng đồ ngọt phụ cận vội vội vàng vàng ăn đến đầy mặt đều là bơ nhìn rất đẹp, có ủ rũ, có vui vẻ, mỗi một tâm đều đặt chỉnh tề ở trên tường, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ở góc bức hình thậm chí còn tỉ mỉ ghi ngày, những tấm hình lít nha lít nhít tập hợp lại cùng nhau khi nhìn không những không có cảm giác ấm áp, mà còn cho người ta một loại cảm giác quỷ dị sởn cả tóc gáy.
.